“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3452
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rất nhiều xác chết dị tộc đều có một cái lỗ nhỏ bằng ngón tay cái giữa trán, ngay khi bọn họ xông tới đã lập tức bị một ngón tay của kẻ địch đâm thủng và cướp đi tính mạng. Lâm Nhất liếc mắt một cái đã dừng lại trên tảng đá khổng lồ kia, chính giữa có một xác chết của một ông lão áo xanh đang đứng đầy hiên ngang bất khuất. Vẫn có thể nhìn rõ được quần áo trên người, thấp thoáng còn có thể thấy được long văn vờn quanh. Chỉ từ quần áo thôi là đã đoán được trước đây ông ta đến từ một thế lực cực kỳ siêu đẳng. Càng khiến người ta kinh ngạc là dù đã chết không biết bao nhiêu năm, nhưng xung quanh ông ta vẫn tỏa ra một khí thế cực kỳ khủng bố. Khí thế ấy trông như một luồng long uy, chắc cũng chỉ có nó mới khiến ông ta chết lâu như vậy rồi mà vẫn giữ được phong mang sắc bén như thế. "Quả nhiên! Đúng là không y như những gì ta đoán, đây là một vị còn ở trên Tinh Quân". Lâm Nhất đứng ở một chỗ trên tảng đá khổng lồ kia, khẽ nói. Vèo! Vèo! Vèo! Càng ngày càng nhiều có nhiều bóng người thoát khỏi sự đeo bám của ma cương xuất hiện trong khu vực này. Ngay khi nhìn thấy bóng người áo xanh trên tảng đá khổng lồ kia thì trong mắt đều toát ra nét kinh ngạc và hít ngược một hơi. "Đây là một vị có cảnh giới bên trên Tinh Quân!" "Không giống lắm, hình như mới đột phá Thần Đan thôi..." "Đều xê ra hết cho ta, khu vực này đã bị giới vực Ma Sa chúng ta chiếm đóng, những kẻ không liên quan cứ giết không cần hỏi!" Nhưng bỗng dưng có hơn mười bóng người xông tới, không chút khách sáo lạnh lùng nói với mọi người xung quanh. Lâm Nhất cũng chẳng lạ gì với tên cầm đầu, chính là Từ Khiết của giới vực Ma Sa - kẻ chuẩn bị ra tay với mình ở quảng trường Thánh Đàn. Phụt! Những người vừa mới vào còn chưa kịp quyết định thì đám người kia đã ra tay. Thoáng chốc, đã có vài người trực tiếp rơi xuống từ trên không, bị đánh hộc máu. Thật bá đạo! Thủ đoạn của giới vực Ma Sa vừa sấm rền gió cuốn, còn tàn bạo ngang ngược. Những người còn lại lập tức biến sắc, cả đám vội vàng lùi lại. Trong Thương Long Cấm Giới, giới vực Ma Sa cũng không phải ai cũng chọc nổi. Trừ khi là giới vực có cấp bậc như những người nắm giữ ngũ đại Tinh Diệu, các giới vực khác hoàn toàn không đỡ nổi một kích. Thậm chí, còn không cần Từ Khuyết ra tay, những anh tài kiệt xuất ở giới vực Ma Sa cũng sẽ trực tiếp đứng ra dọn dẹp. Thoáng chốc, cảnh tượng còn ồn ào huyên náo ban nãy cũng chỉ còn lại một mình Lâm Nhất. Soạt! Phút chốc, tất cả ánh mắt của những anh tài kiệt xuất của giới vực Ma Sa đều đổ dồn lên người Lâm Nhất. "Không ngờ hai ta lại gặp lại nhanh như vậy, nếu giờ ngươi rời khỏi thì ta đây có thể để ân oán trên quảng trường Thánh Đàn qua một bên trước", Từ Khuyết đã sớm phát hiện ra Lâm Nhất, mặt mày lạnh lẽo, khoanh tay trước ngực, trên trán thấp thoáng vẻ kiêu ngạo.