“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3416
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đột nhiên ngựa Huyết Long trên không trung há miệng phun ma côn Thiên Khôi ra ngoài. Nó để túi trữ vật trong bụng nên nhìn như là phun ra, trên thực tế không khác gì người khác lấy bảo vật từ trong túi trữ vật ra cả. Thánh văn trên ma côn Thiên Khôi lập loè, ngay sau đó ma kim khôi đấu cổ xưa toả ra ánh sáng, trong lúc nhất thời trời đất quay cuồng, không gian như bị uy áp này bóp méo. Vô số ngọn núi xung quanh bắt đầu uốn lượn như phản chiếu từ mặt nước, mộng ảo mà không thực tế. Ầm! Lâm Nhất còn chưa kịp phản ứng, ngựa Huyết Long đã cầm ma côn Thiên Khôi đánh về phía hắn, chớp mắt như phá vỡ hư không, những nơi nó đi qua đều có tiếng nổ vang không dứt, khí tức cuồng bạo như xuyên qua thời không phả vào mặt Lâm Nhất. Lâm Nhất nhếch môi cười, nếu không nhờ lúc này hắn cũng đã tiến bộ thì sẽ bị con ngựa ngốc này bỏ lại đằng sau thật. Bùm! Khi ma côn Thiên Khôi sắp đánh xuống, Lâm Nhất thi triển Nhật Diệu Thần Quyền đỡ lấy, ngay sau đó tiếng nổ rung trời vang lên. Những hình ảnh vặn vẹo kia lần lượt vỡ vụn như núi sông thiên hạ sụp đổ, các loại dị tượng đột nhiên biến mất. Lâm Nhất xoè tay ra nắm chặt ma côn Thiên Khôi, âm thầm đấu sức với ngựa Huyết Long. Ầm ầm! Vào lúc này, trời đất quay cuồng, hơn một trăm ngọn núi trập trùng gần đó liên tục rung chuyển, vô số đá vụn rơi xuống như mưa. Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn qua, trong đôi mắt toát ra sự cứng cỏi và sắc bén của ngựa Huyết Long ẩn chứa vẻ yêu nghiệt mà người thường khó có thể tưởng tượng. Hình như con ngựa ngốc này đã trở nên thông minh hơn. Khi Lâm Nhất đang thầm khen ngợi trong lòng, ngựa Huyết Long cười hì hì để lộ hai hàng răng cửa, dáng vẻ này lại trở nên đáng yêu hơn. Chẳng qua đối với người ngoài, vẻ đáng yêu trong mắt Lâm Nhất lại là dáng vẻ đê tiện bỉ ổi. Đợi đến khi Lâm Nhất thả lỏng tay, ngựa Huyết Long lấy lại ma côn Thiên Khôi cất kĩ rồi nhảy lên vai hắn. Còn mười ngày nữa Thương Long Cấm Giới sẽ hiện thế, có lẽ thủ lĩnh Liễu Mộ của giới vực Huyết Cốt đang rất mong chờ hắn sẽ xuất hiện trong sự kiện này. Tốt lắm, bây giờ Lâm Nhất cũng rất muốn gặp hắn ta để làm cho giới vực Huyết Cốt biết không thể dây vào chân chính nghĩa là gì.Mười ngày còn lại chạy tới Thương Long Cấm Giới cũng dư dả, Lâm Nhất không tăng nhanh tốc độ. Trên đường đi, nếu gặp yêu thú mạnh thì hắn sẽ đánh với nó một trận để làm quen với uy lực của Nhật Diệu Thần Quyền. Trong thời gian này hắn còn gặp được một con Kim Ti Ma Viên cấp bá chủ không thua kém gì, chỉ ba quyền Lâm Nhất đã khiến đối phương phải lùi lại. Nhưng hắn không đuổi theo đến cùng, hắn chỉ muốn kiểm chứng rốt cuộc thực lực của mình hiện giờ đang ở mức độ nào thôi. Bảy ngày sau, cuối cùng Lâm Nhất cũng nhìn thấy vị trí của Thương Long Cấm Giới. Thương Long Cấm Giới ở trên một tế đàn, nhưng khác với những tế đàn trống trải khác, xung quanh nó có rất nhiều toà nhà to lớn trông như một thần điện cực kì cổ xưa. Dưới sự tôn lên của thần điện này, tế đàn này nên gọi là thánh đàn sẽ chính xác hơn.
