“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3498
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Thu!” Khi cổ ấn Thần Dương nở rộ trong lòng bàn tay như mặt trời, Lâm Nhất lấy thêm sức vừa đủ hét lên. Một lực hút vặn vẹo được phóng thích, hoa Tinh Ma khiến người ta run sợ kia xoay tròn bay về phía lòng bàn tay Lâm Nhất. Khi thấy chúng sắp tới gần, trái tim Lâm Nhất như suýt nhảy lên tới cổ họng, bắt đầu trở nên căng thẳng. Ầm! Tám đoá hoa Tinh Ma đều bị cổ ấn Thần Dương hấp thu, làm cho Kim Sí Thần Nhân sau lưng hắn phát sáng rực rỡ. “Thành công rồi!” Lâm Nhất không dám chủ quan, xoay người lại đấm về phía biển lửa. Bùm! Quyền uy mạnh mẽ nổ tung tạo thành một con đường rộng trong biển lửa, con đường nối thẳng đến cuối, Lâm Nhất chạy đi mà không ngoảnh đầu lại. Hiện tại hắn đã gần như hao hết chân nguyên, nếu biển lửa khép lại mà vẫn chưa chạy ra, Lâm Nhất không nắm chắc mình có thể chịu được hay không. Ầm! Khi Lâm Nhất đi ra khỏi biển lửa, con đường được tạo ra nhờ Nhật Diệu Thần Quyền cũng khép lại, dâng lên một con rắn lửa đáng sợ. “Khụ khụ!” Lâm Nhất chống một tay xuống đất, yếu ớt ho khan vài tiếng, trông có vẻ cực kì mệt mỏi, bộ quần áo xanh trên người đã cháy rách tung toé, trên da có rất nhiều vết thương lở loét, kinh mạch trong cơ thể còn bị cháy nghiêm trọng hơn, trên mặt dính từng mảng xanh đen. “Nhếch nhác thật đấy!” Lâm Nhất hít sâu một hơi, qua loa lau vết máu trên khoé miệng. Hắn nhìn lướt qua bốn phía, nữ tử áo tím lên tiếng trợ giúp không biết tung tích, chắc là nàng ta chỉ đi ngang qua nên tiện thể nhắc một câu, không có ý định dừng lại. Dù thế nào thì lần này cũng nhờ có nàng ta, nếu không hắn chỉ có thể thi triển đòn sát thủ kiếm ý Thông Thiên cuối cùng này. “Thạch Huyên!” Sau một lát nghỉ ngơi, Lâm Nhất nghiến răng nói ra hai chữ, trong mắt tràn ngập sát ý lạnh như băng. Mặc dù hoa Tinh Ma rất đáng sợ, nhưng với thực lực của Lâm Nhất vẫn có thể đi xuyên qua mà không có nguy hiểm gì. Tiểu tử này dẫn hoa Tinh Ma tới gần hắn thì cũng thôi, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác đó, còn có vẻ khinh thường và mỉa mai nơi khoé miệng càng làm người ta chán ghét. Lâm Nhất không phải người sẽ nhịn đắng nuốt cay, thù này nhất định phải báo. “Hãy đợi đấy!” Sau khi xuống một hớp rượu ngon Long tộc, Lâm Nhất thay quần áo, vết thương trên người cũng lành được bảy tám phần. Đây không phải lần đầu hắn uống rượu ngon Long tộc nên nó không còn công hiệu tăng tu vi nữa, nhưng lúc này vẫn đủ để chữa lành vết thương.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Thu!” Khi cổ ấn Thần Dương nở rộ trong lòng bàn tay như mặt trời, Lâm Nhất lấy thêm sức vừa đủ hét lên. Một lực hút vặn vẹo được phóng thích, hoa Tinh Ma khiến người ta run sợ kia xoay tròn bay về phía lòng bàn tay Lâm Nhất. Khi thấy chúng sắp tới gần, trái tim Lâm Nhất như suýt nhảy lên tới cổ họng, bắt đầu trở nên căng thẳng. Ầm! Tám đoá hoa Tinh Ma đều bị cổ ấn Thần Dương hấp thu, làm cho Kim Sí Thần Nhân sau lưng hắn phát sáng rực rỡ. “Thành công rồi!” Lâm Nhất không dám chủ quan, xoay người lại đấm về phía biển lửa. Bùm! Quyền uy mạnh mẽ nổ tung tạo thành một con đường rộng trong biển lửa, con đường nối thẳng đến cuối, Lâm Nhất chạy đi mà không ngoảnh đầu lại. Hiện tại hắn đã gần như hao hết chân nguyên, nếu biển lửa khép lại mà vẫn chưa chạy ra, Lâm Nhất không nắm chắc mình có thể chịu được hay không. Ầm! Khi Lâm Nhất đi ra khỏi biển lửa, con đường được tạo ra nhờ Nhật Diệu Thần Quyền cũng khép lại, dâng lên một con rắn lửa đáng sợ. “Khụ khụ!” Lâm Nhất chống một tay xuống đất, yếu ớt ho khan vài tiếng, trông có vẻ cực kì mệt mỏi, bộ quần áo xanh trên người đã cháy rách tung toé, trên da có rất nhiều vết thương