Đọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai.

Chương 640: Sống ở Đâu Thì Theo Phong Tục ở Đấy

Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Lời nói của mỹ phụ nghe thì như tán thưởng, nhưng thực chất lại là mỉa mai, Dương Khai nghe vậy liền cười bảo: - Trí khôn và sự xảo quyệt của loài người cũng giống như tính hung ác tàn bạo của Ma tộc các người, đều nức tiếng khắp thiên hạ thôi. - Lá gan ngươi quả nhiên rất lớn. Mỹ phụ cười bất đắc dĩ. - Thôi, ta không so đo mấy chuyện này với ngươi nữa. Giao thiệp với người thông minh thì vẫn thoải mái hơn với kẻ đần độn. Ngươi đã thông minh đến vậy, thì hãy đoán thử rốt cuộc bọn ta muốn ngươi giúp gì xem. - Cái này thì ta chẳng biết, ta cũng đang nghĩ đây. Dương Khai lắc đầu. - Ta không biết mình có điểm nào để các ngươi xem trọng đến mức cho cả một vị cao thủ Thánh cấp bắt ta đến đây. Nếu tiện thì có thể tiết lộ chút đỉnh không? Thấy hắn có vẻ ung dung đĩnh đạc, mỹ phụ cảm thấy thêm phần thú vị. Nhìn xoáy vào Dương Khai, mãi một lúc sau, mỹ phụ mới ngồi về chỗ của mình, khẽ gật đầu. Bên tay phải bà, một nữ tử khí chất lạnh lùng như băng sơn đột nhiên lên tiếng: - Sức mạnh thần thức của ngươi khác với người thường, đó chính là điểm khiến bọn ta xem trọng ngươi! - Quả nhiên... Dương Khai cười nhạt. Trước đó hắn cũng đã đoán sơ qua rồi. Vì đúng vào lúc lén sử dụng sức mạnh thần thức, hắn đã bị Bối Quan Nhân nhắm làm mục tiêu. Còn trước đó thì hắn vẫn bình an vô sự. - Ngươi có lửa thần thức đúng không? Một lão già râu tóc bạc trắng trầm giọng hỏi. - Nếu không có lửa thần thức, không đời nào Quan Nô tiền bối lại mang ngươi vào đây được. Việc đã đến nước này, phủ nhận cũng vô dụng, Dương Khai điềm nhiên gật đầu: - Không sai, đúng là ta có lửa thần thức. Hắn thừa nhận, tất cả đều hứng khởi ra mặt. Mỹ phụ nọ còn nhìn Dương Khai với ánh mắt đầy trông đợi, trầm ngâm nói: - Có thể thi triển toàn bộ sức mạnh thần thức của ngươi cho bọn ta xem được không? Dương Khai nhíu mày, ngẫm một chốc rồi gật đầu: - Được, nhưng ta có rất nhiều nghi vấn... - Ta sẽ giải đáp hết cho ngươi! Mỹ phụ nghiêm nghị gật đầu. - Thế thì được! Dương Khai nhếch miệng cười, rồi ngay tức khắc, hắn phóng thích sức mạnh thần thức của mình. Trong nháy mắt, toàn đại điện trở nên nóng hừng hực, như bị dung nham quét qua vậy. Mỹ phụ nọ khẽ biến sắc, dường như không ngờ thần thức của Dương Khai lại mạnh đến vậy. Bà vội vàng đánh ra một luồng khí bao bọc lấy thiếu nữ thanh tú kia để tránh cho nàng bị ảnh hưởng. Nữ tử lạnh lùng và lão già nọ cũng thi triển thủ pháp bảo vệ cho các tộc nhân dưới Siêu Phàm Cảnh. Sức mạnh bùng nổ chỉ trong một khoảnh khắc, Dương Khai lại thu hồi thần thức về. Mỹ phụ, nữ tử lạnh lùng và lão già đó sững sờ nhìn hắn, cả đôi tròng mắt đều lấp lóe sự kích động, vẻ mặt phấn chấn như nhặt được bảo bối. - Không ngờ, thần thức của ngươi lại mạnh đến vậy. Hẳn là ngươi đã có được vài cơ duyên không hề tầm thường nhỉ? Mỹ phụ phỏng đoán. Một thiếu niên Thần Du Cảnh thất tầng, theo lẽ thường mà nói thì không thể nào lại có sức mạnh thần thức vượt hẳn Thần Du Cảnh, chỉ có tạo hóa cơ duyên mới có thể cho hắn sức mạnh tầm cỡ như vậy. - Đấy là chuyện của riêng ta. Dương Khai khẽ cười. - Bây giờ có thể giải đáp nghi ngờ của ta được rồi chứ? Mỹ cười xảo quyệt: - Ta chỉ có thể cho ngươi biết, bọn ta không có ác ý với ngươi, chẳng những không có ác ý, mà ngược lại là sẽ bồi dưỡng ngươi! Dương Khai ngẩn người, giận giữ nói: - Ngươi lừa ta? Mỹ phụ nhoẻn miệng cười:

Lời nói của mỹ phụ nghe thì như tán thưởng, nhưng thực chất lại là mỉa mai, Dương Khai nghe vậy liền cười bảo:

- Trí khôn và sự xảo quyệt của loài người cũng giống như tính hung ác tàn bạo của Ma tộc các người, đều nức tiếng khắp thiên hạ thôi.

