“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3402
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ô Mạc lạnh lùng đáp: “Ta đồng ý giúp ngươi giết Kim Ti Ma Viên đã làm xong, còn giới vực cấp thấp gì đó thì ta không quan tâm, giới vực Ma Khuê chỉ tôn trọng kẻ mạnh”. Mặc Diễm tức run người, mới vừa rồi ba người còn liên minh, chớp mắt hắn ta đã biến thành kẻ cô độc. Thậm chí Ô Mạc còn muốn “phản bội”, hắn ta hoàn toàn không thể chấp nhận. “Một đề nghị khá hấp dẫn, nhưng tại hạ không cần”. Lâm Nhất khẽ nheo mắt, trên mặt hiện lên ý cười, nhưng mắt lại nhìn Mặc Diễm với vẻ hài hước. “Ngông cuồng! Để giết ngươi, một mình ta là đủ, Đại Nhật Phần Thiên!” Mặc Diễm khịt mũi, sát ý trên người hắn ta bùng nổ, ý chí Hoả Diễm nhị phẩm viên mãn đỉnh phong lập tức thôi phát đến cực hạn. Võ học Tạo Hoá cao đẳng cấp bá chủ đồng thời thi triển, toàn thân hắn ta phát ra ánh sáng vàng chói loá, sát chiêu đáng sợ đã giết Kim Ti Ma Viên trước đó lại được thi triển. Uy lực của chiêu thức này đáng sợ một cách khủng khiếp, có thể nói là thủ đoạn cuối cùng của Mặc Diễm. “Thần Dương Toái Thiên Ấn!” Lâm Nhất vẫn bình tĩnh, hư ảnh thần nhân cánh vàng trăm trượng hiện lên sau lưng hắn, mặt trời nổ tung trong tay hắn để đỡ lấy quyền mang mạnh mẽ bá đạo kia. Giữa đất trời, mặt trời chia hai, tranh tài tranh sức! Thần Dương Toái Thiên Ấn đối đầu với Đại Nhật Phần Thiên, cả hai đều là võ học Tạo Hoá cao đẳng được gọi là mạnh mẽ bá đạo, thậm chí đều được tạo ra từ Hạo Thiên Đại Nhật. Đại Nhật Phần Thiên của Mặc Diễm không cần phải nói nhiều, mạnh như Kim Ti Ma Viên sau khi bị vây nhốt cũng bị chiêu thức này làm cho nổ tan xác.Nếu không thì Ô Mạc đã không có cơ hội đập vỡ đầu con ma viên đó bằng đạo binh. Rất nhiều võ giả giới vực khác ở đằng sau đều đang dõi theo chiêu thức này, về cơ bản chiêu này có thể quyết định sự thắng bại giữa hai bên. Lực sát thương của võ học Tạo Hoá cao đẳng quá lớn, một khi có người rơi vào thế yếu chắc chắn sẽ bị thương nặng, thậm chí là chết ngay tại chỗ. Rắc! Rắc! Rắc! Khi hai đại sát chiêu va chạm nhau, Mặc Diễm ỷ vào ưu thế tu vi lập tức chiếm ưu thế, liên tục đẩy lùi ánh sáng vàng toả ra từ trên người Lâm Nhất, loáng thoáng còn xuất hiện vết rách. Vô số dư chấn hoá thành mưa sao băng lửa màu vàng dao động ra xung quanh, nổ tung rồi tạo thành từng cái hố thật to trong khe núi Hôi Tần, khiến rất nhiều nhân tài kiệt xuất giới vực cấp cao ở phía xa kinh hãi, sởn cả gai óc. Ai cũng cảm thấy may mắn vì đã không tới gần xem náo nhiệt. Trong cuộc chiến ở đẳng cấp này, họ mà tới gần cũng chỉ là con chốt thí, chỉ riêng dư chấn thôi cũng đủ làm cho mọi người bị thương. Nhưng với tình thế trước mắt, có vẻ như Mặc Diễm đang chiếm ưu thế không nhỏ, có thể phát hiện rõ rằng võ học Tạo Hoá cao đẳng của Lâm Nhất mạnh hơn Mặc Diễm một chút. Nhưng ưu thế về tu vi cực kì lớn đã giúp Mặc Diễm thi triển Đại Nhật Phần Thiên một cách vô cùng nhuần nhuyễn. “Hừ! Chung quy cũng chỉ là một thằng vô dụng đến từ giới vực cấp thấp, hôm nay ta sẽ bắt sống ngươi. Khi nào Thương Long Cấm Giới mở, ta sẽ bắt ngươi quỳ xuống trước mặt ta, công tử Táng Hoa... trò cười mà thôi”. Mặc Diễm vốn đã kìm nén tức giận trong lòng, thấy đối phương bị áp chế, giờ chết sắp tới, hắn ta lập tức cười khẩy.
