Đọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai.
Chương 645: Đặc ân đáng ganh tỵ
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Lệ Dung nghiêm túc nói. Tuy Dương Khai không biết ý nghĩa lời thề Đại Ma Thần có ý nghĩa ra sao với bà, nhưng từ ngữ khí và thần thái, có thể cảm nhận được sự chân thành ở bà. Bị Kim Nhân Độc Nhãn dọa sợ ư? Nếu không thì sao thái độ của vị chủ nhân của Ma Thần Bảo này lại đột ngột thay đổi vậy chứ? Dương Khai cau mày nghĩ mãi mà không hiểu. Tuy nhiên, suy nghĩ này có chút vô căn cứ, Lệ Dung tốt xấu gì cũng là cường giả Nhập Thánh Cảnh, đâu có chuyện nhát gan như vậy. Nhẹ nhàng gật đầu, Dương Khai cười nói: - Không cần phải căng thẳng đến thế, ta tin bà là được. Lệ Dung không khỏi thở phào một hơi, trông có vẻ nhẹ nhõm hơn hẳn, một lát sau đã khôi phục lại dáng vẻ đoan trang, bà dịu dàng nói: - Ta đã được chứng kiến bản lĩnh của ngươi rồi, ừm, từ nay về sau, Ma Thần Bảo sẽ trợ cung cấp mọi thứ ngươi cần đến, ngươi cứ yên tâm nghiên cứu thuật luyện đan, việc khác thì ngươi không cần phải quan tâm. Nói xong, Lệ Dung phất tay giải trừ cấm chế, xoay người đi ra ngoài. Đi được một đoạn, quay đầu lại nói: - Đúng rồi, nếu ngươi cảm thấy ở đây buồn chán, có thể ra ngoài đi dạo một chút, Ma Thần Bảo không có ai quản ngươi cả đâu. - Ta hiểu rồi. Dương Khai chớp mắt. Lệ Dung đi rồi, Dương Khai mới khẽ khàng lắc đầu. Hắn nhạy bén phát giác ra được thái độ của nữ nhân này với hắn có chút khác biệt, dù bà đã cố giấu giếm, nhưng sự thay đổi này đã bộc lộ rõ ràng trong lời nói của bà. Nghĩ mãi mà không hiểu nổi, Dương Khai cũng lười nghĩ nữa, tiếp tục vùi đầu vào luyện chế đan dược. Bên ngoài thạch thất, Lệ Dung đang chậm rãi bước đi bỗng quay đầu nhìn lại, gương mặt mơ hồ có vẻ kích động. Hoàn Nhi vội vã chạy đến, ân cần hỏi: - Đại nhân không sao chứ? - Không sao. Lệ Dung nhẹ nhàng gật đầu, dặn dò: - Ngươi nhớ trông nom hắn thật tốt vào đấy. - Dạ. Lệ Dung không nói gì nữa, bóng bà nhoáng lên một cái, đã biến mất. Thời gian nửa chén trà trôi qua, trong một gian mật thất sâu tận cùng của Ma Thần Bảo, cánh cửa đá của mật thất được mở ra, Lệ Dung vội vàng tiến vào. Gian mật thất này, được bày vô số kết giới và cấm chế, bên trong chứa đựng tất cả bảo bối có giá trị nhất của Ma Thần Bảo, chỉ có chủ nhân Ma Thần bảo mới có tư cách vào trong. Lệ Dung vào trong, đi thẳng đến một cái giá sách trong góc rẽ, lấy ra một cuốn sách cổ rất dày, cuốn sách này đã lâu không có ai động vào, mặt trên phủ đầy bụi, Lệ Dụng có vẻ như rất gấp gáp, nên cũng không để ý nhiều, đưa tay lau sạch bụi bẩn rồi lật ra xem. Chỉ chốc lát sau, ánh mắt Lệ Dung liền dừng lại ở một trang sách, bà kinh ngạc mà nhìn, hơi thở dồn dập hẳn lên, gương mặt âm ỉ thần sắc kích động. Một lúc lâu sau, Lệ Dung mới đóng cuốn sách đó lại, nhắm