“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 3598
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ma linh lạnh lùng hừ, trầm ngâm: “Hừ, ta đã hơn vạn năm không ra tay, dù là trước kia ta cũng có thủ đoạn giết hắn, chỉ là trả giá quá lớn mà thôi, huống là bây giờ. Ngươi nhìn cho kỹ ta làm sao chèn ép hắn là được…” Vũ Hạo Thiên có được sự bảo đảm, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo. Sau lúc do dự trong chốc lát, ánh mắt lại biến thành vẻ quyết tuyệt cực kỳ quyết đoán. Lâm Nhất, đây là ngươi ép ta! Ầm! Hắn ta từ bỏ sự phản kháng cuối cùng, để ma linh khống chế cơ thể mình. Vô Tướng Ma Quyết vận chuyển, một luồng ma quang đáng sợ vọt thẳng lên trời. “Lại là luồng khí tức này!” Giữa không trung, trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng, vẻ mặt khẽ biến. Hắn cũng hiểu rõ, Vũ Hạo Thiên không chết dưới tam ấn hợp nhất của mình, nhưng cũng bị thương không nhẹ. Hắn vẫn không dám hành động tùy tiện là vì cảm thấy Vũ Hạo Thiên hơi quỷ dị, muốn xem xem rốt cuộc hắn ta còn thủ đoạn gì. Bây giờ, trong hố sâu rộng lớn của quảng trường Thương Long có ma khí đáng kinh ngạc dâng trào. Khí tức đó rất giống với khí tức của Vũ Hạo Thiên lúc chạy trốn ở con đường thông thiên. Không… Không phải là rất giống, mà khí tức đó đã trở nên lớn mạnh hơn. Trong cơ thể hắn ta rốt cuộc là thứ quái quỷ gì? Trong mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ nghi hoặc, ngay sau đó bình tĩnh lại. Nếu thật sự có thể biết được bí mật khiến tính tình đối phương biến đổi, thực lực tăng vọt thì còn tạm được. Một lần giải quyết hậu họa. “Đó là thứ gì, ma hồn oán giận của găng tay thần ảnh sao?” “Không giống lắm!” “Kỳ lạ, có chút tương tự với tia sáng trắng màu trắng bạc trước kia, nhưng đã hoàn toàn thay đổi thành một loại khí tức khác”. Ma khí màu đen nhanh chóng tràn ngập hố sâu giống như nước, khiến mọi người đứng ở phía xa đều kinh ngạc biến sắc. Rõ ràng bọn họ không thể ngờ được Vũ Hạo Thiên vẫn còn thủ đoạn khác. Điều này thật sự khiến người ta kinh ngạc! Ầm! Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, bóng người của Vũ Hạo Thiên bay ra giống như tia chớp, mỗi một lỗ chân lông trên người hắn ta đều toát ra tia sáng màu đen. “Qua đây!” Trong mắt Vũ Hạo Thiên lóe lên tia sáng tà ác, đột nhiên ra tay chụp lấy. Hư không rung chuyển, một bóng người ở cách xa quảng trường Thương Long một nghìn mét bị tóm lấy. Vù! Bóng người đó còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn ta bóp cổ, cơ thể điên cuồng héo khô nhanh chóng. Cơ thể Vũ Hạo Thiên vốn bị Lâm Nhất đánh bị thương nặng lại khôi phục hơn một nửa trong nháy mắt. Thủ đoạn này khiến người nhìn sởn gai ốc. “Ha ha ha, Vô Tướng Ma Quyết nên dùng thế này mới đúng!” Vũ Hạo Thiên cười dữ tợn, quăng thi thể héo khô trong tay đi. Soạt! Soạt! Thi thể đó lập tức gãy nát