“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3456

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lại là chiêu này...  Trong mắt Từ Khuyết lộ ra vẻ hoảng sợ, cũng may hắn ta đã sớm đề phòng chiêu đó. Ngay khi ánh vàng rực rỡ ấy chiếu lên người thì lập tức lấy ra tuyệt học đã chuẩn bị từ trước.  "Ma Quang Long Giáp!"  Trên người hắn ta lập tức xuất hiện ma quang quỷ dị ngưng tụ thành một con rồng rồi biến thành một cái áo giáp bọc lấy Từ Khuyết.  Ầm!Khi ấn ký xa xưa kia đánh lên giáp rồng, thoáng chốc đã phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc. Từng tiếng nổ dai dẳng không ngừng vang lên khắp đất trời. Một kích khiến người ta hết sức sợ hãi kia lại chỉ khiến Ma Quang Long Giáp xuất hiện một vết nứt nhỏ.  "Ha ha ha, võ học Tạo Hóa cấp Vương Giả cũng chỉ có thế!"  Từ Khuyết lập tức cười to, đúng như những gì hắn ta đoán, chỉ cần có sự chuẩn bị thì với cảnh giới kia của đối phương ma thi triển võ học Tạo Hóa cấp Vương Giả hoàn toàn không có gì đáng sợ cả, chỉ cần đề phòng kỹ trước là được.  Hôm đó, Liễu Mộ cũng chỉ vì quá coi nhẹ đối phương nên mới chịu thiệt thôi.  "Lâm Nhất, ngươi cứ chờ coi, ta sẽ không để ngươi lấy đi cái xác kia một cách dễ dàng như vậy đâu", Từ Khuyết cười gằn, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo khiếp người. Hắn ta nghĩ kỹ rồi, chỉ cần rời khỏi nơi này.  Sau đó, thông báo cho Liễu Mộ và Mặc Diễm, chắc hẳn đám người kia cũng rất là hứng thú với tung tích của Lâm Nhất.  "Hẹn gặp lại!"  Trong tiếng cười to, Từ Khuyết nhanh chóng lùi lại.  "Ngu ngục".  Lâm Nhất hừ lạnh một tiếng, trong mắt Kim Sí Thần Nhân cao trăm trượng đằng sau chợt ngưng tụ ánh sáng, hai cánh chim màu vàng khổng lồ chợt mở ra.  Ầm!  Ngay khi nó hoàn toàn mở ra, ánh sáng của toàn bộ đất trời đều ngưng tụ trên người Kim Sí Thần Nhân, không gian lập tức tối sầm. Có một thần uy vô hình bao phủ khắp đất trời. Nụ cười trên mặt Từ Khuyết chợt tắt, hoảng sợ phát hiện tốc độ của mình thế mà lại trở nên vô cùng chậm chạp.  Giờ đây, Từ Khuyết cảm thấy hết sức khủng hoảng, tu vi Thiên Phách tứ trọng thiên của hắn ta thế mà lại bị dị tượng của sát chiêu ấy khóa lại trong tích tắc.  Sao có thể thế được?  Ánh sáng Đại Nhật, muôn đời bất hủ! Lâm Nhất lơ lửng trước mặt Kim Sí Thần Nhân, tóc bay phấp phới, trên khuôn mặt anh tuấn trắng nõn tỏa ra khí khái hiên ngang, vầng tràn lộ rõ sự kiêu ngạo không ai bì nổi, điên cuồng không thôi. Ầm! Bóng dáng hắn lập tức biến mất, đợi đến khi xuất hiện, năm ngón tay siết chặt giống như mặt trời ban trưa trực tiếp đánh lên người đối phương. Rắc! Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!  Ma Quang Long Giáp trên người Từ Khuyết thoáng chốc bị đánh nát bấy, phun ra một ngụm máu tươi. Cả người hắn ta lập tức bay ngược ra sau, liên tục đập bể một loạt những tảng đá khổng lồ, mỗi khi đập bể một tảng đá lại phun ra một ngụm máu tươi.