- Lá gan ngươi quả nhiên rất lớn.

Mỹ phụ cười bất đắc dĩ.

- Thôi, ta không so đo mấy chuyện này với ngươi nữa. Giao thiệp với người thông minh thì vẫn thoải mái hơn với kẻ đần độn. Ngươi đã thông minh đến vậy, thì hãy đoán thử rốt cuộc bọn ta muốn ngươi giúp gì xem.

- Cái này thì ta chẳng biết, ta cũng đang nghĩ đây.

Dương Khai lắc đầu.

- Ta không biết mình có điểm nào để các ngươi xem trọng đến mức cho cả một vị cao thủ Thánh cấp bắt ta đến đây. Nếu tiện thì có thể tiết lộ chút đỉnh không?

Thấy hắn có vẻ ung dung đĩnh đạc, mỹ phụ cảm thấy thêm phần thú vị.

Nhìn xoáy vào Dương Khai, mãi một lúc sau, mỹ phụ mới ngồi về chỗ của mình, khẽ gật đầu.

Bên tay phải bà, một nữ tử khí chất lạnh lùng như băng sơn đột nhiên lên tiếng:

- Sức mạnh thần thức của ngươi khác với người thường, đó chính là điểm khiến bọn ta xem trọng ngươi!

- Quả nhiên...

Dương Khai cười nhạt.

Trước đó hắn cũng đã đoán sơ qua rồi. Vì đúng vào lúc lén sử dụng sức mạnh thần thức, hắn đã bị Bối Quan Nhân nhắm làm mục tiêu. Còn trước đó thì hắn vẫn bình an vô sự.

- Ngươi có lửa thần thức đúng không?

Một lão già râu tóc bạc trắng trầm giọng hỏi.

- Nếu không có lửa thần thức, không đời nào Quan Nô tiền bối lại mang ngươi vào đây được.

Việc đã đến nước này, phủ nhận cũng vô dụng, Dương Khai điềm nhiên gật đầu:

- Không sai, đúng là ta có lửa thần thức.

Hắn thừa nhận, tất cả đều hứng khởi ra mặt. Mỹ phụ nọ còn nhìn Dương Khai với ánh mắt đầy trông đợi, trầm ngâm nói:

- Có thể thi triển toàn bộ sức mạnh thần thức của ngươi cho bọn ta xem được không?

Dương Khai nhíu mày, ngẫm một chốc rồi gật đầu:

- Được, nhưng ta có rất nhiều nghi vấn...

- Ta sẽ giải đáp hết cho ngươi!

Mỹ phụ nghiêm nghị gật đầu.

- Thế thì được!

Dương Khai nhếch miệng cười, rồi ngay tức khắc, hắn phóng thích sức mạnh thần thức của mình.

Trong nháy mắt, toàn đại điện trở nên nóng hừng hực, như bị dung nham quét qua vậy.

Mỹ phụ nọ khẽ biến sắc, dường như không ngờ thần thức của Dương Khai lại mạnh đến vậy. Bà vội vàng đánh ra một luồng khí bao bọc lấy thiếu nữ thanh tú kia để tránh cho nàng bị ảnh hưởng. Nữ tử lạnh lùng và lão già nọ cũng thi triển thủ pháp bảo vệ cho các tộc nhân dưới Siêu Phàm Cảnh.

Sức mạnh bùng nổ chỉ trong một khoảnh khắc, Dương Khai lại thu hồi thần thức về.

Mỹ phụ, nữ tử lạnh lùng và lão già đó sững sờ nhìn hắn, cả đôi tròng mắt đều lấp lóe sự kích động, vẻ mặt phấn chấn như nhặt được bảo bối.

- Không ngờ, thần thức của ngươi lại mạnh đến vậy. Hẳn là ngươi đã có được vài cơ duyên không hề tầm thường nhỉ?

Mỹ phụ phỏng đoán.

Một thiếu niên Thần Du Cảnh thất tầng, theo lẽ thường mà nói thì không thể nào lại có sức mạnh thần thức vượt hẳn Thần Du Cảnh, chỉ có tạo hóa cơ duyên mới có thể cho hắn sức mạnh tầm cỡ như vậy.

- Đấy là chuyện của riêng ta.

Dương Khai khẽ cười.

- Bây giờ có thể giải đáp nghi ngờ của ta được rồi chứ?

Mỹ cười xảo quyệt:

- Ta chỉ có thể cho ngươi biết, bọn ta không có ác ý với ngươi, chẳng những không có ác ý, mà ngược lại là sẽ bồi dưỡng ngươi!

Dương Khai ngẩn người, giận giữ nói:

- Ngươi lừa ta?

