“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3513

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tất cả mọi người đều cảm nhận được sự sắc bén khiến người ta phải run rẩy từ trên người hắn.  “Kiếm ý này...”  Sắc mặt Thạch Huyên và Tống Nhuệ đều trở nên nặng nề.  Họ hoàn toàn không ngờ sau khi rút kiếm, kiếm ý Thông Linh của đối phương sẽ mạnh đến mức này.  Trước đó kiếm ý giữ vai trò hỗ trợ cho quyền mang, tuy nó có sự sắc bén nhưng chung quy vẫn thiếu một phần kiên quyết, nhưng sau khi rút kiếm lại khác biệt rất lớn, kiếm Táng Hoa có thể đảo ngược hỗ trợ cho kiếm ý.  Thủ đoạn này đã nằm ngoài tầm hiểu biết của Thạch Huyên và Tống Nhuệ, không phải một thanh đạo binh thượng phẩm là có thể giải thích rõ ràng.  Nhất là Thạch Huyên cũng nắm giữ đao ý Thông Linh, hắn ta nhạy bén nhận ra dù có ý chí võ học cùng cấp độ, kiếm ý của đối phương có thể dễ dàng nghiền ép đao ý của mình, sự hiểu biết hoàn toàn không cùng một phương diện.  Rốt cuộc tiểu tử này làm bằng cách nào?  Thạch Huyên và Tống Nhuệ nhìn nhau, cả hai đều thấy được vẻ khó tin trong mắt đối phương.  “Kiếm ý của ngươi cách cảnh giới Thông Thiên không xa phải không...”, Thạch Huyên nghiêm túc, nghiến răng hỏi.  “Ai mà biết?”  Lâm Nhất cười lạnh lùng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.  “Dùng Tinh Diệu Chi Linh, ta không tin không giết được hắn!”  Thạch Huyên sầm mặt lại, hắn ta và Tống Nhuệ đồng thời triệu hồi Kim Diệu Chi Linh và Thổ Diệu Chi Linh.  Sau khi hai Tinh Diệu Chi Linh được triệu hồi, ý chí võ học trên người hai người lập tức tăng vọt điên cuồng.  “Cùng xông lên!”  Hai người nhanh chóng lao về phía Lâm Nhất với uy thế ngập trời.  “Tới đúng lúc lắm!”  Lâm Nhất nhếch môi cười, ánh sáng trong mắt chợt tối sầm, hắn dứt khoát nghênh chiến không chút sợ hãi.  Dưới sự thôi động của hai đại kiếm quyết, kiếm ý dồi dào mang theo sức mạnh Phong Lôi cuồn cuộn như Thương Long bay lượn quanh người hắn.  Ầm ầm!  Cuộc chiến giữa ba người dấy lên một cơn lốc khủng khiếp trong chủ điện, các loại dị tượng đáng sợ liên tục xảy ra.  Chân nguyên xao động, kiếm ý tung hoành.  Sau hơn mười chiêu, Lâm Nhất lấy một địch hai, kiếm thế trên người càng đánh càng mạnh. Giữa tiếng Thương Long thét gào, một mình hắn dựa vào kiếm uy hoàn toàn áp đảo hai người.  Sơn hà vạn dặm như hoa nở rộ, giang hà cửu chuyển huyết nhiễm thương khung!  Ầm! Lâm Nhất đâm ra, chín thức của Trần Quang kiếm pháp đều đánh vào người Tống Nhuệ, kiếm quang sáng chói phát ra, uy áp trên người đối phương lập tức chia năm xẻ bảy, chân nguyên hộ thể xuất hiện gợn sóng 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tất cả mọi người đều cảm nhận được sự sắc bén khiến người ta phải run rẩy từ trên người hắn.  “Kiếm ý này...”  Sắc mặt Thạch Huyên và Tống Nhuệ đều trở nên nặng nề.  Họ hoàn toàn không ngờ sau khi rút kiếm, kiếm ý Thông Linh của đối phương sẽ mạnh đến mức này.  Trước đó kiếm ý giữ vai trò hỗ trợ cho quyền mang, tuy nó có sự sắc bén nhưng chung quy vẫn thiếu một phần kiên quyết, nhưng sau khi rút kiếm lại khác biệt rất lớn, kiếm Táng Hoa có thể đảo ngược hỗ trợ cho kiếm ý.  Thủ đoạn này đã nằm ngoài tầm hiểu biết của Thạch Huyên và Tống Nhuệ, không phải một thanh đạo binh thượng phẩm là có thể giải thích rõ ràng.  Nhất là Thạch Huyên cũng nắm giữ đao ý Thông Linh, hắn ta nhạy bén nhận ra dù có ý chí võ học cùng cấp độ, kiếm ý của đối phương có thể dễ dàng nghiền ép đao ý của mình, sự hiểu biết hoàn toàn không cùng một phương diện.  Rốt cuộc tiểu tử này làm bằng cách nào?  Thạch Huyên và Tống Nhuệ nhìn nhau, cả hai đều thấy được vẻ khó tin trong mắt đối phương.  “Kiếm ý của ngươi cách cảnh giới Thông Thiên không xa phải không...”, Thạch Huyên nghiêm túc, nghiến răng hỏi.  “Ai mà biết?”  Lâm Nhất cười lạnh lùng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.  “Dùng Tinh Diệu Chi Linh, ta không tin không giết được hắn!”  Thạch Huyên sầm mặt lại, hắn ta và Tống Nhuệ đồng thời triệu hồi Kim Diệu Chi Linh và Thổ Diệu Chi Linh.  Sau khi hai Tinh Diệu Chi Linh được triệu hồi, ý chí võ học trên người hai người lập tức tăng vọt điên cuồng.  “Cùng xông lên!”  Hai người nhanh chóng lao về phía Lâm Nhất với uy thế ngập trời.  “Tới đúng lúc lắm!”  Lâm Nhất nhếch môi cười, ánh sáng trong mắt chợt tối sầm, hắn dứt khoát nghênh chiến không chút sợ hãi.  Dưới sự thôi động của hai đại kiếm quyết, kiếm ý dồi dào mang theo sức mạnh Phong Lôi cuồn cuộn như Thương Long bay lượn quanh người hắn.  Ầm ầm!  Cuộc chiến giữa ba người dấy lên một cơn lốc khủng khiếp trong chủ điện, các loại dị tượng đáng sợ liên tục xảy ra.  Chân nguyên xao động, kiếm ý tung hoành.  Sau hơn mười chiêu, Lâm Nhất lấy một địch hai, kiếm thế trên người càng đánh càng mạnh. Giữa tiếng Thương Long thét gào, một mình hắn dựa vào kiếm uy hoàn toàn áp đảo hai người.  Sơn hà vạn dặm như hoa nở rộ, giang hà cửu chuyển huyết nhiễm thương khung!  Ầm! Lâm Nhất đâm ra, chín thức của Trần Quang kiếm pháp đều đánh vào người Tống Nhuệ, kiếm quang sáng chói phát ra, uy áp trên người đối phương lập tức chia năm xẻ bảy, chân nguyên hộ thể xuất hiện gợn sóng 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tất cả mọi người đều cảm nhận được sự sắc bén khiến người ta phải run rẩy từ trên người hắn.  “Kiếm ý này...”  Sắc mặt Thạch Huyên và Tống Nhuệ đều trở nên nặng nề.  Họ hoàn toàn không ngờ sau khi rút kiếm, kiếm ý Thông Linh của đối phương sẽ mạnh đến mức này.  Trước đó kiếm ý giữ vai trò hỗ trợ cho quyền mang, tuy nó có sự sắc bén nhưng chung quy vẫn thiếu một phần kiên quyết, nhưng sau khi rút kiếm lại khác biệt rất lớn, kiếm Táng Hoa có thể đảo ngược hỗ trợ cho kiếm ý.  Thủ đoạn này đã nằm ngoài tầm hiểu biết của Thạch Huyên và Tống Nhuệ, không phải một thanh đạo binh thượng phẩm là có thể giải thích rõ ràng.  Nhất là Thạch Huyên cũng nắm giữ đao ý Thông Linh, hắn ta nhạy bén nhận ra dù có ý chí võ học cùng cấp độ, kiếm ý của đối phương có thể dễ dàng nghiền ép đao ý của mình, sự hiểu biết hoàn toàn không cùng một phương diện.  Rốt cuộc tiểu tử này làm bằng cách nào?  Thạch Huyên và Tống Nhuệ nhìn nhau, cả hai đều thấy được vẻ khó tin trong mắt đối phương.  “Kiếm ý của ngươi cách cảnh giới Thông Thiên không xa phải không...”, Thạch Huyên nghiêm túc, nghiến răng hỏi.  “Ai mà biết?”  Lâm Nhất cười lạnh lùng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.  “Dùng Tinh Diệu Chi Linh, ta không tin không giết được hắn!”  Thạch Huyên sầm mặt lại, hắn ta và Tống Nhuệ đồng thời triệu hồi Kim Diệu Chi Linh và Thổ Diệu Chi Linh.  Sau khi hai Tinh Diệu Chi Linh được triệu hồi, ý chí võ học trên người hai người lập tức tăng vọt điên cuồng.  “Cùng xông lên!”  Hai người nhanh chóng lao về phía Lâm Nhất với uy thế ngập trời.  “Tới đúng lúc lắm!”  Lâm Nhất nhếch môi cười, ánh sáng trong mắt chợt tối sầm, hắn dứt khoát nghênh chiến không chút sợ hãi.  Dưới sự thôi động của hai đại kiếm quyết, kiếm ý dồi dào mang theo sức mạnh Phong Lôi cuồn cuộn như Thương Long bay lượn quanh người hắn.  Ầm ầm!  Cuộc chiến giữa ba người dấy lên một cơn lốc khủng khiếp trong chủ điện, các loại dị tượng đáng sợ liên tục xảy ra.  Chân nguyên xao động, kiếm ý tung hoành.  Sau hơn mười chiêu, Lâm Nhất lấy một địch hai, kiếm thế trên người càng đánh càng mạnh. Giữa tiếng Thương Long thét gào, một mình hắn dựa vào kiếm uy hoàn toàn áp đảo hai người.  Sơn hà vạn dặm như hoa nở rộ, giang hà cửu chuyển huyết nhiễm thương khung!  Ầm! Lâm Nhất đâm ra, chín thức của Trần Quang kiếm pháp đều đánh vào người Tống Nhuệ, kiếm quang sáng chói phát ra, uy áp trên người đối phương lập tức chia năm xẻ bảy, chân nguyên hộ thể xuất hiện gợn sóng 

Chương 3513