“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3459
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… May mà hắn có kiếm ý Thông Thiên, nó đã cứu hắn một mạng vào thời khắc nguy hiểm khi chân nguyên và khí lực đều bị trói buộc. Lâm Nhất khẽ nheo mắt nhìn về phía tảng đá khổng lồ kia, hắn cảm nhận được long uy đang từ từ tiêu tán. Hô! Hắn không chần chừ nữa, ngay lập tức tới gần tảng đá khổng lồ. Khi chân vừa chạm đất, hắn cảm nhận được một áp lực vô cùng lớn, buộc phải cúi người ngồi xổm xuống đất, khi hắn chậm rãi đứng dậy nhìn người áo xanh ở chính giữa tảng đá, sắc mặt lập tức thay đổi. “Trẻ quá!” Lâm Nhất bất giác lên tiếng. Lúc trước nhìn từ xa, hắn cảm thấy người áo xanh này có khí tức mạnh mẽ, ấn tượng ban đầu cho rằng đó là một vị tiền bối. Nhưng không ngờ trông đối phương chỉ lớn hơn hắn mấy tuổi, nhiều nhất cũng không quá ba mươi. Đáng sợ. Còn trẻ thế mà đã vượt qua Tinh Quân? Lâm Nhất cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không ngờ mình lại có duyên gặp được yêu nghiệt hàng đầu của thời thượng cổ hoàng kim.Nhưng mất lúc còn trẻ như thế thì thật đáng tiếc. Nếu hắn ta không chết, thành tích của hắn ta sẽ khủng khiếp đến mức nào, không dám tưởng tượng. Lâm Nhất chậm rãi đứng dậy, không vội vã đi tới trước mà đứng đó nhìn người áo xanh từ xa, cảm nhận đạo vận nào đó còn sót lại trong không khí. Ầm! Vào lúc này, một tia chớp xẹt qua bầu trời chiếu sáng không gian mù mịt ma vụ này. Khi tia chớp này ngưng tụ trên người người áo xanh, di hài của đối phương lập tức trở nên sống động như thể hắn ta chỉ đang đứng tại chỗ ngủ gật, phong độ tuyệt thế đầy kiêu ngạo năm xưa vẫn còn đó, vẫn khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Soạt! Khi tia chớp này sắp biến mất, người áo xanh đột nhiên mở mắt ra. Đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm sáng ngời, tim Lâm Nhất đập thình thịch. Khi hắn đang ngạc nhiên nghi ngờ, thấp thỏm lo âu thì kinh ngạc phát hiện mình đã đứng trên một mảnh đất hoang rộng lớn vô biên. Xung quanh có rất nhiều ma thi, tất cả đều đã sống dậy tấn công về phía người áo xanh. “Khuynh Thành Tử Diên, Tuyệt Thế Phương Hoa!” Người áo xanh giơ tay lên, mấy trăm cánh hoa Tử Diên nở rộ sau lưng hắn, Hoa Nở Hoa Tàn, Đạn Chỉ Thần Kiếm. Phụt! Khi hắn ta búng tay, mấy trăm con ma nhân đều chảy máu giữa hai đầu mày, tất cả đều bị kiếm khí đâm trúng, chết trong tích tắc. Bóng dáng người áo xanh lập tức trở nên vô cùng vĩ đại, phong độ tuyệt thế, kiêu ngạo khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… May mà hắn có kiếm ý Thông Thiên, nó đã cứu hắn một mạng vào thời khắc nguy hiểm khi chân nguyên và khí lực đều bị trói buộc. Lâm Nhất khẽ nheo mắt nhìn về phía tảng đá khổng lồ kia, hắn cảm nhận được long uy đang từ từ tiêu tán. Hô! Hắn không chần chừ nữa, ngay lập tức tới gần tảng đá khổng lồ. Khi chân vừa chạm đất, hắn cảm nhận được một áp lực vô cùng lớn, buộc phải cúi người ngồi xổm xuống đất, khi hắn chậm rãi đứng dậy nhìn người áo xanh ở chính giữa tảng đá, sắc mặt lập tức thay đổi. “Trẻ quá!” Lâm Nhất bất giác lên tiếng. Lúc trước nhìn từ xa, hắn cảm thấy người áo xanh này có khí tức mạnh mẽ, ấn tượng ban đầu cho rằng đó là một vị tiền bối. Nhưng không ngờ trông đối phương chỉ lớn hơn hắn mấy tuổi, nhiều nhất cũng không quá ba mươi. Đáng sợ. Còn trẻ thế mà đã vượt qua Tinh Quân? Lâm Nhất cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không ngờ mình lại có duyên gặp được yêu nghiệt hàng đầu của thời thượng cổ hoàng kim.Nhưng mất lúc còn trẻ như thế thì thật đáng tiếc. Nếu hắn ta không chết, thành tích của hắn ta sẽ khủng khiếp đến mức nào, không dám tưởng tượng. Lâm Nhất chậm rãi đứng dậy, không vội vã đi tới