nghiền mắt lại, hít sâu một hơi để vỗ về cơn kích động, đăm chiêu một lúc thật lâu. Mở mắt ra lần nữa, Lệ Dung đã bình tĩnh lại, dường như vừa hạ quyết tâm về điều gì đó, đôi mắt mà đầy sâu xa, cất cuốn sách lại chỗ cũ, bước nhanh ra ngoài. Ngày hôm sau. Dương Khai đang luyện đan, cửa chính thạch thất bỗng nhiên mở ra, ngay sau đó, Hoàn Nhi dẫn một đoàn tộc nhân Ma tộc tiến vào. Dương Khai biến sắc, không hiểu chuyện gì, chân nguyên nhất thời bất ổn, lò đan trước mặt đột nhiên tuôn ra một đám sương đen, dược liệu đang luyện chế bị hỏng hoàn toàn. Hoàn Nhi hò hét chỉ huy đám tộc nhân Ma tộc đang bận rộn trong thạch thất. Dương Khai nhìn một lúc, sắc mặt hiện vẻ cổ quái. Hắn phát hiện những người này không phải tới gây chuyện với mình, mà mang theo rất nhiều đồ, đang trang hoàng thạch thất. Một chiếc giường lớn thoải mái được bọn họ mang đến đặt ở một góc trong thạch thất, lại có người đem bàn đến, đặt bình trà lên bàn, còn có cả vài nữ tử ăn vận như tỳ nữ bày trên bàn một mâm cao lương mỹ vị.
Lệ Dung nghiêm túc nói.
Tuy Dương Khai không biết ý nghĩa lời thề Đại Ma Thần có ý nghĩa ra sao với bà, nhưng từ ngữ khí và thần thái, có thể cảm nhận được sự chân thành ở bà.
Bị Kim Nhân Độc Nhãn dọa sợ ư? Nếu không thì sao thái độ của vị chủ nhân của Ma Thần Bảo này lại đột ngột thay đổi vậy chứ? Dương Khai cau mày nghĩ mãi mà không hiểu.
Tuy nhiên, suy nghĩ này có chút vô căn cứ, Lệ Dung tốt xấu gì cũng là cường giả Nhập Thánh Cảnh, đâu có chuyện nhát gan như vậy.
Nhẹ nhàng gật đầu, Dương Khai cười nói:
- Không cần phải căng thẳng đến thế, ta tin bà là được.
Lệ Dung không khỏi thở phào một hơi, trông có vẻ nhẹ nhõm hơn hẳn, một lát sau đã khôi phục lại dáng vẻ đoan trang, bà dịu dàng nói:
- Ta đã được chứng kiến bản lĩnh của ngươi rồi, ừm, từ nay về sau, Ma Thần Bảo sẽ trợ cung cấp mọi thứ ngươi cần đến, ngươi cứ yên tâm nghiên cứu thuật luyện đan, việc khác thì ngươi không cần phải quan tâm.
Nói xong, Lệ Dung phất tay giải trừ cấm chế, xoay người đi ra ngoài.
Đi được một đoạn, quay đầu lại nói:
- Đúng rồi, nếu ngươi cảm thấy ở đây buồn chán, có thể ra ngoài đi dạo một chút, Ma Thần Bảo không có ai quản ngươi cả đâu.
- Ta hiểu rồi.
Dương Khai chớp mắt.
Lệ Dung đi rồi, Dương Khai mới khẽ khàng lắc đầu. Hắn nhạy bén phát giác ra được thái độ của nữ nhân này với hắn có chút khác biệt, dù bà đã cố giấu giếm, nhưng sự thay đổi này đã bộc lộ rõ ràng trong lời nói của bà.
Nghĩ mãi mà không hiểu nổi, Dương Khai cũng lười nghĩ nữa, tiếp tục vùi đầu vào luyện chế đan dược.
Bên ngoài thạch thất, Lệ Dung đang chậm rãi bước đi bỗng quay đầu nhìn lại, gương mặt mơ hồ có vẻ kích động. Hoàn Nhi vội vã chạy đến, ân cần hỏi:
- Đại nhân không sao chứ?
- Không sao.
Lệ Dung nhẹ nhàng gật đầu, dặn dò:
- Ngươi nhớ trông nom hắn thật tốt vào đấy.
