“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3517

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sự thay đổi bất ngờ xảy ra khiến những người này nhíu chặt lông mày.  Mặc dù yêu thú trong rừng yếu hơn Thần Hỏa Ô canh giữ, nhưng nghe tiếng gầm thét liên tiếp không dứt, số lượng có vẻ rất nhiều.  Ngay cả Lâm Nhất cũng ngạc nhiên trước khí tức yêu thú đột ngột xuất hiện này, trong cơ thể những con yêu thú đó đều ẩn chứa khí tức hoả diễm cực kì cuồng bạo. Có lẽ khi Nhật Diệu Chi Tinh chiếu xuống, huyết mạch của chúng đều xảy ra biến dị ở nhiều cấp độ khác nhau thì cũng không dễ trêu vào.  “Với mình thì cũng chưa chắc là chuyện xấu.”  Lâm Nhất lẩm bẩm, ánh mắt chợt loé.  Hắn khá tự tin vào thực lực hiện tại của mình, không sợ sau khi tìm được truyền thừa sẽ không tranh lại những người khác.  Điều duy nhất hắn lo lắng là vận may không tốt, để người khác nhanh chân tới trước lấy đi truyền thừa của Nhật Diệu Tinh Cung trước. Bầy yêu thú cuồng bạo này sẽ vô hình giữ chân những người khác, nhưng với thực lực của hắn thì hoàn toàn có thể tung hoành tuỳ ý.  “Tìm bừa thì quá phụ thuộc vào vận may, cần phải dùng tới thủ đoạn mới được”.  Lâm Nhất xoa cằm, nhanh chóng đưa ra quyết định, bèn lấy cuộn tranh Kim Ô từ trong túi trữ vật ra.  Nếu thứ này có liên quan đến truyền thừa của Nhật Diệu Tinh Cung thì ít nhiều cũng sẽ cho hắn một chút cảm ứng, không đến mức mờ mịt đi lung tung.  Lâm Nhất cầm chặt cuộn tranh, chậm rãi nhắm mắt lại, dùng hồn lực cảm ứng thần mâu Kim Ô trong cuộn tranh.  Một lát sau, trong đầu hắn hơi choáng, bỗng có ánh lửa bừng lên, một mặt trời thần chói mắt xuất hiện.  “Ở hướng đó!”  Lâm Nhất mở mắt ra nhìn về hướng Đông Bắc, cuộn tranh cảm ứng được ở hướng đó có một mặt trời thần tựa như vĩnh hằng bất diệt.  Nhưng nhìn bằng mắt thường lại rất bình thường, không để lộ uy thế.  Dù cố gắng tìm kiếm cũng chưa chắc có thể phát hiện điểm khác thường, Lâm Nhất nói nhỏ: “Cũng có chút tác dụng đấy”.  Khoảng nửa canh giờ sau, Lâm Nhất đi băng qua khu rừng rậm rạp, trên đường đi đã giết rất nhiều yêu thú, cuối cùng đến một khe núi yên tĩnh ở sâu trong rừng.Soạt!  Sau khi tiến vào khe núi, khung cảnh trước mắt trở nên rộng rãi và sáng sủa, phía sau khe núi có một pho tượng Kim Sí Thần Nhân cực kì khổng lồ.  “Mùi máu... Không đúng!” Lâm Nhất vừa ngửi đã thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy dưới đất có bảy thi thể mới chết không lâu, máu chảy giàn giụa vẫn chưa đông lại. “Ta đã đợi ngươi rất lâu”. Trong khe núi, bóng người ngồi trên bồ đoàn đột nhiên quay lại nhìn về phía Lâm Nhất bằng ánh mắt tối tăm, quanh người hắn ta có tám cuộn tranh bay lơ lửng, còn hắn ta ngồi trên bồ đoàn toát ra khí tức thần bí và cổ xưa. Bồ đoàn được bao quanh bởi những hoa văn quỷ dị, chúng giống hệt những hoa văn trên tường trong toà điện chính lúc trước. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sự thay đổi bất ngờ xảy ra khiến những người này nhíu chặt lông mày.  Mặc dù yêu thú trong rừng yếu hơn Thần Hỏa Ô canh giữ, nhưng nghe tiếng gầm thét liên tiếp không dứt, số lượng có vẻ rất nhiều.  Ngay cả Lâm Nhất cũng ngạc nhiên trước khí tức yêu thú đột ngột xuất hiện này, trong cơ thể những con yêu thú đó đều ẩn chứa khí tức hoả diễm cực kì cuồng bạo. Có lẽ khi Nhật Diệu Chi Tinh chiếu xuống, huyết mạch của chúng đều xảy ra biến dị ở nhiều cấp độ khác nhau thì cũng không dễ trêu vào.  “Với mình thì cũng chưa chắc là chuyện xấu.”  Lâm Nhất lẩm bẩm, ánh mắt chợt loé.  Hắn khá tự tin vào thực lực hiện tại của mình, không sợ sau khi tìm được truyền thừa sẽ không tranh lại những người khác.  Điều duy nhất hắn lo lắng là vận may không tốt, để người khác nhanh chân tới trước lấy đi truyền thừa của Nhật Diệu Tinh Cung trước. Bầy yêu thú cuồng bạo này sẽ vô hình giữ chân những người khác, nhưng với thực lực của hắn thì hoàn toàn có thể tung hoành tuỳ ý.  “Tìm bừa thì quá phụ thuộc vào vận may, cần phải dùng tới thủ đoạn mới được”.  Lâm Nhất xoa cằm, nhanh chóng đưa ra quyết định, bèn lấy cuộn tranh Kim Ô từ trong túi trữ vật ra.  Nếu thứ này có liên quan đến truyền thừa của Nhật Diệu Tinh Cung thì ít nhiều cũng sẽ cho hắn một chút cảm ứng, không đến mức mờ mịt đi lung tung.  Lâm Nhất cầm chặt cuộn tranh, chậm rãi nhắm mắt lại, dùng hồn lực cảm ứng thần mâu Kim Ô trong cuộn tranh.  Một lát sau, trong đầu hắn hơi choáng, bỗng có ánh lửa bừng lên, một mặt trời thần chói mắt xuất hiện.  “Ở hướng đó!”  Lâm Nhất mở mắt ra nhìn về hướng Đông Bắc, cuộn tranh cảm ứng được ở hướng đó có một mặt trời thần tựa như vĩnh hằng bất diệt.  Nhưng nhìn bằng mắt thường lại rất bình thường, không để lộ uy thế.  Dù cố gắng tìm kiếm cũng chưa chắc có thể phát hiện điểm khác thường, Lâm Nhất nói nhỏ: “Cũng có chút tác dụng đấy”.  Khoảng nửa canh giờ sau, Lâm Nhất đi băng qua khu rừng rậm rạp, trên đường đi đã giết rất nhiều yêu thú, cuối cùng đến một khe núi yên tĩnh ở sâu trong rừng.Soạt!  Sau khi tiến vào khe núi, khung cảnh trước mắt trở nên rộng rãi và sáng sủa, phía sau khe núi có một pho tượng Kim Sí Thần Nhân cực kì khổng lồ.  “Mùi máu... Không đúng!” Lâm Nhất vừa ngửi đã thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy dưới đất có bảy thi thể mới chết không lâu, máu chảy giàn giụa vẫn chưa đông lại. “Ta đã đợi ngươi rất lâu”. Trong khe núi, bóng người ngồi trên bồ đoàn đột nhiên quay lại nhìn về phía Lâm Nhất bằng ánh mắt tối tăm, quanh người hắn ta có tám cuộn tranh bay lơ lửng, còn hắn ta ngồi trên bồ đoàn toát ra khí tức thần bí và cổ xưa. Bồ đoàn được bao quanh bởi những hoa văn quỷ dị, chúng giống hệt những hoa văn trên tường trong toà điện chính lúc trước. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Sự thay đổi bất ngờ xảy ra khiến những người này nhíu chặt lông mày.  Mặc dù yêu thú trong rừng yếu hơn Thần Hỏa Ô canh giữ, nhưng nghe tiếng gầm thét liên tiếp không dứt, số lượng có vẻ rất nhiều.  Ngay cả Lâm Nhất cũng ngạc nhiên trước khí tức yêu thú đột ngột xuất hiện này, trong cơ thể những con yêu thú đó đều ẩn chứa khí tức hoả diễm cực kì cuồng bạo. Có lẽ khi Nhật Diệu Chi Tinh chiếu xuống, huyết mạch của chúng đều xảy ra biến dị ở nhiều cấp độ khác nhau thì cũng không dễ trêu vào.  “Với mình thì cũng chưa chắc là chuyện xấu.”  Lâm Nhất lẩm bẩm, ánh mắt chợt loé.  Hắn khá tự tin vào thực lực hiện tại của mình, không sợ sau khi tìm được truyền thừa sẽ không tranh lại những người khác.  Điều duy nhất hắn lo lắng là vận may không tốt, để người khác nhanh chân tới trước lấy đi truyền thừa của Nhật Diệu Tinh Cung trước. Bầy yêu thú cuồng bạo này sẽ vô hình giữ chân những người khác, nhưng với thực lực của hắn thì hoàn toàn có thể tung hoành tuỳ ý.  “Tìm bừa thì quá phụ thuộc vào vận may, cần phải dùng tới thủ đoạn mới được”.  Lâm Nhất xoa cằm, nhanh chóng đưa ra quyết định, bèn lấy cuộn tranh Kim Ô từ trong túi trữ vật ra.  Nếu thứ này có liên quan đến truyền thừa của Nhật Diệu Tinh Cung thì ít nhiều cũng sẽ cho hắn một chút cảm ứng, không đến mức mờ mịt đi lung tung.  Lâm Nhất cầm chặt cuộn tranh, chậm rãi nhắm mắt lại, dùng hồn lực cảm ứng thần mâu Kim Ô trong cuộn tranh.  Một lát sau, trong đầu hắn hơi choáng, bỗng có ánh lửa bừng lên, một mặt trời thần chói mắt xuất hiện.  “Ở hướng đó!”  Lâm Nhất mở mắt ra nhìn về hướng Đông Bắc, cuộn tranh cảm ứng được ở hướng đó có một mặt trời thần tựa như vĩnh hằng bất diệt.  Nhưng nhìn bằng mắt thường lại rất bình thường, không để lộ uy thế.  Dù cố gắng tìm kiếm cũng chưa chắc có thể phát hiện điểm khác thường, Lâm Nhất nói nhỏ: “Cũng có chút tác dụng đấy”.  Khoảng nửa canh giờ sau, Lâm Nhất đi băng qua khu rừng rậm rạp, trên đường đi đã giết rất nhiều yêu thú, cuối cùng đến một khe núi yên tĩnh ở sâu trong rừng.Soạt!  Sau khi tiến vào khe núi, khung cảnh trước mắt trở nên rộng rãi và sáng sủa, phía sau khe núi có một pho tượng Kim Sí Thần Nhân cực kì khổng lồ.  “Mùi máu... Không đúng!” Lâm Nhất vừa ngửi đã thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy dưới đất có bảy thi thể mới chết không lâu, máu chảy giàn giụa vẫn chưa đông lại. “Ta đã đợi ngươi rất lâu”. Trong khe núi, bóng người ngồi trên bồ đoàn đột nhiên quay lại nhìn về phía Lâm Nhất bằng ánh mắt tối tăm, quanh người hắn ta có tám cuộn tranh bay lơ lửng, còn hắn ta ngồi trên bồ đoàn toát ra khí tức thần bí và cổ xưa. Bồ đoàn được bao quanh bởi những hoa văn quỷ dị, chúng giống hệt những hoa văn trên tường trong toà điện chính lúc trước. 

Chương 3517