Đọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai.

Chương 662: Diệt thế ma nhãn

Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. - Dĩ nhiên rồi. Lệ Dung gật đầu trịnh trọng. - Bọn ta không rảnh rỗi đến vậy đâu. - Ai mà thèm. Hàn Phi bĩu môi. Hoa Mặc cũng cười bảo: - Lão hủ không có sở thích tầm thường thế đâu. - Vậy các người vào đi. Dương Khai gật đầu, nhắm mắt lại, thần thức chìm vào trong thức hải, hóa thành linh thể thần hồn, thả lỏng lớp bảo vệ của thức hải. Ngay sau đó, hắn liền phát hiện có ba luồng năng lượng tiến vào thức hải của mình. Ngay lập tức, linh thể thần hồn của ba thống lĩnh tộc Cổ Ma hiện ra trước mắt hắn. Thạch thất bỗng dưng im ắng, Hoàn Nhi ở một bên bĩu môi, trong lòng sốt ruột như bị mèo cào, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, không kìm được huơ huơ nắm đấm nhằm vào Dương Khai, khẽ hừ một tiếng. Nàng cũng biết, chắc chắc chuyện mà ba thống lĩnh đang nói với tên loài người này là chuyện cơ mật, thân phận nàng không đủ để can dự, nên dĩ nhiên không dám xông vào thức hải của Dương Khai, chỉ đành ngồi chờ bên ngoài. Trong thức hải, khí nóng bao trùm khắp nơi. Bất kể là Lệ Dung hay Hàn Phi, Hoa Mặc, đều buộc phải phóng thích lực thần thức của mình, chống cự cảm giác nóng bức đó, hàng mày nhíu chặt. Tộc Cổ Ma bọn họ ghét nhất thứ khí tức này. Nhưng Lệ Dung ngạc nhiên là nhiều hơn, lần trước khi bà vào đây, lửa thần thức của Dương Khai vẫn còn kém xa so với bây giờ. Nhưng lúc này, độ nóng ở đây đã khiến bà thấy hơi áp lực. Bà hiểu, sau khi Dương Khai hấp thụ mười mấy ngọn lửa thần thức đó, thì thần thức của hắn chắc chắn phải có bước tiến rất lớn. - Ngươi có thể tạo một chỗ trống để chúng ta an tâm nói chuyện được không? Lệ Dung đề nghị. Dương Khai ngẫm nghĩ, hắn biết họ đang kiêng kỵ điều gì, liền chỉ về nơi xa: - Tới đó đi, ở đó không có lửa thần thức. Theo hướng hắn chỉ, ba người nhìn thấy một hòn đảo ngũ sắc nằm sừng sững giữa biển lửa. Họ theo Dương Khai bay về phía hòn đào sáng ngời trước mắt. Linh thể thần hồn vừa đặt chân xuống hòn đảo ngũ sắc này, ba thống lĩnh tộc Cổ Ma chợt phấn chấn lên hẳn. - Sao ở thức hải của ngươi mà thần thức của ta cũng có thể hấp thụ sức mạnh được? Hàn Phi kinh ngạc nhìn Dương Khai. - Ta cũng vậy. Hàn Phi cũng kinh hãi nhìn qua hắn. - Hòn đảo ngũ sắc này là gì? Lệ Dung hào hứng ra mặt, vừa cười vừa hỏi. Dĩ nhiên là bà cảm nhận được, sở dĩ ba người họ vẫn hấp thụ lực thần thức trong thức hải của Dương Khai được, đều nhờ cả vào hòn đảo này. - Lần này đâu phải để nói cái này? Dương Khai tỏ ra lãnh đạm, không muốn giải thích chuyện này cho họ. Ôn Thần Liên ngũ sắc có thể ôn dưỡng thần hồn mọi lúc. Ba người họ đặt chân lên nơi này, tất nhiên là sẽ được hưởng lợi, có điều cái lợi đó rất nhỏ mà thôi. Nhưng Dương Khai thân là chủ nhân của Ôn Thần Liên thì lại khác. Tích lũy lâu năm suốt tháng, sức mạnh nhỏ bé đó cũng sẽ hội tụ thành nguồn năng lượng đáng ganh ty. - Ta nhiều chuyện quá. Lệ Dung khẽ gật đầu. - Có điều ta phát hiện ra ngươi có nhiều hảo phẩm.

Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. - Dĩ nhiên rồi. Lệ Dung gật đầu trịnh trọng. - Bọn ta không rảnh rỗi đến vậy đâu. - Ai mà thèm. Hàn Phi bĩu môi. Hoa Mặc cũng cười bảo: - Lão hủ không có sở thích tầm thường thế đâu. - Vậy các người vào đi. Dương Khai gật đầu, nhắm mắt lại, thần thức chìm vào trong thức hải, hóa thành linh thể thần hồn, thả lỏng lớp bảo vệ của thức hải. Ngay sau đó, hắn liền phát hiện có ba luồng năng lượng tiến vào thức hải của mình. Ngay lập tức, linh thể thần hồn của ba thống lĩnh tộc Cổ Ma hiện ra trước mắt hắn. Thạch thất bỗng dưng im ắng, Hoàn Nhi ở một bên bĩu môi, trong lòng sốt ruột như bị mèo cào, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, không kìm được huơ huơ nắm đấm nhằm vào Dương Khai, khẽ hừ một tiếng. Nàng cũng biết, chắc chắc chuyện mà ba thống lĩnh đang nói với tên loài người này là chuyện cơ mật, thân phận nàng không đủ để can dự, nên dĩ nhiên không dám xông vào thức hải của Dương Khai, chỉ đành ngồi chờ bên ngoài. Trong thức hải, khí nóng bao trùm khắp nơi. Bất kể là Lệ Dung hay Hàn Phi, Hoa Mặc, đều buộc phải phóng thích lực thần thức của mình, chống cự cảm giác nóng bức đó, hàng mày nhíu chặt. Tộc Cổ Ma bọn họ ghét nhất thứ khí tức này. Nhưng Lệ Dung ngạc nhiên là nhiều hơn, lần trước khi bà vào đây, lửa thần thức của Dương Khai vẫn còn kém xa so với bây giờ. Nhưng lúc này, độ nóng ở đây đã khiến bà thấy hơi áp lực. Bà hiểu, sau khi Dương Khai hấp thụ mười mấy ngọn lửa thần thức đó, thì thần thức của hắn chắc chắn phải có bước tiến rất lớn. - Ngươi có thể tạo một chỗ trống để chúng ta an tâm nói chuyện được không? Lệ Dung đề nghị. Dương Khai ngẫm nghĩ, hắn biết họ đang kiêng kỵ điều gì, liền chỉ về nơi xa: - Tới đó đi, ở đó không có lửa thần thức. Theo hướng hắn chỉ, ba người nhìn thấy một hòn đảo ngũ sắc nằm sừng sững giữa biển lửa. Họ theo Dương Khai bay về phía hòn đào sáng ngời trước mắt. Linh thể thần hồn vừa đặt chân xuống hòn đảo ngũ sắc này, ba thống lĩnh tộc Cổ Ma chợt phấn chấn lên hẳn. - Sao ở thức hải của ngươi mà thần thức của ta cũng có thể hấp thụ sức mạnh được? Hàn Phi kinh ngạc nhìn Dương Khai. - Ta cũng vậy. Hàn Phi cũng kinh hãi nhìn qua hắn. - Hòn đảo ngũ sắc này là gì? Lệ Dung hào hứng ra mặt, vừa cười vừa hỏi. Dĩ nhiên là bà cảm nhận được, sở dĩ ba người họ vẫn hấp thụ lực thần thức trong thức hải của Dương Khai được, đều nhờ cả vào hòn đảo này. - Lần này đâu phải để nói cái này? Dương Khai tỏ ra lãnh đạm, không muốn giải thích chuyện này cho họ. Ôn Thần Liên ngũ sắc có thể ôn dưỡng thần hồn mọi lúc. Ba người họ đặt chân lên nơi này, tất nhiên là sẽ được hưởng lợi, có điều cái lợi đó rất nhỏ mà thôi. Nhưng Dương Khai thân là chủ nhân của Ôn Thần Liên thì lại khác. Tích lũy lâu năm suốt tháng, sức mạnh nhỏ bé đó cũng sẽ hội tụ thành nguồn năng lượng đáng ganh ty. - Ta nhiều chuyện quá. Lệ Dung khẽ gật đầu. - Có điều ta phát hiện ra ngươi có nhiều hảo phẩm.

Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. - Dĩ nhiên rồi. Lệ Dung gật đầu trịnh trọng. - Bọn ta không rảnh rỗi đến vậy đâu. - Ai mà thèm. Hàn Phi bĩu môi. Hoa Mặc cũng cười bảo: - Lão hủ không có sở thích tầm thường thế đâu. - Vậy các người vào đi. Dương Khai gật đầu, nhắm mắt lại, thần thức chìm vào trong thức hải, hóa thành linh thể thần hồn, thả lỏng lớp bảo vệ của thức hải. Ngay sau đó, hắn liền phát hiện có ba luồng năng lượng tiến vào thức hải của mình. Ngay lập tức, linh thể thần hồn của ba thống lĩnh tộc Cổ Ma hiện ra trước mắt hắn. Thạch thất bỗng dưng im ắng, Hoàn Nhi ở một bên bĩu môi, trong lòng sốt ruột như bị mèo cào, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, không kìm được huơ huơ nắm đấm nhằm vào Dương Khai, khẽ hừ một tiếng. Nàng cũng biết, chắc chắc chuyện mà ba thống lĩnh đang nói với tên loài người này là chuyện cơ mật, thân phận nàng không đủ để can dự, nên dĩ nhiên không dám xông vào thức hải của Dương Khai, chỉ đành ngồi chờ bên ngoài. Trong thức hải, khí nóng bao trùm khắp nơi. Bất kể là Lệ Dung hay Hàn Phi, Hoa Mặc, đều buộc phải phóng thích lực thần thức của mình, chống cự cảm giác nóng bức đó, hàng mày nhíu chặt. Tộc Cổ Ma bọn họ ghét nhất thứ khí tức này. Nhưng Lệ Dung ngạc nhiên là nhiều hơn, lần trước khi bà vào đây, lửa thần thức của Dương Khai vẫn còn kém xa so với bây giờ. Nhưng lúc này, độ nóng ở đây đã khiến bà thấy hơi áp lực. Bà hiểu, sau khi Dương Khai hấp thụ mười mấy ngọn lửa thần thức đó, thì thần thức của hắn chắc chắn phải có bước tiến rất lớn. - Ngươi có thể tạo một chỗ trống để chúng ta an tâm nói chuyện được không? Lệ Dung đề nghị. Dương Khai ngẫm nghĩ, hắn biết họ đang kiêng kỵ điều gì, liền chỉ về nơi xa: - Tới đó đi, ở đó không có lửa thần thức. Theo hướng hắn chỉ, ba người nhìn thấy một hòn đảo ngũ sắc nằm sừng sững giữa biển lửa. Họ theo Dương Khai bay về phía hòn đào sáng ngời trước mắt. Linh thể thần hồn vừa đặt chân xuống hòn đảo ngũ sắc này, ba thống lĩnh tộc Cổ Ma chợt phấn chấn lên hẳn. - Sao ở thức hải của ngươi mà thần thức của ta cũng có thể hấp thụ sức mạnh được? Hàn Phi kinh ngạc nhìn Dương Khai. - Ta cũng vậy. Hàn Phi cũng kinh hãi nhìn qua hắn. - Hòn đảo ngũ sắc này là gì? Lệ Dung hào hứng ra mặt, vừa cười vừa hỏi. Dĩ nhiên là bà cảm nhận được, sở dĩ ba người họ vẫn hấp thụ lực thần thức trong thức hải của Dương Khai được, đều nhờ cả vào hòn đảo này. - Lần này đâu phải để nói cái này? Dương Khai tỏ ra lãnh đạm, không muốn giải thích chuyện này cho họ. Ôn Thần Liên ngũ sắc có thể ôn dưỡng thần hồn mọi lúc. Ba người họ đặt chân lên nơi này, tất nhiên là sẽ được hưởng lợi, có điều cái lợi đó rất nhỏ mà thôi. Nhưng Dương Khai thân là chủ nhân của Ôn Thần Liên thì lại khác. Tích lũy lâu năm suốt tháng, sức mạnh nhỏ bé đó cũng sẽ hội tụ thành nguồn năng lượng đáng ganh ty. - Ta nhiều chuyện quá. Lệ Dung khẽ gật đầu. - Có điều ta phát hiện ra ngươi có nhiều hảo phẩm.

Chương 662: Diệt thế ma nhãn