- Dạ.
Lệ Dung không nói gì nữa, bóng bà nhoáng lên một cái, đã biến mất.
Thời gian nửa chén trà trôi qua, trong một gian mật thất sâu tận cùng của Ma Thần Bảo, cánh cửa đá của mật thất được mở ra, Lệ Dung vội vàng tiến vào.
Gian mật thất này, được bày vô số kết giới và cấm chế, bên trong chứa đựng tất cả bảo bối có giá trị nhất của Ma Thần Bảo, chỉ có chủ nhân Ma Thần bảo mới có tư cách vào trong.
Lệ Dung vào trong, đi thẳng đến một cái giá sách trong góc rẽ, lấy ra một cuốn sách cổ rất dày, cuốn sách này đã lâu không có ai động vào, mặt trên phủ đầy bụi, Lệ Dụng có vẻ như rất gấp gáp, nên cũng không để ý nhiều, đưa tay lau sạch bụi bẩn rồi lật ra xem.
Chỉ chốc lát sau, ánh mắt Lệ Dung liền dừng lại ở một trang sách, bà kinh ngạc mà nhìn, hơi thở dồn dập hẳn lên, gương mặt âm ỉ thần sắc kích động.
Một lúc lâu sau, Lệ Dung mới đóng cuốn sách đó lại, nhắm nghiền mắt lại, hít sâu một hơi để vỗ về cơn kích động, đăm chiêu một lúc thật lâu.
Mở mắt ra lần nữa, Lệ Dung đã bình tĩnh lại, dường như vừa hạ quyết tâm về điều gì đó, đôi mắt mà đầy sâu xa, cất cuốn sách lại chỗ cũ, bước nhanh ra ngoài.
Ngày hôm sau.
Dương Khai đang luyện đan, cửa chính thạch thất bỗng nhiên mở ra, ngay sau đó, Hoàn Nhi dẫn một đoàn tộc nhân Ma tộc tiến vào.
Dương Khai biến sắc, không hiểu chuyện gì, chân nguyên nhất thời bất ổn, lò đan trước mặt đột nhiên tuôn ra một đám sương đen, dược liệu đang luyện chế bị hỏng hoàn toàn.
Hoàn Nhi hò hét chỉ huy đám tộc nhân Ma tộc đang bận rộn trong thạch thất.
Dương Khai nhìn một lúc, sắc mặt hiện vẻ cổ quái.
Hắn phát hiện những người này không phải tới gây chuyện với mình, mà mang theo rất nhiều đồ, đang trang hoàng thạch thất.
Một chiếc giường lớn thoải mái được bọn họ mang đến đặt ở một góc trong thạch thất, lại có người đem bàn đến, đặt bình trà lên bàn, còn có cả vài nữ tử ăn vận như tỳ nữ bày trên bàn một mâm cao lương mỹ vị.
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Lệ Dung nghiêm túc nói. Tuy Dương Khai không biết ý nghĩa lời thề Đại Ma Thần có ý nghĩa ra sao với bà, nhưng từ ngữ khí và thần thái, có thể cảm nhận được sự chân thành ở bà. Bị Kim Nhân Độc Nhãn dọa sợ ư? Nếu không thì sao thái độ của vị chủ nhân của Ma Thần Bảo này lại đột ngột thay đổi vậy chứ? Dương Khai cau mày nghĩ mãi mà không hiểu. Tuy nhiên, suy nghĩ này có chút vô căn cứ, Lệ Dung tốt xấu gì cũng là cường giả Nhập Thánh Cảnh, đâu có chuyện nhát gan như vậy. Nhẹ nhàng gật đầu, Dương Khai cười nói: - Không cần phải căng thẳng đến thế, ta tin bà là được. Lệ Dung không khỏi thở phào một hơi, trông có vẻ nhẹ nhõm hơn hẳn, một lát sau đã khôi phục lại dáng vẻ đoan trang, bà dịu dàng nói: - Ta đã được chứng kiến bản lĩnh của ngươi rồi, ừm, từ nay về sau, Ma Thần Bảo sẽ trợ cung cấp mọi thứ ngươi cần đến, ngươi cứ yên tâm nghiên cứu thuật