“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3414
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ánh sáng và bóng tối cùng nhau tồn tại theo một cách kì lạ, một uy áp diệt thế bùng nổ. Bùm! Lâm Nhất đấm một quyền mà không tạo ra tiếng động nào, khiến cho mặt đất trước mặt phát ra ánh vàng vô cùng chói mắt. Ầm ầm! Ánh sáng này phóng thẳng lên trời, chớp mắt đã đốt ma vân trên trời thành tro bụi, vũ trụ mênh mông xuất hiện trên vùng trời khe núi Hôi Tần. Sao sáng đầy trời, rộng lớn mênh mông. Lâm Nhất thở phào một hơi, mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt tái nhợt, nhưng trong mắt hắn tràn đầy phấn khích. Hồi lâu sau, đợi khi ánh sáng vàng ở trước mặt tiêu tan, một cái hố sâu đáng sợ xuất hiện trước mặt Lâm Nhất. Cái hố đó sâu mấy nghìn mét, thậm chí có thể nhìn thấy nền móng của khe núi Hôi Tần với những ngọn lửa xám hừng hực ở khắp nơi, như là một vực sâu không cách nào miêu tả được. “Thành công!” Lâm Nhất siết chặt năm ngón tay, cảm thấy toàn thân thoải mái và sung sướng không nói nên lời. Cuối cùng vị đắng từng nếm, khó khăn từng gặp, mọi sự chật vật và đau khổ những ngày qua cũng được đền đáp. Lâm Nhất chỉ tạm nghỉ một lát rồi bay lên không trung diễn luyện những chiêu thức còn lại của Nhật Diệu Thần Quyền. Đại Nhật Huyền Không! Như Nhật Trung Thiên! Duy Ngã Độc Tôn! Thức thứ tư đến thức thứ sáu của Nhật Diệu Thần Quyền được Lâm Nhất thi triển một mạch. Dị tượng liên tục xuất hiện giữa không trung, mênh mông vô biên, hoàn toàn khác biệt với ý cảnh triêu dương sơ thăng, không có tinh thần, không hề che giấu, chỉ phóng thích hết sự mạnh mẽ và bá đạo của đại nhật mênh mông, đợi đến khi thức thứ sáu Duy Ngã Độc Tôn được thi triển. Thiếu niên áo xanh ngửa mặt lên trời cười như điên, ánh sáng bất tận như vua của tất cả mặt trời trong thiên hạ. Trong vòng bốn mươi ngày, Lâm Nhất đã tu luyện Nhật Diệu Thần Quyền đến thức thứ sáu, chẳng qua bị giới hạn bởi cảnh giới và thể chất nên không thể dung hợp cả sáu thức Nhật Diệu Thần Quyền. Dung hợp ba quyền đã rất khó khăn, hắn không dám tưởng tượng mức độ nguy hiểm khi dung hợp sáu quyền đáng sợ cỡ nào. Đợi đến khi Lâm Nhất vững vàng đáp xuống đất, hắn đã bình tĩnh lại, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi chút vẻ hưng phấn trong mắt hắn. Có thể thi triển Thần Dương Diệt Thế, đối với một người đã thất bại rất nhiều lần như Lâm Nhất, hắn mừng rỡ còn không kịp. “Có sát chiêu này cũng coi như có thêm một con át chủ bài chân chính ngoài kiếm ý Thông Thiên!” Lâm Nhất lẩm bẩm, hai mắt sáng ngời. Mặt khác, trong gần bốn mươi ngày qua, tu vi của Lâm Nhất đã hoàn toàn đạt tới cảnh giới Thiên Phách tầng một đỉnh phong. Chỉ cần hắn muốn thử thì có thể độ kiếp Thiên Phách lần hai bất cứ lúc nào, đến lúc đó chưa chắc không thể dung hợp sáu thức của Nhật Diệu Thần Quyền.
Ánh sáng và bóng tối cùng nhau tồn tại theo một cách kì lạ, một uy áp diệt thế bùng nổ.
Bùm!
Lâm Nhất đấm một quyền mà không tạo ra tiếng động nào, khiến cho mặt đất trước mặt phát ra ánh vàng vô cùng chói mắt.
Ầm ầm!
Ánh sáng này phóng thẳng lên trời, chớp mắt đã đốt ma vân trên trời thành tro bụi, vũ trụ mênh mông xuất hiện trên vùng trời khe núi Hôi Tần.
Sao sáng đầy trời, rộng lớn mênh mông.
Lâm Nhất thở phào một hơi, mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt tái nhợt, nhưng trong mắt hắn tràn đầy phấn khích.
Hồi lâu sau, đợi khi ánh sáng vàng ở trước mặt tiêu tan, một cái hố sâu đáng sợ xuất hiện trước mặt Lâm Nhất. Cái hố đó sâu mấy nghìn mét, thậm chí có thể nhìn thấy nền móng của khe núi Hôi Tần với những ngọn lửa xám hừng hực ở khắp nơi, như là một vực sâu không cách nào miêu tả được.
“Thành công!”
Lâm Nhất siết chặt năm ngón tay, cảm thấy toàn thân thoải mái và sung sướng không nói nên lời.
Cuối cùng vị đắng từng nếm, khó khăn từng gặp, mọi sự chật vật và đau khổ những ngày qua cũng được đền đáp.
Lâm Nhất chỉ tạm nghỉ một lát rồi bay lên không trung diễn luyện những chiêu thức còn lại của Nhật Diệu Thần Quyền.
Đại Nhật Huyền Không!
Như Nhật Trung Thiên!
Duy Ngã Độc Tôn!
Thức thứ tư đến thức thứ sáu của Nhật Diệu Thần Quyền được Lâm Nhất thi triển một mạch.