lở loét, kinh mạch trong cơ thể còn bị cháy nghiêm trọng hơn, trên mặt dính từng mảng xanh đen. “Nhếch nhác thật đấy!” Lâm Nhất hít sâu một hơi, qua loa lau vết máu trên khoé miệng. Hắn nhìn lướt qua bốn phía, nữ tử áo tím lên tiếng trợ giúp không biết tung tích, chắc là nàng ta chỉ đi ngang qua nên tiện thể nhắc một câu, không có ý định dừng lại. Dù thế nào thì lần này cũng nhờ có nàng ta, nếu không hắn chỉ có thể thi triển đòn sát thủ kiếm ý Thông Thiên cuối cùng này. “Thạch Huyên!” Sau một lát nghỉ ngơi, Lâm Nhất nghiến răng nói ra hai chữ, trong mắt tràn ngập sát ý lạnh như băng. Mặc dù hoa Tinh Ma rất đáng sợ, nhưng với thực lực của Lâm Nhất vẫn có thể đi xuyên qua mà không có nguy hiểm gì. Tiểu tử này dẫn hoa Tinh Ma tới gần hắn thì cũng thôi, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác đó, còn có vẻ khinh thường và mỉa mai nơi khoé miệng càng làm người ta chán ghét. Lâm Nhất không phải người sẽ nhịn đắng nuốt cay, thù này nhất định phải báo. “Hãy đợi đấy!” Sau khi xuống một hớp rượu ngon Long tộc, Lâm Nhất thay quần áo, vết thương trên người cũng lành được bảy tám phần. Đây không phải lần đầu hắn uống rượu ngon Long tộc nên nó không còn công hiệu tăng tu vi nữa, nhưng lúc này vẫn đủ để chữa lành vết thương.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Thu!” Khi cổ ấn Thần Dương nở rộ trong lòng bàn tay như mặt trời, Lâm Nhất lấy thêm sức vừa đủ hét lên. Một lực hút vặn vẹo được phóng thích, hoa Tinh Ma khiến người ta run sợ kia xoay tròn bay về phía lòng bàn tay Lâm Nhất. Khi thấy chúng sắp tới gần, trái tim Lâm Nhất như suýt nhảy lên tới cổ họng, bắt đầu trở nên căng thẳng. Ầm! Tám đoá hoa Tinh Ma đều bị cổ ấn Thần Dương hấp thu, làm cho Kim Sí Thần Nhân sau lưng hắn phát sáng rực rỡ. “Thành công rồi!” Lâm Nhất không dám chủ quan, xoay người lại đấm về phía biển lửa. Bùm! Quyền uy mạnh mẽ nổ tung tạo thành một con đường rộng trong biển lửa, con đường nối thẳng đến cuối, Lâm Nhất chạy đi mà không ngoảnh đầu lại. Hiện tại hắn đã gần như hao hết chân nguyên, nếu biển lửa khép lại mà vẫn chưa chạy ra, Lâm Nhất không nắm chắc mình có thể chịu được hay không. Ầm! Khi Lâm Nhất đi ra khỏi biển lửa, con đường được tạo ra nhờ Nhật Diệu Thần Quyền cũng khép lại, dâng lên một con rắn lửa đáng sợ. “Khụ khụ!” Lâm Nhất chống một tay xuống đất, yếu ớt ho khan vài tiếng, trông có vẻ cực kì mệt mỏi, bộ quần áo xanh trên người đã cháy rách tung toé, trên da có rất nhiều vết thương lở loét, kinh mạch trong cơ thể còn bị cháy nghiêm trọng hơn, trên mặt dính từng mảng xanh đen. “Nhếch nhác thật đấy!” Lâm Nhất hít sâu một hơi, qua loa lau vết máu trên khoé miệng. Hắn nhìn lướt qua bốn phía, nữ tử áo tím lên tiếng trợ giúp không biết tung tích, chắc là nàng ta chỉ đi ngang qua nên tiện thể nhắc một câu, không có ý định dừng lại. Dù thế nào thì lần này cũng nhờ có nàng ta, nếu không hắn chỉ có thể thi triển đòn sát thủ kiếm ý Thông Thiên cuối cùng này. “Thạch Huyên!” Sau một lát nghỉ ngơi, Lâm Nhất nghiến răng nói ra hai chữ, trong mắt tràn ngập sát ý lạnh như băng. Mặc dù hoa Tinh Ma rất đáng sợ, nhưng với thực lực của Lâm Nhất vẫn có thể đi xuyên qua mà không có nguy hiểm gì. Tiểu tử này dẫn hoa Tinh Ma tới gần hắn thì cũng thôi, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác đó, còn có vẻ khinh thường và mỉa mai nơi khoé miệng càng làm người ta chán ghét. Lâm Nhất không phải người sẽ nhịn đắng nuốt cay, thù này nhất định phải báo. “Hãy đợi đấy!” Sau khi xuống một hớp rượu ngon Long tộc, Lâm Nhất thay quần áo, vết thương trên người cũng lành được bảy tám phần. Đây không phải lần đầu hắn uống rượu ngon Long tộc nên nó không còn công hiệu tăng tu vi nữa, nhưng lúc này vẫn đủ để chữa lành vết thương.