“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3503
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thạch Huyên nhìn chằm chằm vào Thần Hỏa Ô “hừ” một tiếng, trên người đột nhiên nổi lên khí tức sắc bén, đao ý toát ra từ giữa hai đầu mày hắn ta. Răng rắc! Thần Hỏa Ô vốn là nỏ mạnh hết đà lập tức bị chém nát. Thạch Huyên đưa tay ra bắt lấy, một viên yêu đan ẩn chứa khí tinh nguyên dồi dào xuất hiện trong tay hắn ta. Đao ý của tiểu tử này thật đáng sợ, chắc là hắn ta cũng luyện hoá một viên yêu đan vương giả ít nhất là cảnh giới Thiên Phách tầng ba. Nếu không công pháp mà hắn ta tu luyện cũng không đến mức có thể làm cho uy áp của hắn ta mạnh một cách đáng sợ như thế. Về phần viên yêu đan Thần Hỏa Ô trong tay hắn ta, hình như nó còn mạnh hơn thần đan mà hắn lấy được từ di hài của Bách Lý Kỳ rất nhiều lần. Nghĩ lại cũng thấy đúng, dù sao Bách Lý Kỳ cũng chỉ mới thăng cấp lên cảnh giới Thần Đan, còn con Thần Ô này dù đã già thế nào thì cũng từng là cảnh giới Thần Đan đỉnh phong, nó còn có một phần nhỏ huyết mạch Kim Ô hàng thật giá thật, yêu đan chắc chắn sẽ mạnh hơn viên yêu đan mà Lâm Nhất lấy được lúc trước. “Thạch Huyên!” Nhìn thấy Thạch Huyên cầm yêu đan trong tay, sắc mặt mọi người đều hơi khó coi, nhưng họ không rảnh quan tâm quá nhiều. Thi thể của Thần Hỏa Ô vẫn còn rất nhiều bảo bối, ngoại trừ yêu đan, huyết mạch Thần Ô và ba sợi lông vũ thần vật ở phần đuôi còn lại đều có thể gọi là dị bảo. Ầm!Nhưng khi mọi người đang định cướp đoạt huyết mạch của Thần Hỏa Ô, một bóng dáng màu đen lướt qua nhanh như chớp, đến khi người nọ hiện thân đã cầm trong tay một cục máu đen ngòm, bên trong cục máu có một sợi tơ vàng lúc ẩn lúc hiện, có lẽ đó là sợi huyết mạch Kim Ô yếu ớt kia. Dủ chỉ là một sợi, mọi người cũng có thể cảm nhận được rõ nó ẩn chứa hơi thở đáng sợ. “Tống Nhuệ!” Khi nhìn thấy mặt của thanh niên áo đen này, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, rõ ràng là Tống Nhuệ, người nắm giữ Thổ Diệu Chi Linh. Không ngờ người nắm giữ Kim Diệu Chi Linh và Thổ Diệu Chi Linh lại xuất hiện ở khu vực này cùng lúc, hơn nữa hình như là họ liên minh với nhau, đúng là không cho người khác đường sống mà. Vèo! Sau khi cất yêu đan của Thần Hỏa Ô, Thạch Huyên hài lòng nhìn về phía ba sợi lông vũ đang bốc cháy của Thần Hỏa Ô. Mỗi sợi lông vũ đều dài gần nửa mét, trên mỗi sợi lông vũ có hoa văn được hình thành tự nhiên, mơ hồ có thể nhìn thấy đạo vận mạnh mẽ. Lông vũ này bất kể là dùng để luyện khí hay lĩnh ngộ đạo Kim Ô đều có diệu dụng rất lớn. Hơn nữa còn có tận ba sợi, quá tuyệt vời. Soạt! Nhưng khi hắn ta đẩy vài người ra định cầm lấy lông vũ Hoả Ô, một bóng người đột ngột xuất hiện giành mất lông vũ. Thạch Huyên giật mình, sau đó giận tái mặt, ngẩng đầu lên nhìn kẻ cướp lôngvũ đã lùi ra xa.