như cành củi mục, hóa thành mảnh vụn biến mất trước mặt mọi người. Tất cả mọi người kinh ngạc biến sắc, bị cảnh này dọa sợ, những ánh mắt nhìn về phía Vũ Hạo Thiên đầy vẻ kinh hãi, vội vàng lùi ra. Đám người La Chấn cũng hít ngược một hơi. Nuốt chửng toàn bộ tinh hoa bản nguyên của nhân tài Thiên Phách. Chuyện này thật khiến người ta kinh ngạc! Lúc trước ánh sáng màu trắng bạc quỷ dị của Vũ Hạo Thiên có thể nuốt chửng uy lực của võ kỹ đã đủ khiến người ta kinh ngạc. Bây giờ lại khiến người ta hoảng sợ run rẩy, không thể tưởng tượng. Tử Nguyệt Tâm Kinh? Phệ Huyết Bảo Điển? Lâm Nhất biến sắc, trong lòng nổi sóng, nhớ lại những gì đã trải qua ở Huyền Hoàng giới trước kia. Xem ra truyền thuyết là thật, thủ đoạn của Vũ Hạo Thiên trước mắt rất giống với mô tả của Phệ Huyết Bảo Điển. Nhưng hắn ta thật sự là Vũ Hạo Thiên sao? “Chỉ là một con cá khô, có gì mà kinh ngạc?” Vũ Hạo Thiên lạnh lùng cười, quan sát Lâm Nhất từ trên xuống dưới. Ánh mắt đó giống như đang quan sát con mồi. Hắn ta liếm đôi môi nứt nẻ, cười nói: “Ngươi mới là bữa chính, dù là ở năm tháng xa xôi cũng miễn cưỡng có thể tính là vật đại bổ, đúng là hoài niệm…” Ầm! Dứt lời, trên người Vũ Hạo Thiên bùng lên ma quang ngút trời, ngay sau đó ma quang lao vọt lên, hóa thành những lớp mây đen cuộn trào không ngừng. Trong ma vân loáng thoáng có bóng dáng cực kỳ to lớn, thoắt ẩn thoắt hiện. Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt nghiêm túc. Giữa bầu trời, hắn nhìn thấy một ma nguyệt màu đen vô cùng to lớn, bề ngoài lởm chởm, tỏa ra khí tức già nua cổ xưa. Sức mạnh đó khiến bảo cốt trước ngực hắn cảm thấy kiêng dè, đó chắc chắn không phải thủ đoạn mà Vũ Hạo Thiên có thể thi triển ra. “Nhóc, ngoan ngoãn giao hết cơ duyên trên người ngươi cho ta! Vô Tướng Ma Quyết, Nguyệt Diệu Chi Quang!” Vũ Hạo Thiên cười dài, đánh ra một quyền, vầng trăng khổng lồ thoắt ẩn thoắt hiện trong mây đen đã hoàn toàn xuất hiện. Ầm!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ma linh lạnh lùng hừ, trầm ngâm: “Hừ, ta đã hơn vạn năm không ra tay, dù là trước kia ta cũng có thủ đoạn giết hắn, chỉ là trả giá quá lớn mà thôi, huống là bây giờ. Ngươi nhìn cho kỹ ta làm sao chèn ép hắn là được…” Vũ Hạo Thiên có được sự bảo đảm, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo. Sau lúc do dự trong chốc lát, ánh mắt lại biến thành vẻ quyết tuyệt cực kỳ quyết đoán. Lâm Nhất, đây là ngươi ép ta! Ầm! Hắn ta từ bỏ sự phản kháng cuối cùng, để ma linh khống chế cơ thể mình. Vô Tướng Ma Quyết vận chuyển, một luồng ma quang đáng sợ vọt thẳng lên trời. “Lại là luồng khí tức này!” Giữa không trung, trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng, vẻ mặt khẽ biến. Hắn cũng hiểu rõ, Vũ Hạo Thiên không chết dưới tam ấn hợp nhất của mình, nhưng cũng bị thương không nhẹ. Hắn vẫn không dám hành động tùy tiện