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lại là chiêu này...  Trong mắt Từ Khuyết lộ ra vẻ hoảng sợ, cũng may hắn ta đã sớm đề phòng chiêu đó. Ngay khi ánh vàng rực rỡ ấy chiếu lên người thì lập tức lấy ra tuyệt học đã chuẩn bị từ trước.  "Ma Quang Long Giáp!"  Trên người hắn ta lập tức xuất hiện ma quang quỷ dị ngưng tụ thành một con rồng rồi biến thành một cái áo giáp bọc lấy Từ Khuyết.  Ầm!Khi ấn ký xa xưa kia đánh lên giáp rồng, thoáng chốc đã phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc. Từng tiếng nổ dai dẳng không ngừng vang lên khắp đất trời. Một kích khiến người ta hết sức sợ hãi kia lại chỉ khiến Ma Quang Long Giáp xuất hiện một vết nứt nhỏ.  "Ha ha ha, võ học Tạo Hóa cấp Vương Giả cũng chỉ có thế!"  Từ Khuyết lập tức cười to, đúng như những gì hắn ta đoán, chỉ cần có sự chuẩn bị thì với cảnh giới kia của đối phương ma thi triển võ học Tạo Hóa cấp Vương Giả hoàn toàn không có gì đáng sợ cả, chỉ cần đề phòng kỹ trước là được.  Hôm đó, Liễu Mộ cũng chỉ vì quá coi nhẹ đối phương nên mới chịu thiệt thôi.  "Lâm Nhất, ngươi cứ chờ coi, ta sẽ không để ngươi lấy đi cái xác kia một cách dễ dàng như vậy đâu", Từ Khuyết cười gằn, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo khiếp người. Hắn ta nghĩ kỹ rồi, chỉ cần rời khỏi nơi này.  Sau đó, thông báo cho Liễu Mộ và Mặc Diễm, chắc hẳn đám người kia cũng rất là hứng thú với tung tích của Lâm Nhất.  "Hẹn gặp lại!"  Trong tiếng cười to, Từ Khuyết nhanh chóng lùi lại.  "Ngu ngục".  Lâm Nhất hừ lạnh một tiếng, trong mắt Kim Sí Thần Nhân cao trăm trượng đằng sau chợt ngưng tụ ánh sáng, hai cánh chim màu vàng khổng lồ chợt mở ra.  Ầm!  Ngay khi nó hoàn toàn mở ra, ánh sáng của toàn bộ đất trời đều ngưng tụ trên người Kim Sí Thần Nhân, không gian lập tức tối sầm. Có một thần uy vô hình bao phủ khắp đất trời. Nụ cười trên mặt Từ Khuyết chợt tắt, hoảng sợ phát hiện tốc độ của mình thế mà lại trở nên vô cùng chậm chạp.  Giờ đây, Từ Khuyết cảm thấy hết sức khủng hoảng, tu vi Thiên Phách tứ trọng thiên của hắn ta thế mà lại bị dị tượng của sát chiêu ấy khóa lại trong tích tắc.  Sao có thể thế được?  Ánh sáng Đại Nhật, muôn đời bất hủ! Lâm Nhất lơ lửng trước mặt Kim Sí Thần Nhân, tóc bay phấp phới, trên khuôn mặt anh tuấn trắng nõn tỏa ra khí khái hiên ngang, vầng tràn lộ rõ sự kiêu ngạo không ai bì nổi, điên cuồng không thôi. Ầm! Bóng dáng hắn lập tức biến mất, đợi đến khi xuất hiện, năm ngón tay siết chặt giống như mặt trời ban trưa trực tiếp đánh lên người đối phương. Rắc! Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!  Ma Quang Long Giáp trên người Từ Khuyết thoáng chốc bị đánh nát bấy, phun ra một ngụm máu tươi. Cả người hắn ta lập tức bay ngược ra sau, liên tục đập bể một loạt những tảng đá khổng lồ, mỗi khi đập bể một tảng đá lại phun ra một ngụm máu tươi.