luyện đan, việc khác thì ngươi không cần phải quan tâm. Nói xong, Lệ Dung phất tay giải trừ cấm chế, xoay người đi ra ngoài. Đi được một đoạn, quay đầu lại nói: - Đúng rồi, nếu ngươi cảm thấy ở đây buồn chán, có thể ra ngoài đi dạo một chút, Ma Thần Bảo không có ai quản ngươi cả đâu. - Ta hiểu rồi. Dương Khai chớp mắt. Lệ Dung đi rồi, Dương Khai mới khẽ khàng lắc đầu. Hắn nhạy bén phát giác ra được thái độ của nữ nhân này với hắn có chút khác biệt, dù bà đã cố giấu giếm, nhưng sự thay đổi này đã bộc lộ rõ ràng trong lời nói của bà. Nghĩ mãi mà không hiểu nổi, Dương Khai cũng lười nghĩ nữa, tiếp tục vùi đầu vào luyện chế đan dược. Bên ngoài thạch thất, Lệ Dung đang chậm rãi bước đi bỗng quay đầu nhìn lại, gương mặt mơ hồ có vẻ kích động. Hoàn Nhi vội vã chạy đến, ân cần hỏi: - Đại nhân không sao chứ? - Không sao. Lệ Dung nhẹ nhàng gật đầu, dặn dò: - Ngươi nhớ trông nom hắn thật tốt vào đấy. - Dạ. Lệ Dung không nói gì nữa, bóng bà nhoáng lên một cái, đã biến mất. Thời gian nửa chén trà trôi qua, trong một gian mật thất sâu tận cùng của Ma Thần Bảo, cánh cửa đá của mật thất được mở ra, Lệ Dung vội vàng tiến vào. Gian mật thất này, được bày vô số kết giới và cấm chế, bên trong chứa đựng tất cả bảo bối có giá trị nhất của Ma Thần Bảo, chỉ có chủ nhân Ma Thần bảo mới có tư cách vào trong. Lệ Dung vào trong, đi thẳng đến một cái giá sách trong góc rẽ, lấy ra một cuốn sách cổ rất dày, cuốn sách này đã lâu không có ai động vào, mặt trên phủ đầy bụi, Lệ Dụng có vẻ như rất gấp gáp, nên cũng không để ý nhiều, đưa tay lau sạch bụi bẩn rồi lật ra xem. Chỉ chốc lát sau, ánh mắt Lệ Dung liền dừng lại ở một trang sách, bà kinh ngạc mà nhìn, hơi thở dồn dập hẳn lên, gương mặt âm ỉ thần sắc kích động. Một lúc lâu sau, Lệ Dung mới đóng cuốn sách đó lại, nhắm nghiền mắt lại, hít sâu một hơi để vỗ về cơn kích động, đăm chiêu một lúc thật lâu. Mở mắt ra lần nữa, Lệ Dung đã bình tĩnh lại, dường như vừa hạ quyết tâm về điều gì đó, đôi mắt mà đầy sâu xa, cất cuốn sách lại chỗ cũ, bước nhanh ra ngoài. Ngày hôm sau. Dương Khai đang luyện đan, cửa chính thạch thất bỗng nhiên mở ra, ngay sau đó, Hoàn Nhi dẫn một đoàn tộc nhân Ma tộc tiến vào. Dương Khai biến sắc, không hiểu chuyện gì, chân nguyên nhất thời bất ổn, lò đan trước mặt đột nhiên tuôn ra một đám sương đen, dược liệu đang luyện chế bị hỏng hoàn toàn. Hoàn Nhi hò hét chỉ huy đám tộc nhân Ma tộc đang bận rộn trong thạch thất. Dương Khai nhìn một lúc, sắc mặt hiện vẻ cổ quái. Hắn phát hiện những người này không phải tới gây chuyện với mình, mà mang theo rất nhiều đồ, đang trang hoàng thạch thất. Một chiếc giường lớn thoải mái được bọn họ mang đến đặt ở một góc trong thạch thất, lại có người đem bàn đến, đặt bình trà lên bàn, còn có cả vài nữ tử ăn vận như tỳ nữ bày trên bàn một mâm cao lương mỹ vị.