Ô Mạc lạnh lùng đáp: “Ta đồng ý giúp ngươi giết Kim Ti Ma Viên đã làm xong, còn giới vực cấp thấp gì đó thì ta không quan tâm, giới vực Ma Khuê chỉ tôn trọng kẻ mạnh”.
Mặc Diễm tức run người, mới vừa rồi ba người còn liên minh, chớp mắt hắn ta đã biến thành kẻ cô độc.
Thậm chí Ô Mạc còn muốn “phản bội”, hắn ta hoàn toàn không thể chấp nhận.
“Một đề nghị khá hấp dẫn, nhưng tại hạ không cần”.
Lâm Nhất khẽ nheo mắt, trên mặt hiện lên ý cười, nhưng mắt lại nhìn Mặc Diễm với vẻ hài hước.
“Ngông cuồng! Để giết ngươi, một mình ta là đủ, Đại Nhật Phần Thiên!”
Mặc Diễm khịt mũi, sát ý trên người hắn ta bùng nổ, ý chí Hoả Diễm nhị phẩm viên mãn đỉnh phong lập tức thôi phát đến cực hạn. Võ học Tạo Hoá cao đẳng cấp bá chủ đồng thời thi triển, toàn thân hắn ta phát ra ánh sáng vàng chói loá, sát chiêu đáng sợ đã giết Kim Ti Ma Viên trước đó lại được thi triển.
Uy lực của chiêu thức này đáng sợ một cách khủng khiếp, có thể nói là thủ đoạn cuối cùng của Mặc Diễm.
“Thần Dương Toái Thiên Ấn!”
Lâm Nhất vẫn bình tĩnh, hư ảnh thần nhân cánh vàng trăm trượng hiện lên sau lưng hắn, mặt trời nổ tung trong tay hắn để đỡ lấy quyền mang mạnh mẽ bá đạo kia.
Giữa đất trời, mặt trời chia hai, tranh tài tranh sức!
Thần Dương Toái Thiên Ấn đối đầu với Đại Nhật Phần Thiên, cả hai đều là võ học Tạo Hoá cao đẳng được gọi là mạnh mẽ bá đạo, thậm chí đều được tạo ra từ Hạo Thiên Đại Nhật.
Đại Nhật Phần Thiên của Mặc Diễm không cần phải nói nhiều, mạnh như Kim Ti Ma Viên sau khi bị vây nhốt cũng bị chiêu thức này làm cho nổ tan xác.
Nếu không thì Ô Mạc đã không có cơ hội đập vỡ đầu con ma viên đó bằng đạo binh.
Rất nhiều võ giả giới vực khác ở đằng sau đều đang dõi theo chiêu thức này, về cơ bản chiêu này có thể quyết định sự thắng bại giữa hai bên. Lực sát thương của võ học Tạo Hoá cao đẳng quá lớn, một khi có người rơi vào thế yếu chắc chắn sẽ bị thương nặng, thậm chí là chết ngay tại chỗ.
Rắc! Rắc! Rắc!
Khi hai đại sát chiêu va chạm nhau, Mặc Diễm ỷ vào ưu thế tu vi lập tức chiếm ưu thế, liên tục đẩy lùi ánh sáng vàng toả ra từ trên người Lâm Nhất, loáng thoáng còn xuất hiện vết rách.
Vô số dư chấn hoá thành mưa sao băng lửa màu vàng dao động ra xung quanh, nổ tung rồi tạo thành từng cái hố thật to trong khe núi Hôi Tần, khiến rất nhiều nhân tài kiệt xuất giới vực cấp cao ở phía xa kinh hãi, sởn cả gai óc.
Ai cũng cảm thấy may mắn vì đã không tới gần xem náo nhiệt.
Trong cuộc chiến ở đẳng cấp này, họ mà tới gần cũng chỉ là con chốt thí, chỉ riêng dư chấn thôi cũng đủ làm cho mọi người bị thương.
Nhưng với tình thế trước mắt, có vẻ như Mặc Diễm đang chiếm ưu thế không nhỏ, có thể phát hiện rõ rằng võ học Tạo Hoá cao đẳng của Lâm Nhất mạnh hơn Mặc Diễm một chút.
Nhưng ưu thế về tu vi cực kì lớn đã giúp Mặc Diễm thi triển Đại Nhật Phần Thiên một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
“Hừ! Chung quy cũng chỉ là một thằng vô dụng đến từ giới vực cấp thấp, hôm nay ta sẽ bắt sống ngươi. Khi nào Thương Long Cấm Giới mở, ta sẽ bắt ngươi quỳ xuống trước mặt ta, công tử Táng Hoa... trò cười mà thôi”.
