“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3489

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Một khi có được truyền thừa của Ngôi Vân Tông, đám Chúc Thanh Sơn mới xem như thật sự vùng dậy, từ nay về sau cũng có vốn liếng để chống lại giới vực cấp cao.  Nếu may mắn hơn, chưa biết chừng sau này gặp phải thủ lĩnh như Thạch Minh cũng có thể đánh bại đối phương một cách dễ dàng.  Lâm Nhất nhìn cung điên sừng sững trên đỉnh núi được bao phủ bởi ánh hào quang kia. Tông Môn này đúng là một truyền thừa Tinh Cung đầy đủ hiếm thấy. Nếu đi lên tìm kiếm chắc chắn sẽ thu hoạch được rất nhiều, nhưng so với Thương Long Thất Tú thì vẫn kém xa.  "Không".  Lâm Nhất quay đầu lại nhìn ngựa Huyết Long cười nói: "Để con mèo ngốc này đi với các ngươi đi, nó có vẻ rành ba cái cái chuyện như vơ vét bảo vật đấy".  Dựa vào thực lực của ba người Chúc Thanh Sơn mà muốn kiếm được nhiều chỗ tốt trong Ngôi Vân Tông thì vẫn hơi khó mà nói.  Chỉ khi có thêm ngựa Huyết Long, dù sau đó có giới vực cấp cao nhảy vào thì đa số truyền thừa trong đây vẫn sẽ thuộc về ba người Chúc Thanh Sơn.  Là bạn cùng ra khỏi Huyền Hoàng Giới, hơn nữa Chúc Thanh Sơn khi còn tên là Tả Vân cũng đã thân với hắn nên đương nhiên Lâm Nhất cũng hy vọng họ có thể thu hoạch được gì đó và tìm được kỳ ngộ của mình trên con đường thông thiên.  Trong tình huống khi hắn chưa tu luyện Thập Huyền bộ thì tốc độ của ngựa Huyết Long chắc chắn là nhanh hơn Lâm Nhất, nên nó sớm hay muộn gì cũng có thể đuổi theo mình.  Không cần lo lắng sau khi đến Thương Long Thất Tú sẽ không có ai giúp.  Hai tiếng sau, ánh sáng bao phủ Ngôi Vân Tông dần yếu bớt, đã có thể trực tiếp xông vào.  "Ra tay!"  Lâm Nhất bảo một tiếng, ngựa Huyết Long dẫn đầu ra tay, nhanh như chớp xông vào.  Dưới móng vuốt của nó, kết giới bằng ánh sáng còn sót lại lập tức bị nó kéo một cái rách toạc y như tờ giấy.  Mạnh thật!  Trong mắt đám Chúc Thanh Sơn lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, thế mới biết Lâm Nhất đưa con mèo rồng kia đến bên cạnh mình chẳng khác gì gia tăng thêm sức chiến đấu của cả đám.  Vèo! Vèo! Vèo!  Thoáng chốc, đám người đông như kiến trước cửa tông môn đều bay lên trời lao thẳng về phía bên trong."Đi thôi".  Lâm Nhất nhìn ba người xua tay, cả ba gật đầu rồi theo dòng người xông về phía đỉnh núi.  Chẳng mấy chốc, dưới chân núi còn đông nghìn nghịt người chỉ còn lại một mình Lâm Nhất.  Nhìn cảnh tượng đồ sộ khi truyền thừa kia mở ra, Lâm Nhất híp mắt lại, e rằng truyền cỡ như Nhật Diệu Tinh sẽ còn kinh khủng hơn gấp mấy lần.  Đến lúc đó, người mà hắn phải đối mặt chính là người chưởng quản của ngũ đại Tinh Diệu Chi Linh, thậm chí là bảy đầu sỏ trên bảng Thương Long cũng không gì đáng ngạc nhiên. Áp lực đúng là rất lớn, nhưng nghĩ lại thì máu nóng trong người Lâm Nhất lại sôi trào lên. Trên con đường thông thiên, vạn giới cạnh tranh, đối mặt với kẻ địch mạnh rồi hạ gục từng người một là điều hiển nhiên. