Đọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai.
Chương 637: Cao thủ Thánh cấp
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Bên ngoài Liệt Hỏa Thành, Bối Quan Nhân đang chậm rãi tiến đến, theo sau là mấy mươi vị cường giả. Toàn bộ võ giả Liệt Hỏa Thành đều đang chờ đợi. Dương Khai sau khi nghe Vân Huyên giảng giải về Bối Quan Nhân, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: - Tại sao y phải làm như vậy? - Có thể là để bồi thường! Kỷ Viêm thần sắc u ám chen lời vào. - Bồi thường? Bồi thường về cái gì? Dương Khai nheo mắt hỏi. - Bồi thường tổn thất cho những nơi y dừng chân! Kỷ Viêm hít sâu một hơi, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng kiêng kị. - Bối Quan Nhân dừng chân nơi nào, nơi ấy sinh linh đồ thán, hoang vắng tiêu điều, trong nội phạm vi trăm dặm qua mười năm sẽ không xuất hiện sinh cơ. Dương Khai bàng hoàng. Kỷ Viêm day trán: - Mong rằng y chỉ đi ngang qua chứ không ở lại Liệt Hỏa Thành. Nếu Bối Quan Nhân ở lại Liệt Hỏa Thành, chỉ e phạm vi trăm dặm xung quanh chắc chắn sẽ bị hủy hoại trong phút chốc. Dương Khai giờ đã hiểu vì sao đám võ giả xung quanh lại có vẻ mặt hưng phấn chờ mong đến vậy, nhưng Kỷ Viêm lại rất lo lắng, vì y là thành chủ Liệt Hỏa Thành, tất nhiên sẽ không muốn thành trì mình thấn thủ bị bị hủy hoại theo cách này. Trong khi họ đang nói chuyện, bỗng nhiên vang lên tiếng kinh hô: - Dừng lại rồi, y dừng lại rồi kìa! Kỷ Viêm rùng mình, mặt xám như tro. Chuyện mà y lo lắng đã xảy ra, Bối Quan Nhân không biết từ nơi xa xôi nào đến, cũng không biết y muốn đến đâu, vậy mà lại cố tình chọn dừng chân ở gần Liệt Hỏa Thành. Đám đệ tử Độc Ngạo minh bên cạnh Kỷ Viêm đều biến sắc. - Kỷ thúc Vân Huyên gọi nhỏ một tiếng. Kỷ Viêm chăm chú nhìn về phía Bối Quan Nhân, không trả lời, chần chờ một lúc lâu mới quát to một tiếng: - Các ngươi mau quay lại trong thành, thông báo sơ tán mọi người, bảo họ mang theo đồ đạc có giá trị, nhanh chóng rời đi! - Thành chủ... - Nhanh đi, chậm trễ sẽ không kịp đâu, ta đi kéo dài thời gian! Nói xong, Kỷ Viêm liền phi thân ra ngoài, đuổi theo mấy chục người theo đuôi phía sau Bối Quan Nhân. Vẻ mặt Vân Huyên đầy chua xót bất lực, Bối Quan Nhân đã dừng lại, vậy có nghĩa là không lâu nữa Liệt Hỏa Thành sẽ trở thành tử vực, điều này là một tổn thất rất lớn đối với Độc Ngạo Minh. Dương Khai luôn quan sát gã quái nhân vác quan tài đỏ sau lưng đó, thần thức cảm ứng phát hiện được người này toàn thân đầy tử khí và mùi xác chết, hơn nữa xét từ vô số bướu thịt và bọc mủ trên người y, đáng nhẽ y không còn chút khí tức sinh mệnh nào mới phải. Nói cách khác y sớm đã là người chết mới đúng. Nhưng ẩn chứa trong cơ thể y là một sức mạnh khổng lồ, đủ để khiến bất kỳ kẻ nào cũng phải run sợ. Khi Kỷ Viêm phi thân đuổi theo mấy chục người kia, đôi mắt đáng sợ to như chuông đồng của Bối Quan Nhân nhìn xuống quan sát phía dưới, dường như có chút vừa lòng với nơi này, không ngờ cứ vậy mà đáp xuống đây. Ầm... Mặt đất chợt chấn động rồi nhanh chóng xuất hiện nhiều vết nứt y như mạng nhện, Bối Quan Nhân đáp xuống đất, lẳng lặng đứng yên ở đó, hai mắt nhắm nghiền lại giống như đang nghỉ ngơi vậy. Rất nhiều võ giả đều rục rịch manh động, vẻ mặt đầy thèm thuồng, âm thầm ngưng tụ sức mạnh, nhưng không dám động thủ vì e ngại thân phận mấy chục người theo sau Bối Quan Nhân kia.
