Đọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai.

Chương 670: Ta đổi ý rồi

Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Từng tiếng thú gầm rú vang dội, mặt đất rung chuyển, tuyết đọng văng tứ tung, Cơ Mộng và Chúc Ánh Nguyệt chạy thục mạng, hoàn toàn mất vẻ ung dung điềm tĩnh mà Dương Khai từng thấy ở họ. Trên áo họ đều có vết rách và máu, lúc chạy, từng khoảng da trắng ngần để lộ ra ngoài. Gió rét lùa vào, khiến Chúc Ánh Nguyệt không kìm được phát run. - Nhanh lên! Cơ Mộng vừa chạy vừa hét. - Tề sư huynh... Chúc Ánh Nguyệt vừa nói vừa quay lại nhìn, đến khi trông rõ con yêu thú hung tàn đó, nàng không khỏi thất sắc, đôi mắt lấp lóa sợ hãi. - Huynh ấy chết rồi, đừng quay đầu lại. Cơ Mộng ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rối như tơ vò, nàng hoàn toàn không ngờ lại gặp phải một con Băng Tinh lang ở đây. Băng Tinh lang bậc bảy, toàn thân cứng cáp hơn sắp thép, uy năng của bí bảo và võ kỹ đánh vào người nó, chỉ có thể để lại vài dấu vết mờ nhạt. Tốc độ của nó cực nhanh, bốn móng vuốt và răng nanh sắc bén vô địch. Ba người đó vừa đụng độ đã bị nó đánh cho chật vật, thậm chí, Tề Triều còn bị Băng Tinh lang phanh thây, chết thê thảm trước mắt hai cô nương. Khu vực này họ đã đặt chân đến rất nhiều lần rồi, lần nào cũng bình an vô sự, vậy mà lần này lại xảy ra chuyện. Đối lập với sự bình tĩnh của Cơ Mộng, Chúc Ánh Nguyệt tỏ ra hoảng loạn rõ ràng. Đứng trước cái chết, tu vi Thần Du Cảnh thất tầng căn bản không phát huy nổi một nửa, chỉ biết liều mạng bỏ chạy. Nếu không phải Cơ Mộng đôi lúc còn phóng thích uy năng bí bảo để kìm hãm tốc độ của Băng Tinh lang, thì Chúc Ánh Nguyệt đã sớm bị vồ rồi. - Cơ tỷ tỷ! Chúc Ánh Nguyệt vừa khóc nức nở vừa kêu gào. - Nếu không muốn chết thì đừng có khóc! Cơ Mộng nghiêm mặt, trầm giọng bảo. Chúc Ánh Nguyệt liền vội vàng gật đầu. Giữa làn gió tuyết phía trước, có một bóng người đứng sừng sững, Cơ Mộng liền sáng rỡ hai mắt, gọi to: - Phía trước là vị bằng hữu nào, có thể giúp bọn ta được không? Lúc này, dường như nàng đã nhìn thấy hy vọng. Đối phương ung dung đứng đó, rõ ràng là không hề sợ Băng Tinh lang, biết đâu là vị tiền bối hay đồng môn nào đó trong thần giáo, nếu đúng là vậy thật, thì nàng và Chúc Ánh Nguyệt được cứu rồi. Nàng vừa dứt lời, một luồng kình khí lập tức đánh tới. Luồng kình khí đánh rất chuẩn vào bên dưới chân nàng. Nhận ra địch ý của đối phương, Cơ Mộng liền kéo Chúc Ánh Nguyệt lại, dừng bước. - Tình cờ thật đấy! Một giọng nói pha chất châm chọc vọng lại từ phía trước, người đó chậm rãi tiến lại gần. Cơ Mộng bắt đầu cảnh giác, hai hàng mày khóa chặt, nhìn xoáy vào phía trước. Chốc sau, Cơ Mộng liền cứng đờ mặt, kinh ngạc nhìn Dương Khai. Chúc Ánh Nguyệt cũng không khỏi đưa tay lên che miệng, ngạc nhiên thốt lên: - Ngươi không sao à. - Các ngươi hy vọng ta bị gì lắm hả? Dương Khai cười nhạt. - Không có, bọn ta không nghĩ vậy... Chúc Ánh Nguyệt vội vã xua tay, tỏ ra rối trí. - Gã kia đâu rồi? Dương Khai nhìn quanh quất, không thấy bóng dáng Tề Triều đâu. - Chết rồi! Cơ Mộng chắn trước Chúc Ánh Nguyệt, lạnh lùng đáp. - Bị Băng Tinh lang giết chết rồi. - Chết rồi?

Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Từng tiếng thú gầm rú vang dội, mặt đất rung chuyển, tuyết đọng văng tứ tung, Cơ Mộng và Chúc Ánh Nguyệt chạy thục mạng, hoàn toàn mất vẻ ung dung điềm tĩnh mà Dương Khai từng thấy ở họ. Trên áo họ đều có vết rách và máu, lúc chạy, từng khoảng da trắng ngần để lộ ra ngoài. Gió rét lùa vào, khiến Chúc Ánh Nguyệt không kìm được phát run. - Nhanh lên! Cơ Mộng vừa chạy vừa hét. - Tề sư huynh... Chúc Ánh Nguyệt vừa nói vừa quay lại nhìn, đến khi trông rõ con yêu thú hung tàn đó, nàng không khỏi thất sắc, đôi mắt lấp lóa sợ hãi. - Huynh ấy chết rồi, đừng quay đầu lại. Cơ Mộng ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rối như tơ vò, nàng hoàn toàn không ngờ lại gặp phải một con Băng Tinh lang ở đây. Băng Tinh lang bậc bảy, toàn thân cứng cáp hơn sắp thép, uy năng của bí bảo và võ kỹ đánh vào người nó, chỉ có thể để lại vài dấu vết mờ nhạt. Tốc độ của nó cực nhanh, bốn móng vuốt và răng nanh sắc bén vô địch. Ba người đó vừa đụng độ đã bị nó đánh cho chật vật, thậm chí, Tề Triều còn bị Băng Tinh lang phanh thây, chết thê thảm trước mắt hai cô nương. Khu vực này họ đã đặt chân đến rất nhiều lần rồi, lần nào cũng bình an vô sự, vậy mà lần này lại xảy ra chuyện. Đối lập với sự bình tĩnh của Cơ Mộng, Chúc Ánh Nguyệt tỏ ra hoảng loạn rõ ràng. Đứng trước cái chết, tu vi Thần Du Cảnh thất tầng căn bản không phát huy nổi một nửa, chỉ biết liều mạng bỏ chạy. Nếu không phải Cơ Mộng đôi lúc còn phóng thích uy năng bí bảo để kìm hãm tốc độ của Băng Tinh lang, thì Chúc Ánh Nguyệt đã sớm bị vồ rồi. - Cơ tỷ tỷ! Chúc Ánh Nguyệt vừa khóc nức nở vừa kêu gào. - Nếu không muốn chết thì đừng có khóc! Cơ Mộng nghiêm mặt, trầm giọng bảo. Chúc Ánh Nguyệt liền vội vàng gật đầu. Giữa làn gió tuyết phía trước, có một bóng người đứng sừng sững, Cơ Mộng liền sáng rỡ hai mắt, gọi to: - Phía trước là vị bằng hữu nào, có thể giúp bọn ta được không? Lúc này, dường như nàng đã nhìn thấy hy vọng. Đối phương ung dung đứng đó, rõ ràng là không hề sợ Băng Tinh lang, biết đâu là vị tiền bối hay đồng môn nào đó trong thần giáo, nếu đúng là vậy thật, thì nàng và Chúc Ánh Nguyệt được cứu rồi. Nàng vừa dứt lời, một luồng kình khí lập tức đánh tới. Luồng kình khí đánh rất chuẩn vào bên dưới chân nàng. Nhận ra địch ý của đối phương, Cơ Mộng liền kéo Chúc Ánh Nguyệt lại, dừng bước. - Tình cờ thật đấy! Một giọng nói pha chất châm chọc vọng lại từ phía trước, người đó chậm rãi tiến lại gần. Cơ Mộng bắt đầu cảnh giác, hai hàng mày khóa chặt, nhìn xoáy vào phía trước. Chốc sau, Cơ Mộng liền cứng đờ mặt, kinh ngạc nhìn Dương Khai. Chúc Ánh Nguyệt cũng không khỏi đưa tay lên che miệng, ngạc nhiên thốt lên: - Ngươi không sao à. - Các ngươi hy vọng ta bị gì lắm hả? Dương Khai cười nhạt. - Không có, bọn ta không nghĩ vậy... Chúc Ánh Nguyệt vội vã xua tay, tỏ ra rối trí. - Gã kia đâu rồi? Dương Khai nhìn quanh quất, không thấy bóng dáng Tề Triều đâu. - Chết rồi! Cơ Mộng chắn trước Chúc Ánh Nguyệt, lạnh lùng đáp. - Bị Băng Tinh lang giết chết rồi. - Chết rồi?

Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Từng tiếng thú gầm rú vang dội, mặt đất rung chuyển, tuyết đọng văng tứ tung, Cơ Mộng và Chúc Ánh Nguyệt chạy thục mạng, hoàn toàn mất vẻ ung dung điềm tĩnh mà Dương Khai từng thấy ở họ. Trên áo họ đều có vết rách và máu, lúc chạy, từng khoảng da trắng ngần để lộ ra ngoài. Gió rét lùa vào, khiến Chúc Ánh Nguyệt không kìm được phát run. - Nhanh lên! Cơ Mộng vừa chạy vừa hét. - Tề sư huynh... Chúc Ánh Nguyệt vừa nói vừa quay lại nhìn, đến khi trông rõ con yêu thú hung tàn đó, nàng không khỏi thất sắc, đôi mắt lấp lóa sợ hãi. - Huynh ấy chết rồi, đừng quay đầu lại. Cơ Mộng ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rối như tơ vò, nàng hoàn toàn không ngờ lại gặp phải một con Băng Tinh lang ở đây. Băng Tinh lang bậc bảy, toàn thân cứng cáp hơn sắp thép, uy năng của bí bảo và võ kỹ đánh vào người nó, chỉ có thể để lại vài dấu vết mờ nhạt. Tốc độ của nó cực nhanh, bốn móng vuốt và răng nanh sắc bén vô địch. Ba người đó vừa đụng độ đã bị nó đánh cho chật vật, thậm chí, Tề Triều còn bị Băng Tinh lang phanh thây, chết thê thảm trước mắt hai cô nương. Khu vực này họ đã đặt chân đến rất nhiều lần rồi, lần nào cũng bình an vô sự, vậy mà lần này lại xảy ra chuyện. Đối lập với sự bình tĩnh của Cơ Mộng, Chúc Ánh Nguyệt tỏ ra hoảng loạn rõ ràng. Đứng trước cái chết, tu vi Thần Du Cảnh thất tầng căn bản không phát huy nổi một nửa, chỉ biết liều mạng bỏ chạy. Nếu không phải Cơ Mộng đôi lúc còn phóng thích uy năng bí bảo để kìm hãm tốc độ của Băng Tinh lang, thì Chúc Ánh Nguyệt đã sớm bị vồ rồi. - Cơ tỷ tỷ! Chúc Ánh Nguyệt vừa khóc nức nở vừa kêu gào. - Nếu không muốn chết thì đừng có khóc! Cơ Mộng nghiêm mặt, trầm giọng bảo. Chúc Ánh Nguyệt liền vội vàng gật đầu. Giữa làn gió tuyết phía trước, có một bóng người đứng sừng sững, Cơ Mộng liền sáng rỡ hai mắt, gọi to: - Phía trước là vị bằng hữu nào, có thể giúp bọn ta được không? Lúc này, dường như nàng đã nhìn thấy hy vọng. Đối phương ung dung đứng đó, rõ ràng là không hề sợ Băng Tinh lang, biết đâu là vị tiền bối hay đồng môn nào đó trong thần giáo, nếu đúng là vậy thật, thì nàng và Chúc Ánh Nguyệt được cứu rồi. Nàng vừa dứt lời, một luồng kình khí lập tức đánh tới. Luồng kình khí đánh rất chuẩn vào bên dưới chân nàng. Nhận ra địch ý của đối phương, Cơ Mộng liền kéo Chúc Ánh Nguyệt lại, dừng bước. - Tình cờ thật đấy! Một giọng nói pha chất châm chọc vọng lại từ phía trước, người đó chậm rãi tiến lại gần. Cơ Mộng bắt đầu cảnh giác, hai hàng mày khóa chặt, nhìn xoáy vào phía trước. Chốc sau, Cơ Mộng liền cứng đờ mặt, kinh ngạc nhìn Dương Khai. Chúc Ánh Nguyệt cũng không khỏi đưa tay lên che miệng, ngạc nhiên thốt lên: - Ngươi không sao à. - Các ngươi hy vọng ta bị gì lắm hả? Dương Khai cười nhạt. - Không có, bọn ta không nghĩ vậy... Chúc Ánh Nguyệt vội vã xua tay, tỏ ra rối trí. - Gã kia đâu rồi? Dương Khai nhìn quanh quất, không thấy bóng dáng Tề Triều đâu. - Chết rồi! Cơ Mộng chắn trước Chúc Ánh Nguyệt, lạnh lùng đáp. - Bị Băng Tinh lang giết chết rồi. - Chết rồi?

Chương 670: Ta đổi ý rồi