“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3476

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ánh mắt Liễu Mộ trở nên vô cùng âm u lạnh lẽo, quát lên: “Mặc Diễm, Từ Khuyết, định giữ lại át chủ bài của các ngươi đợi chết sao?”  “Ha ha, không cần ngươi nói”.  Mặc Diễm nhếch miệng cười, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ điên cuồng, sâu trong mắt đột nhiên có ngọn lửa màu máu thiêu đốt hừng hực.  Huyết Diễm Ma Quyết!  Ngay khoảnh khắc ấy, vành mắt Mặc Diễm được lấp đầy bởi ngọn lửa màu máu, những luồng hàn ý đáng sợ bùng lên từ trên người hắn ta. Khí thế cả người điên cuồng tăng vọt, chớp mắt đã như biến thành một con quái vật.  Từ Khuyết do dự trong chốc lát, lấy một viên đan Ma Sát kích phát tiềm lực của giới vực Ma Sa ra, nuốt vào bụng.  Ầm!Trong nháy mắt, lỗ chân lông toàn thân hắn ta tỏa ra ma khí màu đen, khí tức trên người tăng vọt với tốc độ rất nhanh.  “Huyết Giáp Ma Thần!”  Còn Liễu Mộ, hắn ta chủ động phun ra máu tươi, sắc mặt lại trở nên trắng như tờ giấy. Hai tay nhanh chóng kết ấn, khi thủ ấn kết thành, một Huyết Giáp Ma Thần cao gần trăm trượng thân mặc chiến giáp đứng sừng sững giữa đất trời.  Mấy người đều không giữ lại gì, sử dụng át chủ bài của mình, nhất thời uy áp trên người trở nên mạnh mẽ hơn vừa rồi gấp mấy lần.  “Giết!”  Liễu Mộ ra tay trước tiên, một quyền đánh ra, Huyết Giáp Ma Thần ở sau lưng và cơ thể hắn ta chồng lên nhau. Không khí bỗng chốc nổ tung, quyền mang to lớn như núi lập tức giết về phía Lâm Nhất.  Lâm Nhất không đổi sắc mặt, vận chuyển hai đại khí hải, nghênh đón với sự gia trì của kiếm uy Thương Long.  “Hừ”.  Giữa không trung vang lên tiếng quát lạnh. Mục Tử Dịch biến đổi thủ ấn, những chuỗi xiềng xích hư ảo lập tức hình thành, giống như trường mâu xuyên thủng hư không, không ngừng giết về phía Lâm Nhất, buộc hắn phải né tránh, không kịp tích lũy nhiều chân nguyên hơn.  Ầm!  Đợi khi hai quyền đối chọi, Lâm Nhất bị đánh bay ra xa, còn không kịp thở dốc.  “Chết đi!”  Trong mắt Mặc Diễm bùng lên lửa máu, hội tụ thành ngọn lửa to lớn, thiêu đốt ra ánh sáng có thể sánh với mặt trời, giết về phía Lâm Nhất.  Rắc! Rắc! Rắc!  Những dây xích lao tới, trong lúc Lâm Nhất né tránh, không thể toàn lực đón đỡ đòn tấn công của Mặc Diễm. Khoảnh khắc cơ thể bị đánh trúng, hắn lảo đảo, hơi chật vật.  “Ma Vân Đao!”  Không cho cơ hội Lâm Nhất nghỉ lấy hơi, Từ Khuyết đạp mạnh vào không trung, dùng tay làm đao tạo thành những luồng ma quang. Lưỡi đao do ma quang diễn hóa thành bao trùm lấy Lâm Nhất với khí thế vô cùng sắc bén.  Số đao mang đó đều chứa ma sát cực kỳ đáng sợ, hơn nữa còn chứa độc tố chí mạng, chỉ cần bị dính phải một ít cũng sẽ khiến sức chiến đấu giảm mạnh.  “Tinh Thần Chi Nộ!”  Lâm Nhất vừa định thôi thúc kiếm uy đến cực hạn, Mục Tử Dịch lơ lửng ở phía xa bỗng cười một tiếng dữ tợn. Mười ngôi sao đồng thời tỏa sáng, từng chùm sáng xuyên thủng hư không, chồng điệp lên nhau, bao trùm lên người Lâm Nhất.  Ầm!  Lâm Nhất như ngọn núi chưa kịp rời khỏi mặt đất đã bị đè xuống.  Nhìn thấy đao quang đó sắp bay tới, Lâm Nhất không kinh hãi, hai mắt nghiêm nghị, rót kiếm ý vào hai mắt. Tốc độ của vô số đao quang và Từ Khuyết đang giết tới trở nên chậm lại trong mắt hắn. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ánh mắt Liễu Mộ trở nên vô cùng âm u lạnh lẽo, quát lên: “Mặc Diễm, Từ Khuyết, định giữ lại át chủ bài của các ngươi đợi chết sao?”  “Ha ha, không cần ngươi nói”.  Mặc Diễm nhếch miệng cười, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ điên cuồng, sâu trong mắt đột nhiên có ngọn lửa màu máu thiêu đốt hừng hực.  Huyết Diễm Ma Quyết!  Ngay khoảnh khắc ấy, vành mắt Mặc Diễm được lấp đầy bởi ngọn lửa màu máu, những luồng hàn ý đáng sợ bùng lên từ trên người hắn ta. Khí thế cả người điên cuồng tăng vọt, chớp mắt đã như biến thành một con quái vật.  Từ Khuyết do dự trong chốc lát, lấy một viên đan Ma Sát kích phát tiềm lực của giới vực Ma Sa ra, nuốt vào bụng.  Ầm!Trong nháy mắt, lỗ chân lông toàn thân hắn ta tỏa ra ma khí màu đen, khí tức trên người tăng vọt với tốc độ rất nhanh.  “Huyết Giáp Ma Thần!”  Còn Liễu Mộ, hắn ta chủ động phun ra máu tươi, sắc mặt lại trở nên trắng như tờ giấy. Hai tay nhanh chóng kết ấn, khi thủ ấn kết thành, một Huyết Giáp Ma Thần cao gần trăm trượng thân mặc chiến giáp đứng sừng sững giữa đất trời.  Mấy người đều không giữ lại gì, sử dụng át chủ bài của mình, nhất thời uy áp trên người trở nên mạnh mẽ hơn vừa rồi gấp mấy lần.  “Giết!”  Liễu Mộ ra tay trước tiên, một quyền đánh ra, Huyết Giáp Ma Thần ở sau lưng và cơ thể hắn ta chồng lên nhau. Không khí bỗng chốc nổ tung, quyền mang to lớn như núi lập tức giết về phía Lâm Nhất.  Lâm Nhất không đổi sắc mặt, vận chuyển hai đại khí hải, nghênh đón với sự gia trì của kiếm uy Thương Long.  “Hừ”.  Giữa không trung vang lên tiếng quát lạnh. Mục Tử Dịch biến đổi thủ ấn, những chuỗi xiềng xích hư ảo lập tức hình thành, giống như trường mâu xuyên thủng hư không, không ngừng giết về phía Lâm Nhất, buộc hắn phải né tránh, không kịp tích lũy nhiều chân nguyên hơn.  Ầm!  Đợi khi hai quyền đối chọi, Lâm Nhất bị đánh bay ra xa, còn không kịp thở dốc.  “Chết đi!”  Trong mắt Mặc Diễm bùng lên lửa máu, hội tụ thành ngọn lửa to lớn, thiêu đốt ra ánh sáng có thể sánh với mặt trời, giết về phía Lâm Nhất.  Rắc! Rắc! Rắc!  Những dây xích lao tới, trong lúc Lâm Nhất né tránh, không thể toàn lực đón đỡ đòn tấn công của Mặc Diễm. Khoảnh khắc cơ thể bị đánh trúng, hắn lảo đảo, hơi chật vật.  “Ma Vân Đao!”  Không cho cơ hội Lâm Nhất nghỉ lấy hơi, Từ Khuyết đạp mạnh vào không trung, dùng tay làm đao tạo thành những luồng ma quang. Lưỡi đao do ma quang diễn hóa thành bao trùm lấy Lâm Nhất với khí thế vô cùng sắc bén.  Số đao mang đó đều chứa ma sát cực kỳ đáng sợ, hơn nữa còn chứa độc tố chí mạng, chỉ cần bị dính phải một ít cũng sẽ khiến sức chiến đấu giảm mạnh.  “Tinh Thần Chi Nộ!”  Lâm Nhất vừa định thôi thúc kiếm uy đến cực hạn, Mục Tử Dịch lơ lửng ở phía xa bỗng cười một tiếng dữ tợn. Mười ngôi sao đồng thời tỏa sáng, từng chùm sáng xuyên thủng hư không, chồng điệp lên nhau, bao trùm lên người Lâm Nhất.  Ầm!  Lâm Nhất như ngọn núi chưa kịp rời khỏi mặt đất đã bị đè xuống.  Nhìn thấy đao quang đó sắp bay tới, Lâm Nhất không kinh hãi, hai mắt nghiêm nghị, rót kiếm ý vào hai mắt. Tốc độ của vô số đao quang và Từ Khuyết đang giết tới trở nên chậm lại trong mắt hắn. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ánh mắt Liễu Mộ trở nên vô cùng âm u lạnh lẽo, quát lên: “Mặc Diễm, Từ Khuyết, định giữ lại át chủ bài của các ngươi đợi chết sao?”  “Ha ha, không cần ngươi nói”.  Mặc Diễm nhếch miệng cười, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ điên cuồng, sâu trong mắt đột nhiên có ngọn lửa màu máu thiêu đốt hừng hực.  Huyết Diễm Ma Quyết!  Ngay khoảnh khắc ấy, vành mắt Mặc Diễm được lấp đầy bởi ngọn lửa màu máu, những luồng hàn ý đáng sợ bùng lên từ trên người hắn ta. Khí thế cả người điên cuồng tăng vọt, chớp mắt đã như biến thành một con quái vật.  Từ Khuyết do dự trong chốc lát, lấy một viên đan Ma Sát kích phát tiềm lực của giới vực Ma Sa ra, nuốt vào bụng.  Ầm!Trong nháy mắt, lỗ chân lông toàn thân hắn ta tỏa ra ma khí màu đen, khí tức trên người tăng vọt với tốc độ rất nhanh.  “Huyết Giáp Ma Thần!”  Còn Liễu Mộ, hắn ta chủ động phun ra máu tươi, sắc mặt lại trở nên trắng như tờ giấy. Hai tay nhanh chóng kết ấn, khi thủ ấn kết thành, một Huyết Giáp Ma Thần cao gần trăm trượng thân mặc chiến giáp đứng sừng sững giữa đất trời.  Mấy người đều không giữ lại gì, sử dụng át chủ bài của mình, nhất thời uy áp trên người trở nên mạnh mẽ hơn vừa rồi gấp mấy lần.  “Giết!”  Liễu Mộ ra tay trước tiên, một quyền đánh ra, Huyết Giáp Ma Thần ở sau lưng và cơ thể hắn ta chồng lên nhau. Không khí bỗng chốc nổ tung, quyền mang to lớn như núi lập tức giết về phía Lâm Nhất.  Lâm Nhất không đổi sắc mặt, vận chuyển hai đại khí hải, nghênh đón với sự gia trì của kiếm uy Thương Long.  “Hừ”.  Giữa không trung vang lên tiếng quát lạnh. Mục Tử Dịch biến đổi thủ ấn, những chuỗi xiềng xích hư ảo lập tức hình thành, giống như trường mâu xuyên thủng hư không, không ngừng giết về phía Lâm Nhất, buộc hắn phải né tránh, không kịp tích lũy nhiều chân nguyên hơn.  Ầm!  Đợi khi hai quyền đối chọi, Lâm Nhất bị đánh bay ra xa, còn không kịp thở dốc.  “Chết đi!”  Trong mắt Mặc Diễm bùng lên lửa máu, hội tụ thành ngọn lửa to lớn, thiêu đốt ra ánh sáng có thể sánh với mặt trời, giết về phía Lâm Nhất.  Rắc! Rắc! Rắc!  Những dây xích lao tới, trong lúc Lâm Nhất né tránh, không thể toàn lực đón đỡ đòn tấn công của Mặc Diễm. Khoảnh khắc cơ thể bị đánh trúng, hắn lảo đảo, hơi chật vật.  “Ma Vân Đao!”  Không cho cơ hội Lâm Nhất nghỉ lấy hơi, Từ Khuyết đạp mạnh vào không trung, dùng tay làm đao tạo thành những luồng ma quang. Lưỡi đao do ma quang diễn hóa thành bao trùm lấy Lâm Nhất với khí thế vô cùng sắc bén.  Số đao mang đó đều chứa ma sát cực kỳ đáng sợ, hơn nữa còn chứa độc tố chí mạng, chỉ cần bị dính phải một ít cũng sẽ khiến sức chiến đấu giảm mạnh.  “Tinh Thần Chi Nộ!”  Lâm Nhất vừa định thôi thúc kiếm uy đến cực hạn, Mục Tử Dịch lơ lửng ở phía xa bỗng cười một tiếng dữ tợn. Mười ngôi sao đồng thời tỏa sáng, từng chùm sáng xuyên thủng hư không, chồng điệp lên nhau, bao trùm lên người Lâm Nhất.  Ầm!  Lâm Nhất như ngọn núi chưa kịp rời khỏi mặt đất đã bị đè xuống.  Nhìn thấy đao quang đó sắp bay tới, Lâm Nhất không kinh hãi, hai mắt nghiêm nghị, rót kiếm ý vào hai mắt. Tốc độ của vô số đao quang và Từ Khuyết đang giết tới trở nên chậm lại trong mắt hắn. 

Chương 3476