Đột nhiên ngựa Huyết Long trên không trung há miệng phun ma côn Thiên Khôi ra ngoài. Nó để túi trữ vật trong bụng nên nhìn như là phun ra, trên thực tế không khác gì người khác lấy bảo vật từ trong túi trữ vật ra cả.
Thánh văn trên ma côn Thiên Khôi lập loè, ngay sau đó ma kim khôi đấu cổ xưa toả ra ánh sáng, trong lúc nhất thời trời đất quay cuồng, không gian như bị uy áp này bóp méo.
Vô số ngọn núi xung quanh bắt đầu uốn lượn như phản chiếu từ mặt nước, mộng ảo mà không thực tế.
Ầm!
Lâm Nhất còn chưa kịp phản ứng, ngựa Huyết Long đã cầm ma côn Thiên Khôi đánh về phía hắn, chớp mắt như phá vỡ hư không, những nơi nó đi qua đều có tiếng nổ vang không dứt, khí tức cuồng bạo như xuyên qua thời không phả vào mặt Lâm Nhất.
Lâm Nhất nhếch môi cười, nếu không nhờ lúc này hắn cũng đã tiến bộ thì sẽ bị con ngựa ngốc này bỏ lại đằng sau thật.
Bùm!
Khi ma côn Thiên Khôi sắp đánh xuống, Lâm Nhất thi triển Nhật Diệu Thần Quyền đỡ lấy, ngay sau đó tiếng nổ rung trời vang lên.
Những hình ảnh vặn vẹo kia lần lượt vỡ vụn như núi sông thiên hạ sụp đổ, các loại dị tượng đột nhiên biến mất.
Lâm Nhất xoè tay ra nắm chặt ma côn Thiên Khôi, âm thầm đấu sức với ngựa Huyết Long.
Ầm ầm!
Vào lúc này, trời đất quay cuồng, hơn một trăm ngọn núi trập trùng gần đó liên tục rung chuyển, vô số đá vụn rơi xuống như mưa.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn qua, trong đôi mắt toát ra sự cứng cỏi và sắc bén của ngựa Huyết Long ẩn chứa vẻ yêu nghiệt mà người thường khó có thể tưởng tượng.
Hình như con ngựa ngốc này đã trở nên thông minh hơn.
Khi Lâm Nhất đang thầm khen ngợi trong lòng, ngựa Huyết Long cười hì hì để lộ hai hàng răng cửa, dáng vẻ này lại trở nên đáng yêu hơn.
Chẳng qua đối với người ngoài, vẻ đáng yêu trong mắt Lâm Nhất lại là dáng vẻ đê tiện bỉ ổi.
Đợi đến khi Lâm Nhất thả lỏng tay, ngựa Huyết Long lấy lại ma côn Thiên Khôi cất kĩ rồi nhảy lên vai hắn.
Còn mười ngày nữa Thương Long Cấm Giới sẽ hiện thế, có lẽ thủ lĩnh Liễu Mộ của giới vực Huyết Cốt đang rất mong chờ hắn sẽ xuất hiện trong sự kiện này.
Tốt lắm, bây giờ Lâm Nhất cũng rất muốn gặp hắn ta để làm cho giới vực Huyết Cốt biết không thể dây vào chân chính nghĩa là gì.
Mười ngày còn lại chạy tới Thương Long Cấm Giới cũng dư dả, Lâm Nhất không tăng nhanh tốc độ. Trên đường đi, nếu gặp yêu thú mạnh thì hắn sẽ đánh với nó một trận để làm quen với uy lực của Nhật Diệu Thần Quyền.
Trong thời gian này hắn còn gặp được một con Kim Ti Ma Viên cấp bá chủ không thua kém gì, chỉ ba quyền Lâm Nhất đã khiến đối phương phải lùi lại.
Nhưng hắn không đuổi theo đến cùng, hắn chỉ muốn kiểm chứng rốt cuộc thực lực của mình hiện giờ đang ở mức độ nào thôi.
Bảy ngày sau, cuối cùng Lâm Nhất cũng nhìn thấy vị trí của Thương Long Cấm Giới.
Thương Long Cấm Giới ở trên một tế đàn, nhưng khác với những tế đàn trống trải khác, xung quanh nó có rất nhiều toà nhà to lớn trông như một thần điện cực kì cổ xưa.
