“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3412

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Việc tu luyện Nhật Diệu Thần Quyền cũng không thuận lợi lắm, dù sao nó cũng là võ học Tạo Hoá cao đẳng, với cảnh giới của hắn thì chung quy vẫn hơi miễn cưỡng.  Trong khe núi thường có thể nhìn thấy thiếu niên bị ngọn lửa vàng thiêu đốt, đau đớn tới mức lăn lộn dưới đất, mặt mày vặn vẹo.  Nhưng vì mạnh lên, vì lời hứa với Tô Hàm Nguyệt, vì có thể bảo vệ người mình quan tâm.  Thiếu niên nghiến răng chịu đựng, dù đau ứa nước mắt cũng cố gắng chịu đựng không để nước mắt rơi.  Sau lưng hắn không có gì cả, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân mình, chỉ có thể dựa vào thanh kiếm trong tay mình.  Một khi ngã xuống, điều chờ đợi hắn là tận thế, sẽ không ai cho hắn cơ hội vùng dậy một lần nữa. Ở con đường thông thiên, vô số giới vực cấp cao sớm đã coi hắn như cây đinh trong mắt, chỉ cần hắn ngã xuống một lần sẽ có vô số sự thờ ơ, lời giễu cợt và tiếng cười nhạo chờ đợi hắn.  Giờ đây công tử Táng Hoa đã nổi tiếng khắp Thương Long.Có bao nhiêu người ngưỡng mộ hắn thì sẽ có bấy nhiêu người chờ đợi hắn té ngã.  Mạnh lên, mạnh lên, chỉ có thể mạnh lên mới có thể đi đến cuối con đường thông thiên, mới có thể toả sáng ở nơi gọi là đại thế Côn Luân kia.  Lâm Nhất không hề biết pho tượng Long Viên cao mấy trăm trượng kia đã dõi theo tất cả mọi thứ.  Mặc dù ngựa Huyết Long đang bế quan nhưng lại dõi theo tất cả mọi thứ, nó cảm nhận được nỗi đau khổ và sự dằn vặt mà hắn đang trải qua.  Hai huynh đệ không nói chuyện với nhau nhưng trong lòng cả hai đều có cùng một niềm thôi thúc, đó là mạnh lên!  Tất cả mọi thứ cũng chỉ vì được cười đến cuối ở con đường thông thiên, giẫm tất cả yêu nghiệt giới vực cấp cao cao cao tại thượng kia dưới chân.  Làm cho con đường thông thiên gọi tên của ta, kiếm của ta!  Trong lúc tu luyện, thời gian trôi qua cực kì nhanh, chớp mắt Lâm Nhất đã ở trong khe núi Hôi Tần bốn mươi ngày.  Sáng sớm hôm nay.  Dưới ánh nắng, Lâm Nhất tập luyện chiêu pháp trong Nhật Diệu Thần Quyền như mọi ngày.  Trong bốn mươi ngày qua, Nhật Diệu Thần Quyền được coi là quyền pháp nghịch thiên trong số các loại võ học Tạo Hoá đã được thể hiện ra hình ra dáng trong tay Lâm Nhất.  Thần Dương Toái Thiên Ấn!  Trong khe núi rộng lớn, đầu tiên là Lâm Nhất thi triển Thần Dương Toái Thiên Ấn viên mãn đỉnh phong. Khi ấn này hiện ra trong lòng bàn tay, Kim Sí Thần Nhân cao trăm trượng như có thực thể xuất hiện sau lưng hắn, cánh chim màu vàng kim phía sau dang ra che khuất bầu trời.  Kim Sí Thần Nhân như có sự sống, khác biệt rất nhiều so với dị tượng được tạo ra từ chân nguyên của người khác.

Việc tu luyện Nhật Diệu Thần Quyền cũng không thuận lợi lắm, dù sao nó cũng là võ học Tạo Hoá cao đẳng, với cảnh giới của hắn thì chung quy vẫn hơi miễn cưỡng.  

Trong khe núi thường có thể nhìn thấy thiếu niên bị ngọn lửa vàng thiêu đốt, đau đớn tới mức lăn lộn dưới đất, mặt mày vặn vẹo.  

Nhưng vì mạnh lên, vì lời hứa với Tô Hàm Nguyệt, vì có thể bảo vệ người mình quan tâm.  

Thiếu niên nghiến răng chịu đựng, dù đau ứa nước mắt cũng cố gắng chịu đựng không để nước mắt rơi.  

Sau lưng hắn không có gì cả, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân mình, chỉ có thể dựa vào thanh kiếm trong tay mình.  

Một khi ngã xuống, điều chờ đợi hắn là tận thế, sẽ không ai cho hắn cơ hội vùng dậy một lần nữa. Ở con đường thông thiên, vô số giới vực cấp cao sớm đã coi hắn như cây đinh trong mắt, chỉ cần hắn ngã xuống một lần sẽ có vô số sự thờ ơ, lời giễu cợt và tiếng cười nhạo chờ đợi hắn.  

Giờ đây công tử Táng Hoa đã nổi tiếng khắp Thương Long.

Có bao nhiêu người ngưỡng mộ hắn thì sẽ có bấy nhiêu người chờ đợi hắn té ngã.  

Mạnh lên, mạnh lên, chỉ có thể mạnh lên mới có thể đi đến cuối con đường thông thiên, mới có thể toả sáng ở nơi gọi là đại thế Côn Luân kia.  

Lâm Nhất không hề biết pho tượng Long Viên cao mấy trăm trượng kia đã dõi theo tất cả mọi thứ.  