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rất nhiều xác chết dị tộc đều có một cái lỗ nhỏ bằng ngón tay cái giữa trán, ngay khi bọn họ xông tới đã lập tức bị một ngón tay của kẻ địch đâm thủng và cướp đi tính mạng. Lâm Nhất liếc mắt một cái đã dừng lại trên tảng đá khổng lồ kia, chính giữa có một xác chết của một ông lão áo xanh đang đứng đầy hiên ngang bất khuất. Vẫn có thể nhìn rõ được quần áo trên người, thấp thoáng còn có thể thấy được long văn vờn quanh. Chỉ từ quần áo thôi là đã đoán được trước đây ông ta đến từ một thế lực cực kỳ siêu đẳng. Càng khiến người ta kinh ngạc là dù đã chết không biết bao nhiêu năm, nhưng xung quanh ông ta vẫn tỏa ra một khí thế cực kỳ khủng bố. Khí thế ấy trông như một luồng long uy, chắc cũng chỉ có nó mới khiến ông ta chết lâu như vậy rồi mà vẫn giữ được phong mang sắc bén như thế. "Quả nhiên! Đúng là không y như những gì ta đoán, đây là một vị còn ở trên Tinh Quân". Lâm Nhất đứng ở một chỗ trên tảng đá khổng lồ kia, khẽ nói. Vèo! Vèo! Vèo! Càng ngày càng nhiều có nhiều bóng người thoát khỏi sự đeo bám của ma cương xuất hiện trong khu vực này. Ngay khi nhìn thấy bóng người áo xanh trên tảng đá khổng lồ kia thì trong mắt đều toát ra nét kinh ngạc và hít ngược một hơi. "Đây là một vị có cảnh giới bên trên Tinh Quân!" "Không giống lắm, hình như mới đột phá Thần Đan thôi..." "Đều xê ra hết cho ta, khu vực này đã bị giới vực Ma Sa chúng ta chiếm đóng, những kẻ không liên quan cứ giết không cần hỏi!" Nhưng bỗng dưng có hơn mười bóng người xông tới, không chút khách sáo lạnh lùng nói với mọi người xung quanh. Lâm Nhất cũng chẳng lạ gì với tên cầm đầu, chính là Từ Khiết của giới vực Ma Sa - kẻ chuẩn bị ra tay với mình ở quảng trường Thánh Đàn. Phụt! Những người vừa mới vào còn chưa kịp quyết định thì đám người kia đã ra tay. Thoáng chốc, đã có vài người trực tiếp rơi xuống từ trên không, bị đánh hộc máu. Thật bá đạo! Thủ đoạn của giới vực Ma Sa vừa sấm rền gió cuốn, còn tàn bạo ngang ngược. Những người còn lại lập tức biến sắc, cả đám vội vàng lùi lại. Trong Thương Long Cấm Giới, giới vực Ma Sa cũng không phải ai cũng chọc nổi. Trừ khi là giới vực có cấp bậc như những người nắm giữ ngũ đại Tinh Diệu, các giới vực khác hoàn toàn không đỡ nổi một kích. Thậm chí, còn không cần Từ Khuyết ra tay, những anh tài kiệt xuất ở giới vực Ma Sa cũng sẽ trực tiếp đứng ra dọn dẹp. Thoáng chốc, cảnh tượng còn ồn ào huyên náo ban nãy cũng chỉ còn lại một mình Lâm Nhất. Soạt! Phút chốc, tất cả ánh mắt của những anh tài kiệt xuất của giới vực Ma Sa đều đổ dồn lên người Lâm Nhất. "Không ngờ hai ta lại gặp lại nhanh như vậy, nếu giờ ngươi rời khỏi thì ta đây có thể để ân oán trên quảng trường Thánh Đàn qua một bên trước", Từ Khuyết đã sớm phát hiện ra Lâm Nhất, mặt mày lạnh lẽo, khoanh tay trước ngực, trên trán thấp thoáng vẻ kiêu ngạo.