Bên ngoài Liệt Hỏa Thành, Bối Quan Nhân đang chậm rãi tiến đến, theo sau là mấy mươi vị cường giả.
Toàn bộ võ giả Liệt Hỏa Thành đều đang chờ đợi.
Dương Khai sau khi nghe Vân Huyên giảng giải về Bối Quan Nhân, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: - Tại sao y phải làm như vậy?
- Có thể là để bồi thường! Kỷ Viêm thần sắc u ám chen lời vào.
- Bồi thường? Bồi thường về cái gì?
Dương Khai nheo mắt hỏi.
- Bồi thường tổn thất cho những nơi y dừng chân! Kỷ Viêm hít sâu một hơi, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng kiêng kị. - Bối Quan Nhân dừng chân nơi nào, nơi ấy sinh linh đồ thán, hoang vắng tiêu điều, trong nội phạm vi trăm dặm qua mười năm sẽ không xuất hiện sinh cơ.
Dương Khai bàng hoàng.
Kỷ Viêm day trán: - Mong rằng y chỉ đi ngang qua chứ không ở lại Liệt Hỏa Thành.
Nếu Bối Quan Nhân ở lại Liệt Hỏa Thành, chỉ e phạm vi trăm dặm xung quanh chắc chắn sẽ bị hủy hoại trong phút chốc.
Dương Khai giờ đã hiểu vì sao đám võ giả xung quanh lại có vẻ mặt hưng phấn chờ mong đến vậy, nhưng Kỷ Viêm lại rất lo lắng, vì y là thành chủ Liệt Hỏa Thành, tất nhiên sẽ không muốn thành trì mình thấn thủ bị bị hủy hoại theo cách này.
Trong khi họ đang nói chuyện, bỗng nhiên vang lên tiếng kinh hô: - Dừng lại rồi, y dừng lại rồi kìa!
Kỷ Viêm rùng mình, mặt xám như tro.
Chuyện mà y lo lắng đã xảy ra, Bối Quan Nhân không biết từ nơi xa xôi nào đến, cũng không biết y muốn đến đâu, vậy mà lại cố tình chọn dừng chân ở gần Liệt Hỏa Thành.
Đám đệ tử Độc Ngạo minh bên cạnh Kỷ Viêm đều biến sắc.
- Kỷ thúc Vân Huyên gọi nhỏ một tiếng.
Kỷ Viêm chăm chú nhìn về phía Bối Quan Nhân, không trả lời, chần chờ một lúc lâu mới quát to một tiếng: - Các ngươi mau quay lại trong thành, thông báo sơ tán mọi người, bảo họ mang theo đồ đạc có giá trị, nhanh chóng rời đi!
- Thành chủ...
- Nhanh đi, chậm trễ sẽ không kịp đâu, ta đi kéo dài thời gian! Nói xong, Kỷ Viêm liền phi thân ra ngoài, đuổi theo mấy chục người theo đuôi phía sau Bối Quan Nhân.
Vẻ mặt Vân Huyên đầy chua xót bất lực, Bối Quan Nhân đã dừng lại, vậy có nghĩa là không lâu nữa Liệt Hỏa Thành sẽ trở thành tử vực, điều này là một tổn thất rất lớn đối với Độc Ngạo Minh.
Dương Khai luôn quan sát gã quái nhân vác quan tài đỏ sau lưng đó, thần thức cảm ứng phát hiện được người này toàn thân đầy tử khí và mùi xác chết, hơn nữa xét từ vô số bướu thịt và bọc mủ trên người y, đáng nhẽ y không còn chút khí tức sinh mệnh nào mới phải.
Nói cách khác y sớm đã là người chết mới đúng.
Nhưng ẩn chứa trong cơ thể y là một sức mạnh khổng lồ, đủ để khiến bất kỳ kẻ nào cũng phải run sợ.
Khi Kỷ Viêm phi thân đuổi theo mấy chục người kia, đôi mắt đáng sợ to như chuông đồng của Bối Quan Nhân nhìn xuống quan sát phía dưới, dường như có chút vừa lòng với nơi này, không ngờ cứ vậy mà đáp xuống đây.
Ầm...
Mặt đất chợt chấn động rồi nhanh chóng xuất hiện nhiều vết nứt y như mạng nhện, Bối Quan Nhân đáp xuống đất, lẳng lặng đứng yên ở đó, hai mắt nhắm nghiền lại giống như đang nghỉ ngơi vậy.
Rất nhiều võ giả đều rục rịch manh động, vẻ mặt đầy thèm thuồng, âm thầm ngưng tụ sức mạnh, nhưng không dám động thủ vì e ngại thân phận mấy chục người theo sau Bối Quan Nhân kia.