là vì cảm thấy Vũ Hạo Thiên hơi quỷ dị, muốn xem xem rốt cuộc hắn ta còn thủ đoạn gì. Bây giờ, trong hố sâu rộng lớn của quảng trường Thương Long có ma khí đáng kinh ngạc dâng trào. Khí tức đó rất giống với khí tức của Vũ Hạo Thiên lúc chạy trốn ở con đường thông thiên. Không… Không phải là rất giống, mà khí tức đó đã trở nên lớn mạnh hơn. Trong cơ thể hắn ta rốt cuộc là thứ quái quỷ gì? Trong mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ nghi hoặc, ngay sau đó bình tĩnh lại. Nếu thật sự có thể biết được bí mật khiến tính tình đối phương biến đổi, thực lực tăng vọt thì còn tạm được. Một lần giải quyết hậu họa. “Đó là thứ gì, ma hồn oán giận của găng tay thần ảnh sao?” “Không giống lắm!” “Kỳ lạ, có chút tương tự với tia sáng trắng màu trắng bạc trước kia, nhưng đã hoàn toàn thay đổi thành một loại khí tức khác”. Ma khí màu đen nhanh chóng tràn ngập hố sâu giống như nước, khiến mọi người đứng ở phía xa đều kinh ngạc biến sắc. Rõ ràng bọn họ không thể ngờ được Vũ Hạo Thiên vẫn còn thủ đoạn khác. Điều này thật sự khiến người ta kinh ngạc! Ầm! Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, bóng người của Vũ Hạo Thiên bay ra giống như tia chớp, mỗi một lỗ chân lông trên người hắn ta đều toát ra tia sáng màu đen. “Qua đây!” Trong mắt Vũ Hạo Thiên lóe lên tia sáng tà ác, đột nhiên ra tay chụp lấy. Hư không rung chuyển, một bóng người ở cách xa quảng trường Thương Long một nghìn mét bị tóm lấy. Vù! Bóng người đó còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn ta bóp cổ, cơ thể điên cuồng héo khô nhanh chóng. Cơ thể Vũ Hạo Thiên vốn bị Lâm Nhất đánh bị thương nặng lại khôi phục hơn một nửa trong nháy mắt. Thủ đoạn này khiến người nhìn sởn gai ốc. “Ha ha ha, Vô Tướng Ma Quyết nên dùng thế này mới đúng!” Vũ Hạo Thiên cười dữ tợn, quăng thi thể héo khô trong tay đi. Soạt! Soạt! Thi thể đó lập tức gãy nát như cành củi mục, hóa thành mảnh vụn biến mất trước mặt mọi người. Tất cả mọi người kinh ngạc biến sắc, bị cảnh này dọa sợ, những ánh mắt nhìn về phía Vũ Hạo Thiên đầy vẻ kinh hãi, vội vàng lùi ra. Đám người La Chấn cũng hít ngược một hơi. Nuốt chửng toàn bộ tinh hoa bản nguyên của nhân tài Thiên Phách. Chuyện này thật khiến người ta kinh ngạc! Lúc trước ánh sáng màu trắng bạc quỷ dị của Vũ Hạo Thiên có thể nuốt chửng uy lực của võ kỹ đã đủ khiến người ta kinh ngạc. Bây giờ lại khiến người ta hoảng sợ run rẩy, không thể tưởng tượng. Tử Nguyệt Tâm Kinh? Phệ Huyết Bảo Điển? Lâm Nhất biến sắc, trong lòng nổi sóng, nhớ lại những gì đã trải qua ở Huyền Hoàng giới trước kia. Xem ra truyền thuyết là thật, thủ đoạn của Vũ Hạo Thiên trước mắt rất giống với mô tả của Phệ Huyết Bảo Điển. Nhưng hắn ta thật sự là Vũ Hạo Thiên sao? “Chỉ là một con cá khô, có gì mà kinh ngạc?” Vũ Hạo Thiên lạnh lùng cười, quan sát Lâm Nhất từ trên xuống dưới. Ánh mắt đó giống như đang quan sát con mồi. Hắn ta liếm đôi môi nứt nẻ, cười nói: “Ngươi mới là bữa chính, dù là ở năm tháng xa xôi cũng miễn cưỡng có thể tính là vật đại bổ, đúng là hoài niệm…” Ầm! Dứt lời, trên người Vũ Hạo Thiên bùng lên ma quang ngút trời, ngay sau đó ma quang lao vọt lên, hóa thành những lớp mây đen cuộn trào không ngừng. Trong ma vân loáng thoáng có bóng dáng cực kỳ to lớn, thoắt ẩn thoắt hiện. Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt nghiêm túc. Giữa bầu trời, hắn nhìn thấy một ma nguyệt màu đen vô cùng to lớn, bề ngoài lởm chởm, tỏa ra khí tức già nua cổ xưa. Sức mạnh đó khiến bảo cốt trước ngực hắn cảm thấy kiêng dè, đó chắc chắn không phải thủ đoạn mà Vũ Hạo Thiên có thể thi triển ra. “Nhóc, ngoan ngoãn giao hết cơ duyên trên người ngươi cho ta! Vô Tướng Ma Quyết, Nguyệt Diệu Chi Quang!” Vũ Hạo Thiên cười dài, đánh ra một quyền, vầng trăng khổng lồ thoắt ẩn thoắt hiện trong mây đen đã hoàn toàn xuất hiện. Ầm!
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ma linh lạnh lùng hừ, trầm ngâm: “Hừ, ta đã hơn vạn năm không ra tay, dù là trước kia ta cũng có thủ đoạn giết hắn, chỉ là trả giá quá lớn mà thôi, huống là bây giờ. Ngươi nhìn cho kỹ ta làm sao chèn ép hắn là được…” Vũ Hạo Thiên có được sự bảo đảm, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo. Sau lúc do dự trong chốc lát, ánh mắt lại biến thành vẻ quyết tuyệt cực kỳ quyết đoán. Lâm Nhất, đây là ngươi ép ta! Ầm! Hắn ta từ bỏ sự phản kháng cuối cùng, để ma linh khống chế cơ thể mình. Vô Tướng Ma Quyết vận chuyển, một luồng ma quang đáng sợ vọt thẳng lên trời. “Lại là luồng khí tức này!” Giữa không trung, trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng, vẻ mặt khẽ biến. Hắn cũng hiểu rõ, Vũ Hạo Thiên không chết dưới tam ấn hợp nhất của mình, nhưng cũng bị thương không nhẹ. Hắn vẫn không dám hành động tùy tiện là vì cảm thấy Vũ Hạo Thiên hơi quỷ dị, muốn xem xem rốt cuộc hắn ta còn thủ đoạn gì. Bây giờ, trong hố sâu rộng lớn của quảng trường Thương Long có ma khí đáng kinh ngạc dâng trào. Khí tức đó rất giống với khí tức của Vũ Hạo Thiên lúc chạy trốn ở con đường thông thiên. Không… Không phải là rất giống, mà khí tức đó đã trở nên lớn mạnh hơn. Trong cơ thể hắn ta rốt cuộc là thứ quái quỷ gì? Trong mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ nghi hoặc, ngay sau đó bình tĩnh lại. Nếu thật sự có thể biết được bí mật khiến tính tình đối phương biến đổi, thực lực tăng vọt thì còn tạm được. Một lần giải quyết hậu họa. “Đó là thứ gì, ma hồn oán giận của găng tay thần ảnh sao?” “Không giống lắm!” “Kỳ lạ, có chút tương tự với tia sáng trắng màu trắng bạc trước kia, nhưng đã hoàn toàn thay đổi thành một loại khí tức khác”. Ma khí màu đen nhanh chóng tràn ngập hố sâu giống như nước, khiến mọi người đứng ở phía xa đều kinh ngạc biến sắc. Rõ ràng bọn họ không thể ngờ được Vũ Hạo Thiên vẫn còn thủ đoạn khác. Điều này thật sự khiến người ta kinh ngạc! Ầm! Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, bóng người của Vũ Hạo Thiên bay ra giống như tia chớp, mỗi một lỗ chân lông trên người hắn ta đều toát ra tia sáng màu đen. “Qua đây!” Trong mắt Vũ Hạo Thiên lóe lên tia sáng tà ác, đột nhiên ra tay chụp lấy. Hư không rung chuyển, một bóng người ở cách xa quảng trường Thương Long một nghìn mét bị tóm lấy. Vù! Bóng người đó còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn ta bóp cổ, cơ thể điên cuồng héo khô nhanh chóng. Cơ thể Vũ Hạo Thiên vốn bị Lâm Nhất đánh bị thương nặng lại khôi phục hơn một nửa trong nháy mắt. Thủ đoạn này khiến người nhìn sởn gai ốc. “Ha ha ha, Vô Tướng Ma Quyết nên dùng thế này mới đúng!” Vũ Hạo Thiên cười dữ tợn, quăng thi thể héo khô trong tay đi. Soạt! Soạt! Thi thể đó lập tức gãy nát như cành củi mục, hóa thành mảnh vụn biến mất trước mặt mọi người. Tất cả mọi người kinh ngạc biến sắc, bị cảnh này dọa sợ, những ánh mắt nhìn về phía Vũ Hạo Thiên đầy vẻ kinh hãi, vội vàng lùi ra. Đám người La Chấn cũng hít ngược một hơi. Nuốt chửng toàn bộ tinh hoa bản nguyên của nhân tài Thiên Phách. Chuyện này thật khiến người ta kinh ngạc! Lúc trước ánh sáng màu trắng bạc quỷ dị của Vũ Hạo Thiên có thể nuốt chửng uy lực của võ kỹ đã đủ khiến người ta kinh ngạc. Bây giờ lại khiến người ta hoảng sợ run rẩy, không thể tưởng tượng. Tử Nguyệt Tâm Kinh? Phệ Huyết Bảo Điển? Lâm Nhất biến sắc, trong lòng nổi sóng, nhớ lại những gì đã trải qua ở Huyền Hoàng giới trước kia. Xem ra truyền thuyết là thật, thủ đoạn của Vũ Hạo Thiên trước mắt rất giống với mô tả của Phệ Huyết Bảo Điển. Nhưng hắn ta thật sự là Vũ Hạo Thiên sao? “Chỉ là một con cá khô, có gì mà kinh ngạc?” Vũ Hạo Thiên lạnh lùng cười, quan sát Lâm Nhất từ trên xuống dưới. Ánh mắt đó giống như đang quan sát con mồi. Hắn ta liếm đôi môi nứt nẻ, cười nói: “Ngươi mới là bữa chính, dù là ở năm tháng xa xôi cũng miễn cưỡng có thể tính là vật đại bổ, đúng là hoài niệm…” Ầm! Dứt lời, trên người Vũ Hạo Thiên bùng lên ma quang ngút trời, ngay sau đó ma quang lao vọt lên, hóa thành những lớp mây đen cuộn trào không ngừng. Trong ma vân loáng thoáng có bóng dáng cực kỳ to lớn, thoắt ẩn thoắt hiện. Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt nghiêm túc. Giữa bầu trời, hắn nhìn thấy một ma nguyệt màu đen vô cùng to lớn, bề ngoài lởm chởm, tỏa ra khí tức già nua cổ xưa. Sức mạnh đó khiến bảo cốt trước ngực hắn cảm thấy kiêng dè, đó chắc chắn không phải thủ đoạn mà Vũ Hạo Thiên có thể thi triển ra. “Nhóc, ngoan ngoãn giao hết cơ duyên trên người ngươi cho ta! Vô Tướng Ma Quyết, Nguyệt Diệu Chi Quang!” Vũ Hạo Thiên cười dài, đánh ra một quyền, vầng trăng khổng lồ thoắt ẩn thoắt hiện trong mây đen đã hoàn toàn xuất hiện. Ầm!