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lại là chiêu này...  Trong mắt Từ Khuyết lộ ra vẻ hoảng sợ, cũng may hắn ta đã sớm đề phòng chiêu đó. Ngay khi ánh vàng rực rỡ ấy chiếu lên người thì lập tức lấy ra tuyệt học đã chuẩn bị từ trước.  "Ma Quang Long Giáp!"  Trên người hắn ta lập tức xuất hiện ma quang quỷ dị ngưng tụ thành một con rồng rồi biến thành một cái áo giáp bọc lấy Từ Khuyết.  Ầm!Khi ấn ký xa xưa kia đánh lên giáp rồng, thoáng chốc đã phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc. Từng tiếng nổ dai dẳng không ngừng vang lên khắp đất trời. Một kích khiến người ta hết sức sợ hãi kia lại chỉ khiến Ma Quang Long Giáp xuất hiện một vết nứt nhỏ.  "Ha ha ha, võ học Tạo Hóa cấp Vương Giả cũng chỉ có thế!"  Từ Khuyết lập tức cười to, đúng như những gì hắn ta đoán, chỉ cần có sự chuẩn bị thì với cảnh giới kia của đối phương ma thi triển võ học Tạo Hóa cấp Vương Giả hoàn toàn không có gì đáng sợ cả, chỉ cần đề phòng kỹ trước là được.  Hôm đó, Liễu Mộ cũng chỉ vì quá coi nhẹ đối phương nên mới chịu thiệt thôi.  "Lâm Nhất, ngươi cứ chờ coi, ta sẽ không để ngươi lấy đi cái xác kia một cách dễ dàng như vậy đâu", Từ Khuyết cười gằn, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo khiếp người. Hắn ta nghĩ kỹ rồi, chỉ cần rời khỏi nơi này.  Sau đó, thông báo cho Liễu Mộ và Mặc Diễm, chắc hẳn đám người kia cũng rất là hứng thú với tung tích của Lâm Nhất.  "Hẹn gặp lại!"  Trong tiếng cười to, Từ Khuyết nhanh chóng lùi lại.  "Ngu ngục".  Lâm Nhất hừ lạnh một tiếng, trong mắt Kim Sí Thần Nhân cao trăm trượng đằng sau chợt ngưng tụ ánh sáng, hai cánh chim màu vàng khổng lồ chợt mở ra.  Ầm!  Ngay khi nó hoàn toàn mở ra, ánh sáng của toàn bộ đất trời đều ngưng tụ trên người Kim Sí Thần Nhân, không gian lập tức tối sầm. Có một thần uy vô hình bao phủ khắp đất trời. Nụ cười trên mặt Từ Khuyết chợt tắt, hoảng sợ phát hiện tốc độ của mình thế mà lại trở nên vô cùng chậm chạp.  Giờ đây, Từ Khuyết cảm thấy hết sức khủng hoảng, tu vi Thiên Phách tứ trọng thiên của hắn ta thế mà lại bị dị tượng của sát chiêu ấy khóa lại trong tích tắc.  Sao có thể thế được?  Ánh sáng Đại Nhật, muôn đời bất hủ! Lâm Nhất lơ lửng trước mặt Kim Sí Thần Nhân, tóc bay phấp phới, trên khuôn mặt anh tuấn trắng nõn tỏa ra khí khái hiên ngang, vầng tràn lộ rõ sự kiêu ngạo không ai bì nổi, điên cuồng không thôi. Ầm! Bóng dáng hắn lập tức biến mất, đợi đến khi xuất hiện, năm ngón tay siết chặt giống như mặt trời ban trưa trực tiếp đánh lên người đối phương. Rắc! Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!  Ma Quang Long Giáp trên người Từ Khuyết thoáng chốc bị đánh nát bấy, phun ra một ngụm máu tươi. Cả người hắn ta lập tức bay ngược ra sau, liên tục đập bể một loạt những tảng đá khổng lồ, mỗi khi đập bể một tảng đá lại phun ra một ngụm máu tươi.  

Chương 3456