“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 3545

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Đạo đài Long Lân? Nhưng có vẻ như những đạo đài khác còn chưa hoàn toàn dung hợp Long Lân…”  Phong Huyền Dực nhìn qua một lượng mấy trăm đạo đài Long Lân lớn nhỏ, ánh mắt hắn ta lóe lên tia khác thường. Trong mắt đám người Mục Tu Hàn bên cạnh cũng biến ảo khó lường.  Lâm Nhất cũng phát hiện những… tin tức này, hơn nữa, rõ ràng là những đạo đài vẫn đang tiếp tục biến ảo, còn chưa hoàn toàn thành hình ngưng tụ phù văn màu vàng nhiều hơn, thoạt nhìn càng thêm vững chắc, dồi dào khí thế, mắt thường có thể cảm nhận được chỗ bất phàm.  Xoẹt! Xoẹt!  Ngay khi mọi người còn đang suy đoán thì bất chợt có bốn tia lửa điện xẹt ngang trời, hệt như sao chổi rơi xuống mấy cái đạo đài.  “Long Trảo, móng vuốt Thương Long!”  Lâm Nhất liếc thấy rõ ràng hình dáng… của bốn tia lửa điện kia. Mắt hắn lóe sáng, trong lòng đã có một suy đoán đại khái.  Sau khi bốn Long Trảo hoàn toàn dung hợp vào đạo đài, trên vòm trời lại có Long Giác, Long Nhãn, Long Vĩ, Long Tâm lần lượt rơi xuống, mang theo khí tức mạnh mẽ và hào hùng thời Thái Cổ, dung hợp vào đạo đài một cách hoàn mỹ.  Vảy Thương Long!  Vuốt Thương Long!  Đuôi Thương Long!  Sừng Thương Long!  Mắt Thương Long!  Tim Thương Long!  "Quả là thế".Lâm Nhất ngầm hiểu ra, truyền thừa của bảo điện Thương Long chính là những đạo đài giữa quảng trường cổ xưa. Nhưng hiển nhiên, truyền thừa này có phân chia cao thấp, có mấy trăm đạo đài dung hợp vảy rồng, nhưng chỉ có bốn cái dung hợp vuốt rồng.  Còn sừng Thương Long, mắt Thương Long, đuôi Thương Long và tim Thương Long thì mỗi cái chỉ dung hợp vào một đạo đài duy nhất. Đương nhiên, những đạo đài này sẽ ẩn chứa truyền thừa tôn quý nhất trong bảo điện Thương Long.  Nếu như nói bảo điện Thương Long thật sự là cơ duyên trên cả Tạo Hóa thì đó chính là đang nói đến bốn cái đạo đài độc nhất vô nhị này, thu hoạch cực kỳ to lớn.  “Rầm!”  Vô số ánh mắt hướng về đạo đài, chẳng mấy chốc đã có người kiềm nén không được, ra sức muốn leo lên đạo đài.  Nhưng không có ngoại lệ, bất kể thực lực có mạnh cỡ nào thì khi sắp leo đến nơi đều bị hất mạnh xuống. Thậm chí có người thi triển võ học Tạo Hóa, muốn mạnh mẽ xông lên nhưng kết cục là bị chấn cho thương tích đầy mình, thê thảm không tả nổi.  Tiếng nổ mạnh vang vọng khắp quảng trường, giữa không trung có chấn động mờ nhạt, toát lên khí tức cổ xưa mà rối loạn.  Phụt!  Những nhân tài kiệt xuất mạnh mẽ xông đến bị hất ngược ra, khi rơi xuống đất, bọn họ lần lượt phun ra máu tươi. Thậm chí có người bị chấn ngất đi, thảm không chịu nổi, cứ như phải chịu một lực trấn áp vô hình vậy. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Đạo đài Long Lân? Nhưng có vẻ như những đạo đài khác còn chưa hoàn toàn dung hợp Long Lân…”  Phong Huyền Dực nhìn qua một lượng mấy trăm đạo đài Long Lân lớn nhỏ, ánh mắt hắn ta lóe lên tia khác thường. Trong mắt đám người Mục Tu Hàn bên cạnh cũng biến ảo khó lường.  Lâm Nhất cũng phát hiện những… tin tức này, hơn nữa, rõ ràng là những đạo đài vẫn đang tiếp tục biến ảo, còn chưa hoàn toàn thành hình ngưng tụ phù văn màu vàng nhiều hơn, thoạt nhìn càng thêm vững chắc, dồi dào khí thế, mắt thường có thể cảm nhận được chỗ bất phàm.  Xoẹt! Xoẹt!  Ngay khi mọi người còn đang suy đoán thì bất chợt có bốn tia lửa điện xẹt ngang trời, hệt như sao chổi rơi xuống mấy cái đạo đài.  “Long Trảo, móng vuốt Thương Long!”  Lâm Nhất liếc thấy rõ ràng hình dáng… của bốn tia lửa điện kia. Mắt hắn lóe sáng, trong lòng đã có một suy đoán đại khái.  Sau khi bốn Long Trảo hoàn toàn dung hợp vào đạo đài, trên vòm trời lại có Long Giác, Long Nhãn, Long Vĩ, Long Tâm lần lượt rơi xuống, mang theo khí tức mạnh mẽ và hào hùng thời Thái Cổ, dung hợp vào đạo đài một cách hoàn mỹ.  Vảy Thương Long!  Vuốt Thương Long!  Đuôi Thương Long!  Sừng Thương Long!  Mắt Thương Long!  Tim Thương Long!  "Quả là thế".Lâm Nhất ngầm hiểu ra, truyền thừa của bảo điện Thương Long chính là những đạo đài giữa quảng trường cổ xưa. Nhưng hiển nhiên, truyền thừa này có phân chia cao thấp, có mấy trăm đạo đài dung hợp vảy rồng, nhưng chỉ có bốn cái dung hợp vuốt rồng.  Còn sừng Thương Long, mắt Thương Long, đuôi Thương Long và tim Thương Long thì mỗi cái chỉ dung hợp vào một đạo đài duy nhất. Đương nhiên, những đạo đài này sẽ ẩn chứa truyền thừa tôn quý nhất trong bảo điện Thương Long.  Nếu như nói bảo điện Thương Long thật sự là cơ duyên trên cả Tạo Hóa thì đó chính là đang nói đến bốn cái đạo đài độc nhất vô nhị này, thu hoạch cực kỳ to lớn.  “Rầm!”  Vô số ánh mắt hướng về đạo đài, chẳng mấy chốc đã có người kiềm nén không được, ra sức muốn leo lên đạo đài.  Nhưng không có ngoại lệ, bất kể thực lực có mạnh cỡ nào thì khi sắp leo đến nơi đều bị hất mạnh xuống. Thậm chí có người thi triển võ học Tạo Hóa, muốn mạnh mẽ xông lên nhưng kết cục là bị chấn cho thương tích đầy mình, thê thảm không tả nổi.  Tiếng nổ mạnh vang vọng khắp quảng trường, giữa không trung có chấn động mờ nhạt, toát lên khí tức cổ xưa mà rối loạn.  Phụt!  Những nhân tài kiệt xuất mạnh mẽ xông đến bị hất ngược ra, khi rơi xuống đất, bọn họ lần lượt phun ra máu tươi. Thậm chí có người bị chấn ngất đi, thảm không chịu nổi, cứ như phải chịu một lực trấn áp vô hình vậy. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… “Đạo đài Long Lân? Nhưng có vẻ như những đạo đài khác còn chưa hoàn toàn dung hợp Long Lân…”  Phong Huyền Dực nhìn qua một lượng mấy trăm đạo đài Long Lân lớn nhỏ, ánh mắt hắn ta lóe lên tia khác thường. Trong mắt đám người Mục Tu Hàn bên cạnh cũng biến ảo khó lường.  Lâm Nhất cũng phát hiện những… tin tức này, hơn nữa, rõ ràng là những đạo đài vẫn đang tiếp tục biến ảo, còn chưa hoàn toàn thành hình ngưng tụ phù văn màu vàng nhiều hơn, thoạt nhìn càng thêm vững chắc, dồi dào khí thế, mắt thường có thể cảm nhận được chỗ bất phàm.  Xoẹt! Xoẹt!  Ngay khi mọi người còn đang suy đoán thì bất chợt có bốn tia lửa điện xẹt ngang trời, hệt như sao chổi rơi xuống mấy cái đạo đài.  “Long Trảo, móng vuốt Thương Long!”  Lâm Nhất liếc thấy rõ ràng hình dáng… của bốn tia lửa điện kia. Mắt hắn lóe sáng, trong lòng đã có một suy đoán đại khái.  Sau khi bốn Long Trảo hoàn toàn dung hợp vào đạo đài, trên vòm trời lại có Long Giác, Long Nhãn, Long Vĩ, Long Tâm lần lượt rơi xuống, mang theo khí tức mạnh mẽ và hào hùng thời Thái Cổ, dung hợp vào đạo đài một cách hoàn mỹ.  Vảy Thương Long!  Vuốt Thương Long!  Đuôi Thương Long!  Sừng Thương Long!  Mắt Thương Long!  Tim Thương Long!  "Quả là thế".Lâm Nhất ngầm hiểu ra, truyền thừa của bảo điện Thương Long chính là những đạo đài giữa quảng trường cổ xưa. Nhưng hiển nhiên, truyền thừa này có phân chia cao thấp, có mấy trăm đạo đài dung hợp vảy rồng, nhưng chỉ có bốn cái dung hợp vuốt rồng.  Còn sừng Thương Long, mắt Thương Long, đuôi Thương Long và tim Thương Long thì mỗi cái chỉ dung hợp vào một đạo đài duy nhất. Đương nhiên, những đạo đài này sẽ ẩn chứa truyền thừa tôn quý nhất trong bảo điện Thương Long.  Nếu như nói bảo điện Thương Long thật sự là cơ duyên trên cả Tạo Hóa thì đó chính là đang nói đến bốn cái đạo đài độc nhất vô nhị này, thu hoạch cực kỳ to lớn.  “Rầm!”  Vô số ánh mắt hướng về đạo đài, chẳng mấy chốc đã có người kiềm nén không được, ra sức muốn leo lên đạo đài.  Nhưng không có ngoại lệ, bất kể thực lực có mạnh cỡ nào thì khi sắp leo đến nơi đều bị hất mạnh xuống. Thậm chí có người thi triển võ học Tạo Hóa, muốn mạnh mẽ xông lên nhưng kết cục là bị chấn cho thương tích đầy mình, thê thảm không tả nổi.  Tiếng nổ mạnh vang vọng khắp quảng trường, giữa không trung có chấn động mờ nhạt, toát lên khí tức cổ xưa mà rối loạn.  Phụt!  Những nhân tài kiệt xuất mạnh mẽ xông đến bị hất ngược ra, khi rơi xuống đất, bọn họ lần lượt phun ra máu tươi. Thậm chí có người bị chấn ngất đi, thảm không chịu nổi, cứ như phải chịu một lực trấn áp vô hình vậy. 

Chương 3545