“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3506

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Đôi mắt!”  Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu Lâm Nhất, hắn đột nhiên nhớ tới gì đó.  Khi hắn tìm được Thiên Niên Hoả trong tàng bảo lâu đã xuất hiện huyễn tượng Kim Ô, đôi mắt đó là thần mâu của Kim Ô.  Thần mâu Kim Ô, chắc chắn là thế!  Lâm Nhất càng nghĩ càng thấy đúng, hắn nhìn thẳng vào bức tường kia, mơ hồ như thấy được một đôi mắt thần lạnh lùng bá đạo khổng lồ đang nhìn chằm chằm vào hắn.  “Cái nơi quái quỷ này, ta không tin không có gì cả”.  Có người nóng tính mắng thành tiếng, hội tụ chân nguyên lao thẳng về phía vách tướng phía trước mặt.  “Đừng ra tay!”  Lâm Nhất hoảng sợ, vội lên tiếng.  Có chuyện gì vậy?  Lâm Nhất đột nhiên lên tiếng khiến mọi người giật mình, khó hiểu nhìn về phía hắn.  Thạch Huyên và Tống Nhuệ cũng nghi hoặc nhìn qua.  Phụt!  Mọi người còn chưa kịp phản ứng, người vừa lao về phía vách tường trước mặt đã hộc ra một búng máu, khi chạm vào vách tường hắn ta bị bắn ngược trở về, ngay sau đó toàn thân hắn ta bốc lên lửa vàng.Tiếng hét thê thảm lập tức vang lên, người nọ còn chưa ngã xuống đất đã bị đốt thành tro tàn.  Mà trên vách tường, một đôi mắt vàng kim từ từ hiện lên, những hoa văn phủ kín cả toà điện chính đều được thắp sáng như những ngọn lửa cháy hừng hực.  “Thần mâu Kim Ô!”  Cảm nhận được sự uy nghiêm và lạnh lẽo bắn ra từ đôi mắt kia, tất cả mọi người đều cảm thấy không rét mà run, sắc mặt thay đổi.  Sau khi đôi mắt trên tường tan biến, trên tường có một cuộn tranh chậm rãi khép lại, đợi đến khi nó biến mất, áp lực bao trùm điện chính mới dần dần tan đi.  “Đôi mắt thật đáng sợ...”  “Một ánh mắt đã đánh bay, còn bị đốt thành tro tàn”.  “Đó là Thái Dương Chân Hoả phải không?”  “Chắc chắn là đôi mắt của kiếm uy, thần mâu Kim Ô!”  Trong đại điện bàn tán ầm ĩ, tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc, ngay cả Tống Nhuệ và Thạch Huyên cũng tỏ ra kinh ngạc, sau đó chuyển thành mừng như điên. Đây là bảo vật mà họ cần, ít nhất là có thể so sánh với đan dược thánh phẩm.  Ánh mắt Lâm Nhất chợt loé, hắn lên tiếng nhắc nhở chung quy vẫn chậm một bước, có lẽ bảo vật trong điện chính này có liên quan tới đôi mắt này.   Nhưng rốt cuộc phía sau đôi mắt này có gì thìvẫn là một ẩn số.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Đôi mắt!”  Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu Lâm Nhất, hắn đột nhiên nhớ tới gì đó.  Khi hắn tìm được Thiên Niên Hoả trong tàng bảo lâu đã xuất hiện huyễn tượng Kim Ô, đôi mắt đó là thần mâu của Kim Ô.  Thần mâu Kim Ô, chắc chắn là thế!  Lâm Nhất càng nghĩ càng thấy đúng, hắn nhìn thẳng vào bức tường kia, mơ hồ như thấy được một đôi mắt thần lạnh lùng bá đạo khổng lồ đang nhìn chằm chằm vào hắn.  “Cái nơi quái quỷ này, ta không tin không có gì cả”.  Có người nóng tính mắng thành tiếng, hội tụ chân nguyên lao thẳng về phía vách tướng phía trước mặt.  “Đừng ra tay!”  Lâm Nhất hoảng sợ, vội lên tiếng.  Có chuyện gì vậy?  Lâm Nhất đột nhiên lên tiếng khiến mọi người giật mình, khó hiểu nhìn về phía hắn.  Thạch Huyên và Tống Nhuệ cũng nghi hoặc nhìn qua.  Phụt!  Mọi người còn chưa kịp phản ứng, người vừa lao về phía vách tường trước mặt đã hộc ra một búng máu, khi chạm vào vách tường hắn ta bị bắn ngược trở về, ngay sau đó toàn thân hắn ta bốc lên lửa vàng.Tiếng hét thê thảm lập tức vang lên, người nọ còn chưa ngã xuống đất đã bị đốt thành tro tàn.  Mà trên vách tường, một đôi mắt vàng kim từ từ hiện lên, những hoa văn phủ kín cả toà điện chính đều được thắp sáng như những ngọn lửa cháy hừng hực.  “Thần mâu Kim Ô!”  Cảm nhận được sự uy nghiêm và lạnh lẽo bắn ra từ đôi mắt kia, tất cả mọi người đều cảm thấy không rét mà run, sắc mặt thay đổi.  Sau khi đôi mắt trên tường tan biến, trên tường có một cuộn tranh chậm rãi khép lại, đợi đến khi nó biến mất, áp lực bao trùm điện chính mới dần dần tan đi.  “Đôi mắt thật đáng sợ...”  “Một ánh mắt đã đánh bay, còn bị đốt thành tro tàn”.  “Đó là Thái Dương Chân Hoả phải không?”  “Chắc chắn là đôi mắt của kiếm uy, thần mâu Kim Ô!”  Trong đại điện bàn tán ầm ĩ, tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc, ngay cả Tống Nhuệ và Thạch Huyên cũng tỏ ra kinh ngạc, sau đó chuyển thành mừng như điên. Đây là bảo vật mà họ cần, ít nhất là có thể so sánh với đan dược thánh phẩm.  Ánh mắt Lâm Nhất chợt loé, hắn lên tiếng nhắc nhở chung quy vẫn chậm một bước, có lẽ bảo vật trong điện chính này có liên quan tới đôi mắt này.   Nhưng rốt cuộc phía sau đôi mắt này có gì thìvẫn là một ẩn số.  