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rất nhiều xác chết dị tộc đều có một cái lỗ nhỏ bằng ngón tay cái giữa trán, ngay khi bọn họ xông tới đã lập tức bị một ngón tay của kẻ địch đâm thủng và cướp đi tính mạng. Lâm Nhất liếc mắt một cái đã dừng lại trên tảng đá khổng lồ kia, chính giữa có một xác chết của một ông lão áo xanh đang đứng đầy hiên ngang bất khuất. Vẫn có thể nhìn rõ được quần áo trên người, thấp thoáng còn có thể thấy được long văn vờn quanh. Chỉ từ quần áo thôi là đã đoán được trước đây ông ta đến từ một thế lực cực kỳ siêu đẳng. Càng khiến người ta kinh ngạc là dù đã chết không biết bao nhiêu năm, nhưng xung quanh ông ta vẫn tỏa ra một khí thế cực kỳ khủng bố. Khí thế ấy trông như một luồng long uy, chắc cũng chỉ có nó mới khiến ông ta chết lâu như vậy rồi mà vẫn giữ được phong mang sắc bén như thế. "Quả nhiên! Đúng là không y như những gì ta đoán, đây là một vị còn ở trên Tinh Quân". Lâm Nhất đứng ở một chỗ trên tảng đá khổng lồ kia, khẽ nói. Vèo! Vèo! Vèo! Càng ngày càng nhiều có nhiều bóng người thoát khỏi sự đeo bám của ma cương xuất hiện trong khu vực này. Ngay khi nhìn thấy bóng người áo xanh trên tảng đá khổng lồ kia thì trong mắt đều toát ra nét kinh ngạc và hít ngược một hơi. "Đây là một vị có cảnh giới bên trên Tinh Quân!" "Không giống lắm, hình như mới đột phá Thần Đan thôi..." "Đều xê ra hết cho ta, khu vực này đã bị giới vực Ma Sa chúng ta chiếm đóng, những kẻ không liên quan cứ giết không cần hỏi!" Nhưng bỗng dưng có hơn mười bóng người xông tới, không chút khách sáo lạnh lùng nói với mọi người xung quanh. Lâm Nhất cũng chẳng lạ gì với tên cầm đầu, chính là Từ Khiết của giới vực Ma Sa - kẻ chuẩn bị ra tay với mình ở quảng trường Thánh Đàn. Phụt! Những người vừa mới vào còn chưa kịp quyết định thì đám người kia đã ra tay. Thoáng chốc, đã có vài người trực tiếp rơi xuống từ trên không, bị đánh hộc máu. Thật bá đạo! Thủ đoạn của giới vực Ma Sa vừa sấm rền gió cuốn, còn tàn bạo ngang ngược. Những người còn lại lập tức biến sắc, cả đám vội vàng lùi lại. Trong Thương Long Cấm Giới, giới vực Ma Sa cũng không phải ai cũng chọc nổi. Trừ khi là giới vực có cấp bậc như những người nắm giữ ngũ đại Tinh Diệu, các giới vực khác hoàn toàn không đỡ nổi một kích. Thậm chí, còn không cần Từ Khuyết ra tay, những anh tài kiệt xuất ở giới vực Ma Sa cũng sẽ trực tiếp đứng ra dọn dẹp. Thoáng chốc, cảnh tượng còn ồn ào huyên náo ban nãy cũng chỉ còn lại một mình Lâm Nhất. Soạt! Phút chốc, tất cả ánh mắt của những anh tài kiệt xuất của giới vực Ma Sa đều đổ dồn lên người Lâm Nhất. "Không ngờ hai ta lại gặp lại nhanh như vậy, nếu giờ ngươi rời khỏi thì ta đây có thể để ân oán trên quảng trường Thánh Đàn qua một bên trước", Từ Khuyết đã sớm phát hiện ra Lâm Nhất, mặt mày lạnh lẽo, khoanh tay trước ngực, trên trán thấp thoáng vẻ kiêu ngạo.