Dị tượng liên tục xuất hiện giữa không trung, mênh mông vô biên, hoàn toàn khác biệt với ý cảnh triêu dương sơ thăng, không có tinh thần, không hề che giấu, chỉ phóng thích hết sự mạnh mẽ và bá đạo của đại nhật mênh mông, đợi đến khi thức thứ sáu Duy Ngã Độc Tôn được thi triển.
Thiếu niên áo xanh ngửa mặt lên trời cười như điên, ánh sáng bất tận như vua của tất cả mặt trời trong thiên hạ.
Trong vòng bốn mươi ngày, Lâm Nhất đã tu luyện Nhật Diệu Thần Quyền đến thức thứ sáu, chẳng qua bị giới hạn bởi cảnh giới và thể chất nên không thể dung hợp cả sáu thức Nhật Diệu Thần Quyền.
Dung hợp ba quyền đã rất khó khăn, hắn không dám tưởng tượng mức độ nguy hiểm khi dung hợp sáu quyền đáng sợ cỡ nào.
Đợi đến khi Lâm Nhất vững vàng đáp xuống đất, hắn đã bình tĩnh lại, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi chút vẻ hưng phấn trong mắt hắn. Có thể thi triển Thần Dương Diệt Thế, đối với một người đã thất bại rất nhiều lần như Lâm Nhất, hắn mừng rỡ còn không kịp.
“Có sát chiêu này cũng coi như có thêm một con át chủ bài chân chính ngoài kiếm ý Thông Thiên!”
Lâm Nhất lẩm bẩm, hai mắt sáng ngời.
Mặt khác, trong gần bốn mươi ngày qua, tu vi của Lâm Nhất đã hoàn toàn đạt tới cảnh giới Thiên Phách tầng một đỉnh phong. Chỉ cần hắn muốn thử thì có thể độ kiếp Thiên Phách lần hai bất cứ lúc nào, đến lúc đó chưa chắc không thể dung hợp sáu thức của Nhật Diệu Thần Quyền.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ánh sáng và bóng tối cùng nhau tồn tại theo một cách kì lạ, một uy áp diệt thế bùng nổ. Bùm! Lâm Nhất đấm một quyền mà không tạo ra tiếng động nào, khiến cho mặt đất trước mặt phát ra ánh vàng vô cùng chói mắt. Ầm ầm! Ánh sáng này phóng thẳng lên trời, chớp mắt đã đốt ma vân trên trời thành tro bụi, vũ trụ mênh mông xuất hiện trên vùng trời khe núi Hôi Tần. Sao sáng đầy trời, rộng lớn mênh mông. Lâm Nhất thở phào một hơi, mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt tái nhợt, nhưng trong mắt hắn tràn đầy phấn khích. Hồi lâu sau, đợi khi ánh sáng vàng ở trước mặt tiêu tan, một cái hố sâu đáng sợ xuất hiện trước mặt Lâm Nhất. Cái hố đó sâu mấy nghìn mét, thậm chí có thể nhìn thấy nền móng của khe núi Hôi Tần với những ngọn lửa xám hừng hực ở khắp nơi, như là một vực sâu không cách nào miêu tả được. “Thành công!” Lâm Nhất siết chặt năm ngón tay, cảm thấy toàn thân thoải mái và sung sướng không nói nên lời. Cuối cùng vị đắng từng nếm, khó khăn từng gặp, mọi sự chật vật và đau khổ những ngày qua cũng được đền đáp. Lâm Nhất chỉ tạm nghỉ một lát rồi bay lên không trung diễn luyện những chiêu thức còn lại của Nhật Diệu Thần Quyền. Đại Nhật Huyền Không! Như Nhật Trung Thiên! Duy Ngã Độc Tôn! Thức thứ tư đến thức thứ sáu của Nhật Diệu Thần Quyền được Lâm Nhất thi triển một mạch. Dị tượng liên tục xuất hiện giữa không trung, mênh mông vô biên, hoàn toàn khác biệt với ý cảnh triêu dương sơ thăng, không có tinh thần, không hề che giấu, chỉ phóng thích hết sự mạnh mẽ và bá đạo của đại nhật mênh mông, đợi đến khi thức thứ sáu Duy Ngã Độc Tôn được thi triển. Thiếu niên áo xanh ngửa mặt lên trời cười như điên, ánh sáng bất tận như vua của tất cả mặt trời trong thiên hạ. Trong vòng bốn mươi ngày, Lâm Nhất đã tu luyện Nhật Diệu Thần Quyền đến thức thứ sáu, chẳng qua bị giới hạn bởi cảnh giới và thể chất nên không thể dung hợp cả sáu thức Nhật Diệu Thần Quyền. Dung hợp ba quyền đã rất khó khăn, hắn không dám tưởng tượng mức độ nguy hiểm khi dung hợp sáu quyền đáng sợ cỡ nào. Đợi đến khi Lâm Nhất vững vàng đáp xuống đất, hắn đã bình tĩnh lại, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi chút vẻ hưng phấn trong mắt hắn. Có thể thi triển Thần Dương Diệt Thế, đối với một người đã thất bại rất nhiều lần như Lâm Nhất, hắn mừng rỡ còn không kịp. “Có sát chiêu này cũng coi như có thêm một con át chủ bài chân chính ngoài kiếm ý Thông Thiên!” Lâm Nhất lẩm bẩm, hai mắt sáng ngời. Mặt khác, trong gần bốn mươi ngày qua, tu vi của Lâm Nhất đã hoàn toàn đạt tới cảnh giới Thiên Phách tầng một đỉnh phong. Chỉ cần hắn muốn thử thì có thể độ kiếp Thiên Phách lần hai bất cứ lúc nào, đến lúc đó chưa chắc không thể dung hợp sáu thức của Nhật Diệu Thần Quyền.