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Một khi có được truyền thừa của Ngôi Vân Tông, đám Chúc Thanh Sơn mới xem như thật sự vùng dậy, từ nay về sau cũng có vốn liếng để chống lại giới vực cấp cao.  Nếu may mắn hơn, chưa biết chừng sau này gặp phải thủ lĩnh như Thạch Minh cũng có thể đánh bại đối phương một cách dễ dàng.  Lâm Nhất nhìn cung điên sừng sững trên đỉnh núi được bao phủ bởi ánh hào quang kia. Tông Môn này đúng là một truyền thừa Tinh Cung đầy đủ hiếm thấy. Nếu đi lên tìm kiếm chắc chắn sẽ thu hoạch được rất nhiều, nhưng so với Thương Long Thất Tú thì vẫn kém xa.  "Không".  Lâm Nhất quay đầu lại nhìn ngựa Huyết Long cười nói: "Để con mèo ngốc này đi với các ngươi đi, nó có vẻ rành ba cái cái chuyện như vơ vét bảo vật đấy".  Dựa vào thực lực của ba người Chúc Thanh Sơn mà muốn kiếm được nhiều chỗ tốt trong Ngôi Vân Tông thì vẫn hơi khó mà nói.  Chỉ khi có thêm ngựa Huyết Long, dù sau đó có giới vực cấp cao nhảy vào thì đa số truyền thừa trong đây vẫn sẽ thuộc về ba người Chúc Thanh Sơn.  Là bạn cùng ra khỏi Huyền Hoàng Giới, hơn nữa Chúc Thanh Sơn khi còn tên là Tả Vân cũng đã thân với hắn nên đương nhiên Lâm Nhất cũng hy vọng họ có thể thu hoạch được gì đó và tìm được kỳ ngộ của mình trên con đường thông thiên.  Trong tình huống khi hắn chưa tu luyện Thập Huyền bộ thì tốc độ của ngựa Huyết Long chắc chắn là nhanh hơn Lâm Nhất, nên nó sớm hay muộn gì cũng có thể đuổi theo mình.  Không cần lo lắng sau khi đến Thương Long Thất Tú sẽ không có ai giúp.  Hai tiếng sau, ánh sáng bao phủ Ngôi Vân Tông dần yếu bớt, đã có thể trực tiếp xông vào.  "Ra tay!"  Lâm Nhất bảo một tiếng, ngựa Huyết Long dẫn đầu ra tay, nhanh như chớp xông vào.  Dưới móng vuốt của nó, kết giới bằng ánh sáng còn sót lại lập tức bị nó kéo một cái rách toạc y như tờ giấy.  Mạnh thật!  Trong mắt đám Chúc Thanh Sơn lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, thế mới biết Lâm Nhất đưa con mèo rồng kia đến bên cạnh mình chẳng khác gì gia tăng thêm sức chiến đấu của cả đám.  Vèo! Vèo! Vèo!  Thoáng chốc, đám người đông như kiến trước cửa tông môn đều bay lên trời lao thẳng về phía bên trong."Đi thôi".  Lâm Nhất nhìn ba người xua tay, cả ba gật đầu rồi theo dòng người xông về phía đỉnh núi.  Chẳng mấy chốc, dưới chân núi còn đông nghìn nghịt người chỉ còn lại một mình Lâm Nhất.  Nhìn cảnh tượng đồ sộ khi truyền thừa kia mở ra, Lâm Nhất híp mắt lại, e rằng truyền cỡ như Nhật Diệu Tinh sẽ còn kinh khủng hơn gấp mấy lần.  Đến lúc đó, người mà hắn phải đối mặt chính là người chưởng quản của ngũ đại Tinh Diệu Chi Linh, thậm chí là bảy đầu sỏ trên bảng Thương Long cũng không gì đáng ngạc nhiên. Áp lực đúng là rất lớn, nhưng nghĩ lại thì máu nóng trong người Lâm Nhất lại sôi trào lên. Trên con đường thông thiên, vạn giới cạnh tranh, đối mặt với kẻ địch mạnh rồi hạ gục từng người một là điều hiển nhiên. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Một khi có được truyền thừa của Ngôi Vân Tông, đám Chúc Thanh Sơn mới xem như thật sự vùng dậy, từ nay về sau cũng có vốn liếng để chống lại giới vực cấp cao.  Nếu may mắn hơn, chưa biết chừng sau này gặp phải thủ lĩnh như Thạch Minh cũng có thể đánh bại đối phương một cách dễ dàng.  Lâm Nhất nhìn cung điên sừng sững trên đỉnh núi được bao phủ bởi ánh hào quang kia. Tông Môn này đúng là một truyền thừa Tinh Cung đầy đủ hiếm thấy. Nếu đi lên tìm kiếm chắc chắn sẽ thu hoạch được rất nhiều, nhưng so với Thương Long Thất Tú thì vẫn kém xa.  "Không".  Lâm Nhất quay đầu lại nhìn ngựa Huyết Long cười nói: "Để con mèo ngốc này đi với các ngươi đi, nó có vẻ rành ba cái cái chuyện như vơ vét bảo vật đấy".  Dựa vào thực lực của ba người Chúc Thanh Sơn mà muốn kiếm được nhiều chỗ tốt trong Ngôi Vân Tông thì vẫn hơi khó mà nói.  Chỉ khi có thêm ngựa Huyết Long, dù sau đó có giới vực cấp cao nhảy vào thì đa số truyền thừa trong đây vẫn sẽ thuộc về ba người Chúc Thanh Sơn.  Là bạn cùng ra khỏi Huyền Hoàng Giới, hơn nữa Chúc Thanh Sơn khi còn tên là Tả Vân cũng đã thân với hắn nên đương nhiên Lâm Nhất cũng hy vọng họ có thể thu hoạch được gì đó và tìm được kỳ ngộ của mình trên con đường thông thiên.  Trong tình huống khi hắn chưa tu luyện Thập Huyền bộ thì tốc độ của ngựa Huyết Long chắc chắn là nhanh hơn Lâm Nhất, nên nó sớm hay muộn gì cũng có thể đuổi theo mình.  Không cần lo lắng sau khi đến Thương Long Thất Tú sẽ không có ai giúp.  Hai tiếng sau, ánh sáng bao phủ Ngôi Vân Tông dần yếu bớt, đã có thể trực tiếp xông vào.  "Ra tay!"  Lâm Nhất bảo một tiếng, ngựa Huyết Long dẫn đầu ra tay, nhanh như chớp xông vào.  Dưới móng vuốt của nó, kết giới bằng ánh sáng còn sót lại lập tức bị nó kéo một cái rách toạc y như tờ giấy.  Mạnh thật!  Trong mắt đám Chúc Thanh Sơn lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, thế mới biết Lâm Nhất đưa con mèo rồng kia đến bên cạnh mình chẳng khác gì gia tăng thêm sức chiến đấu của cả đám.  Vèo! Vèo! Vèo!  Thoáng chốc, đám người đông như kiến trước cửa tông môn đều bay lên trời lao thẳng về phía bên trong."Đi thôi".  Lâm Nhất nhìn ba người xua tay, cả ba gật đầu rồi theo dòng người xông về phía đỉnh núi.  Chẳng mấy chốc, dưới chân núi còn đông nghìn nghịt người chỉ còn lại một mình Lâm Nhất.  Nhìn cảnh tượng đồ sộ khi truyền thừa kia mở ra, Lâm Nhất híp mắt lại, e rằng truyền cỡ như Nhật Diệu Tinh sẽ còn kinh khủng hơn gấp mấy lần.  Đến lúc đó, người mà hắn phải đối mặt chính là người chưởng quản của ngũ đại Tinh Diệu Chi Linh, thậm chí là bảy đầu sỏ trên bảng Thương Long cũng không gì đáng ngạc nhiên. Áp lực đúng là rất lớn, nhưng nghĩ lại thì máu nóng trong người Lâm Nhất lại sôi trào lên. Trên con đường thông thiên, vạn giới cạnh tranh, đối mặt với kẻ địch mạnh rồi hạ gục từng người một là điều hiển nhiên. 

Chương 3489