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Đôi mắt!”  Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu Lâm Nhất, hắn đột nhiên nhớ tới gì đó.  Khi hắn tìm được Thiên Niên Hoả trong tàng bảo lâu đã xuất hiện huyễn tượng Kim Ô, đôi mắt đó là thần mâu của Kim Ô.  Thần mâu Kim Ô, chắc chắn là thế!  Lâm Nhất càng nghĩ càng thấy đúng, hắn nhìn thẳng vào bức tường kia, mơ hồ như thấy được một đôi mắt thần lạnh lùng bá đạo khổng lồ đang nhìn chằm chằm vào hắn.  “Cái nơi quái quỷ này, ta không tin không có gì cả”.  Có người nóng tính mắng thành tiếng, hội tụ chân nguyên lao thẳng về phía vách tướng phía trước mặt.  “Đừng ra tay!”  Lâm Nhất hoảng sợ, vội lên tiếng.  Có chuyện gì vậy?  Lâm Nhất đột nhiên lên tiếng khiến mọi người giật mình, khó hiểu nhìn về phía hắn.  Thạch Huyên và Tống Nhuệ cũng nghi hoặc nhìn qua.  Phụt!  Mọi người còn chưa kịp phản ứng, người vừa lao về phía vách tường trước mặt đã hộc ra một búng máu, khi chạm vào vách tường hắn ta bị bắn ngược trở về, ngay sau đó toàn thân hắn ta bốc lên lửa vàng.Tiếng hét thê thảm lập tức vang lên, người nọ còn chưa ngã xuống đất đã bị đốt thành tro tàn.  Mà trên vách tường, một đôi mắt vàng kim từ từ hiện lên, những hoa văn phủ kín cả toà điện chính đều được thắp sáng như những ngọn lửa cháy hừng hực.  “Thần mâu Kim Ô!”  Cảm nhận được sự uy nghiêm và lạnh lẽo bắn ra từ đôi mắt kia, tất cả mọi người đều cảm thấy không rét mà run, sắc mặt thay đổi.  Sau khi đôi mắt trên tường tan biến, trên tường có một cuộn tranh chậm rãi khép lại, đợi đến khi nó biến mất, áp lực bao trùm điện chính mới dần dần tan đi.  “Đôi mắt thật đáng sợ...”  “Một ánh mắt đã đánh bay, còn bị đốt thành tro tàn”.  “Đó là Thái Dương Chân Hoả phải không?”  “Chắc chắn là đôi mắt của kiếm uy, thần mâu Kim Ô!”  Trong đại điện bàn tán ầm ĩ, tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc, ngay cả Tống Nhuệ và Thạch Huyên cũng tỏ ra kinh ngạc, sau đó chuyển thành mừng như điên. Đây là bảo vật mà họ cần, ít nhất là có thể so sánh với đan dược thánh phẩm.  Ánh mắt Lâm Nhất chợt loé, hắn lên tiếng nhắc nhở chung quy vẫn chậm một bước, có lẽ bảo vật trong điện chính này có liên quan tới đôi mắt này.   Nhưng rốt cuộc phía sau đôi mắt này có gì thìvẫn là một ẩn số.  

Chương 3506