Mặc dù ngựa Huyết Long đang bế quan nhưng lại dõi theo tất cả mọi thứ, nó cảm nhận được nỗi đau khổ và sự dằn vặt mà hắn đang trải qua.  

Hai huynh đệ không nói chuyện với nhau nhưng trong lòng cả hai đều có cùng một niềm thôi thúc, đó là mạnh lên!  

Tất cả mọi thứ cũng chỉ vì được cười đến cuối ở con đường thông thiên, giẫm tất cả yêu nghiệt giới vực cấp cao cao cao tại thượng kia dưới chân.  

Làm cho con đường thông thiên gọi tên của ta, kiếm của ta!  

Trong lúc tu luyện, thời gian trôi qua cực kì nhanh, chớp mắt Lâm Nhất đã ở trong khe núi Hôi Tần bốn mươi ngày.  

Sáng sớm hôm nay.  

Dưới ánh nắng, Lâm Nhất tập luyện chiêu pháp trong Nhật Diệu Thần Quyền như mọi ngày.  

Trong bốn mươi ngày qua, Nhật Diệu Thần Quyền được coi là quyền pháp nghịch thiên trong số các loại võ học Tạo Hoá đã được thể hiện ra hình ra dáng trong tay Lâm Nhất.  

Thần Dương Toái Thiên Ấn!  

Trong khe núi rộng lớn, đầu tiên là Lâm Nhất thi triển Thần Dương Toái Thiên Ấn viên mãn đỉnh phong. Khi ấn này hiện ra trong lòng bàn tay, Kim Sí Thần Nhân cao trăm trượng như có thực thể xuất hiện sau lưng hắn, cánh chim màu vàng kim phía sau dang ra che khuất bầu trời.  

Kim Sí Thần Nhân như có sự sống, khác biệt rất nhiều so với dị tượng được tạo ra từ chân nguyên của người khác.

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Việc tu luyện Nhật Diệu Thần Quyền cũng không thuận lợi lắm, dù sao nó cũng là võ học Tạo Hoá cao đẳng, với cảnh giới của hắn thì chung quy vẫn hơi miễn cưỡng.  Trong khe núi thường có thể nhìn thấy thiếu niên bị ngọn lửa vàng thiêu đốt, đau đớn tới mức lăn lộn dưới đất, mặt mày vặn vẹo.  Nhưng vì mạnh lên, vì lời hứa với Tô Hàm Nguyệt, vì có thể bảo vệ người mình quan tâm.  Thiếu niên nghiến răng chịu đựng, dù đau ứa nước mắt cũng cố gắng chịu đựng không để nước mắt rơi.  Sau lưng hắn không có gì cả, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân mình, chỉ có thể dựa vào thanh kiếm trong tay mình.  Một khi ngã xuống, điều chờ đợi hắn là tận thế, sẽ không ai cho hắn cơ hội vùng dậy một lần nữa. Ở con đường thông thiên, vô số giới vực cấp cao sớm đã coi hắn như cây đinh trong mắt, chỉ cần hắn ngã xuống một lần sẽ có vô số sự thờ ơ, lời giễu cợt và tiếng cười nhạo chờ đợi hắn.  Giờ đây công tử Táng Hoa đã nổi tiếng khắp Thương Long.Có bao nhiêu người ngưỡng mộ hắn thì sẽ có bấy nhiêu người chờ đợi hắn té ngã.  Mạnh lên, mạnh lên, chỉ có thể mạnh lên mới có thể đi đến cuối con đường thông thiên, mới có thể toả sáng ở nơi gọi là đại thế Côn Luân kia.  Lâm Nhất không hề biết pho tượng Long Viên cao mấy trăm trượng kia đã dõi theo tất cả mọi thứ.  Mặc dù ngựa Huyết Long đang bế quan nhưng lại dõi theo tất cả mọi thứ, nó cảm nhận được nỗi đau khổ và sự dằn vặt mà hắn đang trải qua.  Hai huynh đệ không nói chuyện với nhau nhưng trong lòng cả hai đều có cùng một niềm thôi thúc, đó là mạnh lên!  Tất cả mọi thứ cũng chỉ vì được cười đến cuối ở con đường thông thiên, giẫm tất cả yêu nghiệt giới vực cấp cao cao cao tại thượng kia dưới chân.  Làm cho con đường thông thiên gọi tên của ta, kiếm của ta!  Trong lúc tu luyện, thời gian trôi qua cực kì nhanh, chớp mắt Lâm Nhất đã ở trong khe núi Hôi Tần bốn mươi ngày.  Sáng sớm hôm nay.  Dưới ánh nắng, Lâm Nhất tập luyện chiêu pháp trong Nhật Diệu Thần Quyền như mọi ngày.  Trong bốn mươi ngày qua, Nhật Diệu Thần Quyền được coi là quyền pháp nghịch thiên trong số các loại võ học Tạo Hoá đã được thể hiện ra hình ra dáng trong tay Lâm Nhất.  Thần Dương Toái Thiên Ấn!  Trong khe núi rộng lớn, đầu tiên là Lâm Nhất thi triển Thần Dương Toái Thiên Ấn viên mãn đỉnh phong. Khi ấn này hiện ra trong lòng bàn tay, Kim Sí Thần Nhân cao trăm trượng như có thực thể xuất hiện sau lưng hắn, cánh chim màu vàng kim phía sau dang ra che khuất bầu trời.  Kim Sí Thần Nhân như có sự sống, khác biệt rất nhiều so với dị tượng được tạo ra từ chân nguyên của người khác.

Chương 3412