Dưới sự tôn lên của thần điện này, tế đàn này nên gọi là thánh đàn sẽ chính xác hơn.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Đột nhiên ngựa Huyết Long trên không trung há miệng phun ma côn Thiên Khôi ra ngoài. Nó để túi trữ vật trong bụng nên nhìn như là phun ra, trên thực tế không khác gì người khác lấy bảo vật từ trong túi trữ vật ra cả. Thánh văn trên ma côn Thiên Khôi lập loè, ngay sau đó ma kim khôi đấu cổ xưa toả ra ánh sáng, trong lúc nhất thời trời đất quay cuồng, không gian như bị uy áp này bóp méo. Vô số ngọn núi xung quanh bắt đầu uốn lượn như phản chiếu từ mặt nước, mộng ảo mà không thực tế. Ầm! Lâm Nhất còn chưa kịp phản ứng, ngựa Huyết Long đã cầm ma côn Thiên Khôi đánh về phía hắn, chớp mắt như phá vỡ hư không, những nơi nó đi qua đều có tiếng nổ vang không dứt, khí tức cuồng bạo như xuyên qua thời không phả vào mặt Lâm Nhất. Lâm Nhất nhếch môi cười, nếu không nhờ lúc này hắn cũng đã tiến bộ thì sẽ bị con ngựa ngốc này bỏ lại đằng sau thật. Bùm! Khi ma côn Thiên Khôi sắp đánh xuống, Lâm Nhất thi triển Nhật Diệu Thần Quyền đỡ lấy, ngay sau đó tiếng nổ rung trời vang lên. Những hình ảnh vặn vẹo kia lần lượt vỡ vụn như núi sông thiên hạ sụp đổ, các loại dị tượng đột nhiên biến mất. Lâm Nhất xoè tay ra nắm chặt ma côn Thiên Khôi, âm thầm đấu sức với ngựa Huyết Long. Ầm ầm! Vào lúc này, trời đất quay cuồng, hơn một trăm ngọn núi trập trùng gần đó liên tục rung chuyển, vô số đá vụn rơi xuống như mưa. Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn qua, trong đôi mắt toát ra sự cứng cỏi và sắc bén của ngựa Huyết Long ẩn chứa vẻ yêu nghiệt mà người thường khó có thể tưởng tượng. Hình như con ngựa ngốc này đã trở nên thông minh hơn. Khi Lâm Nhất đang thầm khen ngợi trong lòng, ngựa Huyết Long cười hì hì để lộ hai hàng răng cửa, dáng vẻ này lại trở nên đáng yêu hơn. Chẳng qua đối với người ngoài, vẻ đáng yêu trong mắt Lâm Nhất lại là dáng vẻ đê tiện bỉ ổi. Đợi đến khi Lâm Nhất thả lỏng tay, ngựa Huyết Long lấy lại ma côn Thiên Khôi cất kĩ rồi nhảy lên vai hắn. Còn mười ngày nữa Thương Long Cấm Giới sẽ hiện thế, có lẽ thủ lĩnh Liễu Mộ của giới vực Huyết Cốt đang rất mong chờ hắn sẽ xuất hiện trong sự kiện này. Tốt lắm, bây giờ Lâm Nhất cũng rất muốn gặp hắn ta để làm cho giới vực Huyết Cốt biết không thể dây vào chân chính nghĩa là gì.Mười ngày còn lại chạy tới Thương Long Cấm Giới cũng dư dả, Lâm Nhất không tăng nhanh tốc độ. Trên đường đi, nếu gặp yêu thú mạnh thì hắn sẽ đánh với nó một trận để làm quen với uy lực của Nhật Diệu Thần Quyền. Trong thời gian này hắn còn gặp được một con Kim Ti Ma Viên cấp bá chủ không thua kém gì, chỉ ba quyền Lâm Nhất đã khiến đối phương phải lùi lại. Nhưng hắn không đuổi theo đến cùng, hắn chỉ muốn kiểm chứng rốt cuộc thực lực của mình hiện giờ đang ở mức độ nào thôi. Bảy ngày sau, cuối cùng Lâm Nhất cũng nhìn thấy vị trí của Thương Long Cấm Giới. Thương Long Cấm Giới ở trên một tế đàn, nhưng khác với những tế đàn trống trải khác, xung quanh nó có rất nhiều toà nhà to lớn trông như một thần điện cực kì cổ xưa. Dưới sự tôn lên của thần điện này, tế đàn này nên gọi là thánh đàn sẽ chính xác hơn.