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Bên ngoài Liệt Hỏa Thành, Bối Quan Nhân đang chậm rãi tiến đến, theo sau là mấy mươi vị cường giả. Toàn bộ võ giả Liệt Hỏa Thành đều đang chờ đợi. Dương Khai sau khi nghe Vân Huyên giảng giải về Bối Quan Nhân, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: - Tại sao y phải làm như vậy? - Có thể là để bồi thường! Kỷ Viêm thần sắc u ám chen lời vào. - Bồi thường? Bồi thường về cái gì? Dương Khai nheo mắt hỏi. - Bồi thường tổn thất cho những nơi y dừng chân! Kỷ Viêm hít sâu một hơi, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng kiêng kị. - Bối Quan Nhân dừng chân nơi nào, nơi ấy sinh linh đồ thán, hoang vắng tiêu điều, trong nội phạm vi trăm dặm qua mười năm sẽ không xuất hiện sinh cơ. Dương Khai bàng hoàng. Kỷ Viêm day trán: - Mong rằng y chỉ đi ngang qua chứ không ở lại Liệt Hỏa Thành. Nếu Bối Quan Nhân ở lại Liệt Hỏa Thành, chỉ e phạm vi trăm dặm xung quanh chắc chắn sẽ bị hủy hoại trong phút chốc. Dương Khai giờ đã hiểu vì sao đám võ giả xung quanh lại có vẻ mặt hưng phấn chờ mong đến vậy, nhưng Kỷ Viêm lại rất lo lắng, vì y là thành chủ Liệt Hỏa Thành, tất nhiên sẽ không muốn thành trì mình thấn thủ bị bị hủy hoại theo cách này. Trong khi họ đang nói chuyện, bỗng nhiên vang lên tiếng kinh hô: - Dừng lại rồi, y dừng lại rồi kìa! Kỷ Viêm rùng mình, mặt xám như tro. Chuyện mà y lo lắng đã xảy ra, Bối Quan Nhân không biết từ nơi xa xôi nào đến, cũng không biết y muốn đến đâu, vậy mà lại cố tình chọn dừng chân ở gần Liệt Hỏa Thành. Đám đệ tử Độc Ngạo minh bên cạnh Kỷ Viêm đều biến sắc. - Kỷ thúc Vân Huyên gọi nhỏ một tiếng. Kỷ Viêm chăm chú nhìn về phía Bối Quan Nhân, không trả lời, chần chờ một lúc lâu mới quát to một tiếng: - Các ngươi mau quay lại trong thành, thông báo sơ tán mọi người, bảo họ mang theo đồ đạc có giá trị, nhanh chóng rời đi! - Thành chủ... - Nhanh đi, chậm trễ sẽ không kịp đâu, ta đi kéo dài thời gian! Nói xong, Kỷ Viêm liền phi thân ra ngoài, đuổi theo mấy chục người theo đuôi phía sau Bối Quan Nhân. Vẻ mặt Vân Huyên đầy chua xót bất lực, Bối Quan Nhân đã dừng lại, vậy có nghĩa là không lâu nữa Liệt Hỏa Thành sẽ trở thành tử vực, điều này là một tổn thất rất lớn đối với Độc Ngạo Minh. Dương Khai luôn quan sát gã quái nhân vác quan tài đỏ sau lưng đó, thần thức cảm ứng phát hiện được người này toàn thân đầy tử khí và mùi xác chết, hơn nữa xét từ vô số bướu thịt và bọc mủ trên người y, đáng nhẽ y không còn chút khí tức sinh mệnh nào mới phải. Nói cách khác y sớm đã là người chết mới đúng. Nhưng ẩn chứa trong cơ thể y là một sức mạnh khổng lồ, đủ để khiến bất kỳ kẻ nào cũng phải run sợ. Khi Kỷ Viêm phi thân đuổi theo mấy chục người kia, đôi mắt đáng sợ to như chuông đồng của Bối Quan Nhân nhìn xuống quan sát phía dưới, dường như có chút vừa lòng với nơi này, không ngờ cứ vậy mà đáp xuống đây. Ầm... Mặt đất chợt chấn động rồi nhanh chóng xuất hiện nhiều vết nứt y như mạng nhện, Bối Quan Nhân đáp xuống đất, lẳng lặng đứng yên ở đó, hai mắt nhắm nghiền lại giống như đang nghỉ ngơi vậy. Rất nhiều võ giả đều rục rịch manh động, vẻ mặt đầy thèm thuồng, âm thầm ngưng tụ sức mạnh, nhưng không dám động thủ vì e ngại thân phận mấy chục người theo sau Bối Quan Nhân kia.