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thạch Huyên nhìn chằm chằm vào Thần Hỏa Ô “hừ” một tiếng, trên người đột nhiên nổi lên khí tức sắc bén, đao ý toát ra từ giữa hai đầu mày hắn ta. Răng rắc! Thần Hỏa Ô vốn là nỏ mạnh hết đà lập tức bị chém nát. Thạch Huyên đưa tay ra bắt lấy, một viên yêu đan ẩn chứa khí tinh nguyên dồi dào xuất hiện trong tay hắn ta. Đao ý của tiểu tử này thật đáng sợ, chắc là hắn ta cũng luyện hoá một viên yêu đan vương giả ít nhất là cảnh giới Thiên Phách tầng ba. Nếu không công pháp mà hắn ta tu luyện cũng không đến mức có thể làm cho uy áp của hắn ta mạnh một cách đáng sợ như thế. Về phần viên yêu đan Thần Hỏa Ô trong tay hắn ta, hình như nó còn mạnh hơn thần đan mà hắn lấy được từ di hài của Bách Lý Kỳ rất nhiều lần. Nghĩ lại cũng thấy đúng, dù sao Bách Lý Kỳ cũng chỉ mới thăng cấp lên cảnh giới Thần Đan, còn con Thần Ô này dù đã già thế nào thì cũng từng là cảnh giới Thần Đan đỉnh phong, nó còn có một phần nhỏ huyết mạch Kim Ô hàng thật giá thật, yêu đan chắc chắn sẽ mạnh hơn viên yêu đan mà Lâm Nhất lấy được lúc trước. “Thạch Huyên!” Nhìn thấy Thạch Huyên cầm yêu đan trong tay, sắc mặt mọi người đều hơi khó coi, nhưng họ không rảnh quan tâm quá nhiều. Thi thể của Thần Hỏa Ô vẫn còn rất nhiều bảo bối, ngoại trừ yêu đan, huyết mạch Thần Ô và ba sợi lông vũ thần vật ở phần đuôi còn lại đều có thể gọi là dị bảo. Ầm!Nhưng khi mọi người đang định cướp đoạt huyết mạch của Thần Hỏa Ô, một bóng dáng màu đen lướt qua nhanh như chớp, đến khi người nọ hiện thân đã cầm trong tay một cục máu đen ngòm, bên trong cục máu có một sợi tơ vàng lúc ẩn lúc hiện, có lẽ đó là sợi huyết mạch Kim Ô yếu ớt kia. Dủ chỉ là một sợi, mọi người cũng có thể cảm nhận được rõ nó ẩn chứa hơi thở đáng sợ. “Tống Nhuệ!” Khi nhìn thấy mặt của thanh niên áo đen này, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, rõ ràng là Tống Nhuệ, người nắm giữ Thổ Diệu Chi Linh. Không ngờ người nắm giữ Kim Diệu Chi Linh và Thổ Diệu Chi Linh lại xuất hiện ở khu vực này cùng lúc, hơn nữa hình như là họ liên minh với nhau, đúng là không cho người khác đường sống mà. Vèo! Sau khi cất yêu đan của Thần Hỏa Ô, Thạch Huyên hài lòng nhìn về phía ba sợi lông vũ đang bốc cháy của Thần Hỏa Ô. Mỗi sợi lông vũ đều dài gần nửa mét, trên mỗi sợi lông vũ có hoa văn được hình thành tự nhiên, mơ hồ có thể nhìn thấy đạo vận mạnh mẽ. Lông vũ này bất kể là dùng để luyện khí hay lĩnh ngộ đạo Kim Ô đều có diệu dụng rất lớn. Hơn nữa còn có tận ba sợi, quá tuyệt vời. Soạt! Nhưng khi hắn ta đẩy vài người ra định cầm lấy lông vũ Hoả Ô, một bóng người đột ngột xuất hiện giành mất lông vũ. Thạch Huyên giật mình, sau đó giận tái mặt, ngẩng đầu lên nhìn kẻ cướp lôngvũ đã lùi ra xa.