Mỹ phụ nhoẻn miệng cười:

Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Lời nói của mỹ phụ nghe thì như tán thưởng, nhưng thực chất lại là mỉa mai, Dương Khai nghe vậy liền cười bảo: - Trí khôn và sự xảo quyệt của loài người cũng giống như tính hung ác tàn bạo của Ma tộc các người, đều nức tiếng khắp thiên hạ thôi. - Lá gan ngươi quả nhiên rất lớn. Mỹ phụ cười bất đắc dĩ. - Thôi, ta không so đo mấy chuyện này với ngươi nữa. Giao thiệp với người thông minh thì vẫn thoải mái hơn với kẻ đần độn. Ngươi đã thông minh đến vậy, thì hãy đoán thử rốt cuộc bọn ta muốn ngươi giúp gì xem. - Cái này thì ta chẳng biết, ta cũng đang nghĩ đây. Dương Khai lắc đầu. - Ta không biết mình có điểm nào để các ngươi xem trọng đến mức cho cả một vị cao thủ Thánh cấp bắt ta đến đây. Nếu tiện thì có thể tiết lộ chút đỉnh không? Thấy hắn có vẻ ung dung đĩnh đạc, mỹ phụ cảm thấy thêm phần thú vị. Nhìn xoáy vào Dương Khai, mãi một lúc sau, mỹ phụ mới ngồi về chỗ của mình, khẽ gật đầu. Bên tay phải bà, một nữ tử khí chất lạnh lùng như băng sơn đột nhiên lên tiếng: - Sức mạnh thần thức của ngươi khác với người thường, đó chính là điểm khiến bọn ta xem trọng ngươi! - Quả nhiên... Dương Khai cười nhạt. Trước đó hắn cũng đã đoán sơ qua rồi. Vì đúng vào lúc lén sử dụng sức mạnh thần thức, hắn đã bị Bối Quan Nhân nhắm làm mục tiêu. Còn trước đó thì hắn vẫn bình an vô sự. - Ngươi có lửa thần thức đúng không? Một lão già râu tóc bạc trắng trầm giọng hỏi. - Nếu không có lửa thần thức, không đời nào Quan Nô tiền bối lại mang ngươi vào đây được. Việc đã đến nước này, phủ nhận cũng vô dụng, Dương Khai điềm nhiên gật đầu: - Không sai, đúng là ta có lửa thần thức. Hắn thừa nhận, tất cả đều hứng khởi ra mặt. Mỹ phụ nọ còn nhìn Dương Khai với ánh mắt đầy trông đợi, trầm ngâm nói: - Có thể thi triển toàn bộ sức mạnh thần thức của ngươi cho bọn ta xem được không? Dương Khai nhíu mày, ngẫm một chốc rồi gật đầu: - Được, nhưng ta có rất nhiều nghi vấn... - Ta sẽ giải đáp hết cho ngươi! Mỹ phụ nghiêm nghị gật đầu. - Thế thì được! Dương Khai nhếch miệng cười, rồi ngay tức khắc, hắn phóng thích sức mạnh thần thức của mình. Trong nháy mắt, toàn đại điện trở nên nóng hừng hực, như bị dung nham quét qua vậy. Mỹ phụ nọ khẽ biến sắc, dường như không ngờ thần thức của Dương Khai lại mạnh đến vậy. Bà vội vàng đánh ra một luồng khí bao bọc lấy thiếu nữ thanh tú kia để tránh cho nàng bị ảnh hưởng. Nữ tử lạnh lùng và lão già nọ cũng thi triển thủ pháp bảo vệ cho các tộc nhân dưới Siêu Phàm Cảnh. Sức mạnh bùng nổ chỉ trong một khoảnh khắc, Dương Khai lại thu hồi thần thức về. Mỹ phụ, nữ tử lạnh lùng và lão già đó sững sờ nhìn hắn, cả đôi tròng mắt đều lấp lóe sự kích động, vẻ mặt phấn chấn như nhặt được bảo bối. - Không ngờ, thần thức của ngươi lại mạnh đến vậy. Hẳn là ngươi đã có được vài cơ duyên không hề tầm thường nhỉ? Mỹ phụ phỏng đoán. Một thiếu niên Thần Du Cảnh thất tầng, theo lẽ thường mà nói thì không thể nào lại có sức mạnh thần thức vượt hẳn Thần Du Cảnh, chỉ có tạo hóa cơ duyên mới có thể cho hắn sức mạnh tầm cỡ như vậy. - Đấy là chuyện của riêng ta. Dương Khai khẽ cười. - Bây giờ có thể giải đáp nghi ngờ của ta được rồi chứ? Mỹ cười xảo quyệt: - Ta chỉ có thể cho ngươi biết, bọn ta không có ác ý với ngươi, chẳng những không có ác ý, mà ngược lại là sẽ bồi dưỡng ngươi! Dương Khai ngẩn người, giận giữ nói: - Ngươi lừa ta? Mỹ phụ nhoẻn miệng cười:

Chương 640: Sống ở Đâu Thì Theo Phong Tục ở Đấy