“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3509
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Hiển nhiên đây chỉ là một thử thách do người trước để lại, sẽ không quá khó giải. Lâm Nhất điều động chân nguyên, năm ngón tay siết lại rồi đấm một quyền vào tường, chọn cách tấn công trực tiếp. Bùm! Trước vô số ánh mắt, quyền mang của Lâm Nhất mạnh mẽ khắc lên tường, chỉ trong chốc lát sắc mặt hắn đã hơi thay đổi. Hắn có thể cảm nhận được rõ, khi hoa văn trên tường phát sáng, ngọn lửa hừng hực ẩn chứa trong trận pháp đó chậm rãi chuyển động như sao trời. Sức mạnh kinh khủng ấy sôi trào mãnh liệt, táo bạo và ngông cuồng. Ánh sáng vàng chuyển động như khí huyết của hung thú thượng cổ đang thiêu đốt, chỉ đợi đến khi tung một đòn sấm chớp giết ngược lại hắn. Cuộn tranh trên tường còn chưa mở ra đã có một sức mạnh kinh khủng đánh tới, cánh tay Lâm Nhất đang run rẩy điên cuồng. Thanh Tiêu, Tử Diên! Hai đại kiếm quyết đồng thời khởi động, ánh sáng tím bùng nổ trên người hắn, kiếm uy cuồn cuộn gào thét chống lại ngọn lửa cuồng bạo được phóng thích từ trong tường. Răng rắc! Cuộc đọ sức vốn đang ngang sức, nhưng khi cuộn tranh trên tường từ từ mở ra, kiếm uy phun trào trên người Lâm Nhất lập tức xuất hiện từng vết rách, loáng thoáng có xu thế có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.“Hơi phiền nhỉ”, Lâm Nhất khẽ biến sắc. Nếu kiếm uy hoàn toàn sụp đổ, đợi đến khi cuộn trạn mở ra, thần mâu Kim Ô nhìn thấy hắn thì chắc chắn chỉ có một con đường chết. “Tiểu tử này xong đời rồi”. Thạch Huyên và Tống Nhuệ đều tỏ ra khinh thường, nhếch môi cười khẩy. Nhưng cũng coi như là có góp phần thăm dò uy lực của bức tường hoa văn này rốt cuộc ở cấp bậc nào. Nhưng nụ cười trên mặt hai người còn chưa biến mất, sau lưng Lâm Nhất đột nhiên xuất hiện dị tượng Kim Sí Thần Nhân, trong nắm đấm có ánh sáng vàng chói mắt bắn ra từ khe hở. Kiếm uy mờ ảo như sắp sụp đổ kia lập tức vững chắc, còn trở nên sắc bén hơn. Chặn lại rồi ư? Hai người kinh ngạc, có chút trở tay không kịp. Răng rắc! Lâm Nhất thi triển Nhật Diệu Thần Quyền chặn lại lực phản công của linh văn, một quyền đấm vỡ hoa văn, bắt lấy cuộn tranh chưa mở ra hết trên tường. “Lấy được rồi!” Lâm Nhất cầm cuộn tranh lùi lại nhanh như chớp, vẻ mừng rỡ lộ ra từ trong mắt. Thần mâu Kim Ô trong cuộn tranh chắc chắn ẩn chứa một loại đạo vận nào đó, có lợi rất lớn đối với Nhật Diệu Thần Quyền và một người nắm giữ cuốn Thiên Phách Trục Nhật Thần Quyết như hắn. Thậm chí nói không chừng cuộn tranh này còn là mấu chốt của truyền thừa ở Nhật Diệu Tinh Cung.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Hiển nhiên đây chỉ là một thử thách do người trước để lại, sẽ không quá khó giải. Lâm Nhất điều động chân nguyên, năm ngón tay siết lại rồi đấm một quyền vào tường, chọn cách tấn công trực tiếp. Bùm! Trước vô số ánh mắt, quyền mang của Lâm Nhất mạnh mẽ khắc lên tường, chỉ trong chốc lát sắc mặt hắn đã hơi thay đổi. Hắn có thể cảm nhận được rõ, khi hoa văn trên tường phát sáng, ngọn lửa hừng hực ẩn chứa trong trận pháp đó chậm rãi chuyển động như sao trời. Sức mạnh kinh khủng ấy sôi trào mãnh liệt, táo bạo và ngông cuồng. Ánh sáng vàng chuyển động như khí huyết của hung thú thượng cổ đang thiêu đốt, chỉ đợi đến khi tung một đòn sấm chớp giết ngược lại hắn. Cuộn tranh trên tường còn chưa mở ra đã có một sức mạnh kinh khủng đánh tới, cánh tay Lâm Nhất đang run rẩy điên cuồng. Thanh Tiêu, Tử Diên! Hai đại kiếm quyết đồng thời khởi động, ánh sáng tím bùng nổ trên người hắn, kiếm uy cuồn cuộn gào thét chống lại ngọn lửa cuồng bạo được phóng thích từ trong tường. Răng rắc! Cuộc đọ sức vốn đang ngang sức, nhưng khi cuộn tranh trên tường từ từ mở ra, kiếm uy phun trào trên người Lâm Nhất lập tức xuất hiện từng vết rách, loáng thoáng có xu thế có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.