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Thạch Huyên nhìn chằm chằm vào Thần Hỏa Ô “hừ” một tiếng, trên người đột nhiên nổi lên khí tức sắc bén, đao ý toát ra từ giữa hai đầu mày hắn ta. Răng rắc! Thần Hỏa Ô vốn là nỏ mạnh hết đà lập tức bị chém nát. Thạch Huyên đưa tay ra bắt lấy, một viên yêu đan ẩn chứa khí tinh nguyên dồi dào xuất hiện trong tay hắn ta. Đao ý của tiểu tử này thật đáng sợ, chắc là hắn ta cũng luyện hoá một viên yêu đan vương giả ít nhất là cảnh giới Thiên Phách tầng ba. Nếu không công pháp mà hắn ta tu luyện cũng không đến mức có thể làm cho uy áp của hắn ta mạnh một cách đáng sợ như thế. Về phần viên yêu đan Thần Hỏa Ô trong tay hắn ta, hình như nó còn mạnh hơn thần đan mà hắn lấy được từ di hài của Bách Lý Kỳ rất nhiều lần. Nghĩ lại cũng thấy đúng, dù sao Bách Lý Kỳ cũng chỉ mới thăng cấp lên cảnh giới Thần Đan, còn con Thần Ô này dù đã già thế nào thì cũng từng là cảnh giới Thần Đan đỉnh phong, nó còn có một phần nhỏ huyết mạch Kim Ô hàng thật giá thật, yêu đan chắc chắn sẽ mạnh hơn viên yêu đan mà Lâm Nhất lấy được lúc trước. “Thạch Huyên!” Nhìn thấy Thạch Huyên cầm yêu đan trong tay, sắc mặt mọi người đều hơi khó coi, nhưng họ không rảnh quan tâm quá nhiều. Thi thể của Thần Hỏa Ô vẫn còn rất nhiều bảo bối, ngoại trừ yêu đan, huyết mạch Thần Ô và ba sợi lông vũ thần vật ở phần đuôi còn lại đều có thể gọi là dị bảo. Ầm!Nhưng khi mọi người đang định cướp đoạt huyết mạch của Thần Hỏa Ô, một bóng dáng màu đen lướt qua nhanh như chớp, đến khi người nọ hiện thân đã cầm trong tay một cục máu đen ngòm, bên trong cục máu có một sợi tơ vàng lúc ẩn lúc hiện, có lẽ đó là sợi huyết mạch Kim Ô yếu ớt kia. Dủ chỉ là một sợi, mọi người cũng có thể cảm nhận được rõ nó ẩn chứa hơi thở đáng sợ. “Tống Nhuệ!” Khi nhìn thấy mặt của thanh niên áo đen này, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, rõ ràng là Tống Nhuệ, người nắm giữ Thổ Diệu Chi Linh. Không ngờ người nắm giữ Kim Diệu Chi Linh và Thổ Diệu Chi Linh lại xuất hiện ở khu vực này cùng lúc, hơn nữa hình như là họ liên minh với nhau, đúng là không cho người khác đường sống mà. Vèo! Sau khi cất yêu đan của Thần Hỏa Ô, Thạch Huyên hài lòng nhìn về phía ba sợi lông vũ đang bốc cháy của Thần Hỏa Ô. Mỗi sợi lông vũ đều dài gần nửa mét, trên mỗi sợi lông vũ có hoa văn được hình thành tự nhiên, mơ hồ có thể nhìn thấy đạo vận mạnh mẽ. Lông vũ này bất kể là dùng để luyện khí hay lĩnh ngộ đạo Kim Ô đều có diệu dụng rất lớn. Hơn nữa còn có tận ba sợi, quá tuyệt vời. Soạt! Nhưng khi hắn ta đẩy vài người ra định cầm lấy lông vũ Hoả Ô, một bóng người đột ngột xuất hiện giành mất lông vũ. Thạch Huyên giật mình, sau đó giận tái mặt, ngẩng đầu lên nhìn kẻ cướp lôngvũ đã lùi ra xa.