trước mà đứng đó nhìn người áo xanh từ xa, cảm nhận đạo vận nào đó còn sót lại trong không khí. Ầm! Vào lúc này, một tia chớp xẹt qua bầu trời chiếu sáng không gian mù mịt ma vụ này. Khi tia chớp này ngưng tụ trên người người áo xanh, di hài của đối phương lập tức trở nên sống động như thể hắn ta chỉ đang đứng tại chỗ ngủ gật, phong độ tuyệt thế đầy kiêu ngạo năm xưa vẫn còn đó, vẫn khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Soạt! Khi tia chớp này sắp biến mất, người áo xanh đột nhiên mở mắt ra. Đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm sáng ngời, tim Lâm Nhất đập thình thịch. Khi hắn đang ngạc nhiên nghi ngờ, thấp thỏm lo âu thì kinh ngạc phát hiện mình đã đứng trên một mảnh đất hoang rộng lớn vô biên. Xung quanh có rất nhiều ma thi, tất cả đều đã sống dậy tấn công về phía người áo xanh. “Khuynh Thành Tử Diên, Tuyệt Thế Phương Hoa!” Người áo xanh giơ tay lên, mấy trăm cánh hoa Tử Diên nở rộ sau lưng hắn, Hoa Nở Hoa Tàn, Đạn Chỉ Thần Kiếm. Phụt! Khi hắn ta búng tay, mấy trăm con ma nhân đều chảy máu giữa hai đầu mày, tất cả đều bị kiếm khí đâm trúng, chết trong tích tắc. Bóng dáng người áo xanh lập tức trở nên vô cùng vĩ đại, phong độ tuyệt thế, kiêu ngạo khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… May mà hắn có kiếm ý Thông Thiên, nó đã cứu hắn một mạng vào thời khắc nguy hiểm khi chân nguyên và khí lực đều bị trói buộc. Lâm Nhất khẽ nheo mắt nhìn về phía tảng đá khổng lồ kia, hắn cảm nhận được long uy đang từ từ tiêu tán. Hô! Hắn không chần chừ nữa, ngay lập tức tới gần tảng đá khổng lồ. Khi chân vừa chạm đất, hắn cảm nhận được một áp lực vô cùng lớn, buộc phải cúi người ngồi xổm xuống đất, khi hắn chậm rãi đứng dậy nhìn người áo xanh ở chính giữa tảng đá, sắc mặt lập tức thay đổi. “Trẻ quá!” Lâm Nhất bất giác lên tiếng. Lúc trước nhìn từ xa, hắn cảm thấy người áo xanh này có khí tức mạnh mẽ, ấn tượng ban đầu cho rằng đó là một vị tiền bối. Nhưng không ngờ trông đối phương chỉ lớn hơn hắn mấy tuổi, nhiều nhất cũng không quá ba mươi. Đáng sợ. Còn trẻ thế mà đã vượt qua Tinh Quân? Lâm Nhất cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không ngờ mình lại có duyên gặp được yêu nghiệt hàng đầu của thời thượng cổ hoàng kim.Nhưng mất lúc còn trẻ như thế thì thật đáng tiếc. Nếu hắn ta không chết, thành tích của hắn ta sẽ khủng khiếp đến mức nào, không dám tưởng tượng. Lâm Nhất chậm rãi đứng dậy, không vội vã đi tới trước mà đứng đó nhìn người áo xanh từ xa, cảm nhận đạo vận nào đó còn sót lại trong không khí. Ầm! Vào lúc này, một tia chớp xẹt qua bầu trời chiếu sáng không gian mù mịt ma vụ này. Khi tia chớp này ngưng tụ trên người người áo xanh, di hài của đối phương lập tức trở nên sống động như thể hắn ta chỉ đang đứng tại chỗ ngủ gật, phong độ tuyệt thế đầy kiêu ngạo năm xưa vẫn còn đó, vẫn khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Soạt! Khi tia chớp này sắp biến mất, người áo xanh đột nhiên mở mắt ra. Đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm sáng ngời, tim Lâm Nhất đập thình thịch. Khi hắn đang ngạc nhiên nghi ngờ, thấp thỏm lo âu thì kinh ngạc phát hiện mình đã đứng trên một mảnh đất hoang rộng lớn vô biên. Xung quanh có rất nhiều ma thi, tất cả đều đã sống dậy tấn công về phía người áo xanh. “Khuynh Thành Tử Diên, Tuyệt Thế Phương Hoa!” Người áo xanh giơ tay lên, mấy trăm cánh hoa Tử Diên nở rộ sau lưng hắn, Hoa Nở Hoa Tàn, Đạn Chỉ Thần Kiếm. Phụt! Khi hắn ta búng tay, mấy trăm con ma nhân đều chảy máu giữa hai đầu mày, tất cả đều bị kiếm khí đâm trúng, chết trong tích tắc. Bóng dáng người áo xanh lập tức trở nên vô cùng vĩ đại, phong độ tuyệt thế, kiêu ngạo khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.