“Hơi phiền nhỉ”, Lâm Nhất khẽ biến sắc. Nếu kiếm uy hoàn toàn sụp đổ, đợi đến khi cuộn trạn mở ra, thần mâu Kim Ô nhìn thấy hắn thì chắc chắn chỉ có một con đường chết. “Tiểu tử này xong đời rồi”. Thạch Huyên và Tống Nhuệ đều tỏ ra khinh thường, nhếch môi cười khẩy. Nhưng cũng coi như là có góp phần thăm dò uy lực của bức tường hoa văn này rốt cuộc ở cấp bậc nào. Nhưng nụ cười trên mặt hai người còn chưa biến mất, sau lưng Lâm Nhất đột nhiên xuất hiện dị tượng Kim Sí Thần Nhân, trong nắm đấm có ánh sáng vàng chói mắt bắn ra từ khe hở. Kiếm uy mờ ảo như sắp sụp đổ kia lập tức vững chắc, còn trở nên sắc bén hơn. Chặn lại rồi ư? Hai người kinh ngạc, có chút trở tay không kịp. Răng rắc! Lâm Nhất thi triển Nhật Diệu Thần Quyền chặn lại lực phản công của linh văn, một quyền đấm vỡ hoa văn, bắt lấy cuộn tranh chưa mở ra hết trên tường. “Lấy được rồi!” Lâm Nhất cầm cuộn tranh lùi lại nhanh như chớp, vẻ mừng rỡ lộ ra từ trong mắt. Thần mâu Kim Ô trong cuộn tranh chắc chắn ẩn chứa một loại đạo vận nào đó, có lợi rất lớn đối với Nhật Diệu Thần Quyền và một người nắm giữ cuốn Thiên Phách Trục Nhật Thần Quyết như hắn. Thậm chí nói không chừng cuộn tranh này còn là mấu chốt của truyền thừa ở Nhật Diệu Tinh Cung.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Hiển nhiên đây chỉ là một thử thách do người trước để lại, sẽ không quá khó giải. Lâm Nhất điều động chân nguyên, năm ngón tay siết lại rồi đấm một quyền vào tường, chọn cách tấn công trực tiếp. Bùm! Trước vô số ánh mắt, quyền mang của Lâm Nhất mạnh mẽ khắc lên tường, chỉ trong chốc lát sắc mặt hắn đã hơi thay đổi. Hắn có thể cảm nhận được rõ, khi hoa văn trên tường phát sáng, ngọn lửa hừng hực ẩn chứa trong trận pháp đó chậm rãi chuyển động như sao trời. Sức mạnh kinh khủng ấy sôi trào mãnh liệt, táo bạo và ngông cuồng. Ánh sáng vàng chuyển động như khí huyết của hung thú thượng cổ đang thiêu đốt, chỉ đợi đến khi tung một đòn sấm chớp giết ngược lại hắn. Cuộn tranh trên tường còn chưa mở ra đã có một sức mạnh kinh khủng đánh tới, cánh tay Lâm Nhất đang run rẩy điên cuồng. Thanh Tiêu, Tử Diên! Hai đại kiếm quyết đồng thời khởi động, ánh sáng tím bùng nổ trên người hắn, kiếm uy cuồn cuộn gào thét chống lại ngọn lửa cuồng bạo được phóng thích từ trong tường. Răng rắc! Cuộc đọ sức vốn đang ngang sức, nhưng khi cuộn tranh trên tường từ từ mở ra, kiếm uy phun trào trên người Lâm Nhất lập tức xuất hiện từng vết rách, loáng thoáng có xu thế có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.“Hơi phiền nhỉ”, Lâm Nhất khẽ biến sắc. Nếu kiếm uy hoàn toàn sụp đổ, đợi đến khi cuộn trạn mở ra, thần mâu Kim Ô nhìn thấy hắn thì chắc chắn chỉ có một con đường chết. “Tiểu tử này xong đời rồi”. Thạch Huyên và Tống Nhuệ đều tỏ ra khinh thường, nhếch môi cười khẩy. Nhưng cũng coi như là có góp phần thăm dò uy lực của bức tường hoa văn này rốt cuộc ở cấp bậc nào. Nhưng nụ cười trên mặt hai người còn chưa biến mất, sau lưng Lâm Nhất đột nhiên xuất hiện dị tượng Kim Sí Thần Nhân, trong nắm đấm có ánh sáng vàng chói mắt bắn ra từ khe hở. Kiếm uy mờ ảo như sắp sụp đổ kia lập tức vững chắc, còn trở nên sắc bén hơn. Chặn lại rồi ư? Hai người kinh ngạc, có chút trở tay không kịp. Răng rắc! Lâm Nhất thi triển Nhật Diệu Thần Quyền chặn lại lực phản công của linh văn, một quyền đấm vỡ hoa văn, bắt lấy cuộn tranh chưa mở ra hết trên tường. “Lấy được rồi!” Lâm Nhất cầm cuộn tranh lùi lại nhanh như chớp, vẻ mừng rỡ lộ ra từ trong mắt. Thần mâu Kim Ô trong cuộn tranh chắc chắn ẩn chứa một loại đạo vận nào đó, có lợi rất lớn đối với Nhật Diệu Thần Quyền và một người nắm giữ cuốn Thiên Phách Trục Nhật Thần Quyết như hắn. Thậm chí nói không chừng cuộn tranh này còn là mấu chốt của truyền thừa ở Nhật Diệu Tinh Cung.