Mặc Diễm vốn đã kìm nén tức giận trong lòng, thấy đối phương bị áp chế, giờ chết sắp tới, hắn ta lập tức cười khẩy.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ô Mạc lạnh lùng đáp: “Ta đồng ý giúp ngươi giết Kim Ti Ma Viên đã làm xong, còn giới vực cấp thấp gì đó thì ta không quan tâm, giới vực Ma Khuê chỉ tôn trọng kẻ mạnh”. Mặc Diễm tức run người, mới vừa rồi ba người còn liên minh, chớp mắt hắn ta đã biến thành kẻ cô độc. Thậm chí Ô Mạc còn muốn “phản bội”, hắn ta hoàn toàn không thể chấp nhận. “Một đề nghị khá hấp dẫn, nhưng tại hạ không cần”. Lâm Nhất khẽ nheo mắt, trên mặt hiện lên ý cười, nhưng mắt lại nhìn Mặc Diễm với vẻ hài hước. “Ngông cuồng! Để giết ngươi, một mình ta là đủ, Đại Nhật Phần Thiên!” Mặc Diễm khịt mũi, sát ý trên người hắn ta bùng nổ, ý chí Hoả Diễm nhị phẩm viên mãn đỉnh phong lập tức thôi phát đến cực hạn. Võ học Tạo Hoá cao đẳng cấp bá chủ đồng thời thi triển, toàn thân hắn ta phát ra ánh sáng vàng chói loá, sát chiêu đáng sợ đã giết Kim Ti Ma Viên trước đó lại được thi triển. Uy lực của chiêu thức này đáng sợ một cách khủng khiếp, có thể nói là thủ đoạn cuối cùng của Mặc Diễm. “Thần Dương Toái Thiên Ấn!” Lâm Nhất vẫn bình tĩnh, hư ảnh thần nhân cánh vàng trăm trượng hiện lên sau lưng hắn, mặt trời nổ tung trong tay hắn để đỡ lấy quyền mang mạnh mẽ bá đạo kia. Giữa đất trời, mặt trời chia hai, tranh tài tranh sức! Thần Dương Toái Thiên Ấn đối đầu với Đại Nhật Phần Thiên, cả hai đều là võ học Tạo Hoá cao đẳng được gọi là mạnh mẽ bá đạo, thậm chí đều được tạo ra từ Hạo Thiên Đại Nhật. Đại Nhật Phần Thiên của Mặc Diễm không cần phải nói nhiều, mạnh như Kim Ti Ma Viên sau khi bị vây nhốt cũng bị chiêu thức này làm cho nổ tan xác.Nếu không thì Ô Mạc đã không có cơ hội đập vỡ đầu con ma viên đó bằng đạo binh. Rất nhiều võ giả giới vực khác ở đằng sau đều đang dõi theo chiêu thức này, về cơ bản chiêu này có thể quyết định sự thắng bại giữa hai bên. Lực sát thương của võ học Tạo Hoá cao đẳng quá lớn, một khi có người rơi vào thế yếu chắc chắn sẽ bị thương nặng, thậm chí là chết ngay tại chỗ. Rắc! Rắc! Rắc! Khi hai đại sát chiêu va chạm nhau, Mặc Diễm ỷ vào ưu thế tu vi lập tức chiếm ưu thế, liên tục đẩy lùi ánh sáng vàng toả ra từ trên người Lâm Nhất, loáng thoáng còn xuất hiện vết rách. Vô số dư chấn hoá thành mưa sao băng lửa màu vàng dao động ra xung quanh, nổ tung rồi tạo thành từng cái hố thật to trong khe núi Hôi Tần, khiến rất nhiều nhân tài kiệt xuất giới vực cấp cao ở phía xa kinh hãi, sởn cả gai óc. Ai cũng cảm thấy may mắn vì đã không tới gần xem náo nhiệt. Trong cuộc chiến ở đẳng cấp này, họ mà tới gần cũng chỉ là con chốt thí, chỉ riêng dư chấn thôi cũng đủ làm cho mọi người bị thương. Nhưng với tình thế trước mắt, có vẻ như Mặc Diễm đang chiếm ưu thế không nhỏ, có thể phát hiện rõ rằng võ học Tạo Hoá cao đẳng của Lâm Nhất mạnh hơn Mặc Diễm một chút. Nhưng ưu thế về tu vi cực kì lớn đã giúp Mặc Diễm thi triển Đại Nhật Phần Thiên một cách vô cùng nhuần nhuyễn. “Hừ! Chung quy cũng chỉ là một thằng vô dụng đến từ giới vực cấp thấp, hôm nay ta sẽ bắt sống ngươi. Khi nào Thương Long Cấm Giới mở, ta sẽ bắt ngươi quỳ xuống trước mặt ta, công tử Táng Hoa... trò cười mà thôi”. Mặc Diễm vốn đã kìm nén tức giận trong lòng, thấy đối phương bị áp chế, giờ chết sắp tới, hắn ta lập tức cười khẩy.