Đọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai.
Chương 676: Lôi quang thần giáo
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. - Nếu bằng hữu có thể vào ở Thần Giáo ta làm khách khanh, Thần Giáo ta nguyện cung cấp đãi ngộ rất phong phú. Đoạn Hải thành khẩn nói. Tuy y là Siêu Phàm Cảnh, vai vế ít nhất cũng cao hơn Dương Khai một bậc, nhưng vẫn thân thiết xưng hắn một tiếng bằng hữu. - Phiền Đoạn huynh nói xem là đãi ngộ gì, so sánh với tam gia mới lựa chọn. Đỗ lão biết Dương Khai không biết gì về phương diện này, tự chủ trương thăm dò, cũng là nghĩ cho Dương Khai. Đoạn Hải cười khổ lắc đầu: - Đỗ lão, nếu là người của lão, ta còn có thể chèn ép hay sao. Thần sắc nghiêm túc, nhìn Dương Khai nói: - Thần Giáo cung cấp dược tài cho ngươi, bất kỳ đan dược nào ngươi luyện chế ra đều có thể có được hai phần trong đó làm thù lao. Nói cách khác, nếu ngươi luyện chế ra một viên linh đan có giá trị một trăm tinh thạch, Thần Giáo sẽ cho ngươi hai mươi viên tinh thạch. Thần sắc Đỗ lão hơi động, khẽ gật đầu. Dương Khai đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thầm biết đãi ngộ này chắc chắn không tồi. - Đây chỉ là điều kiện tối cơ bản, Thần Giáo sẽ cung cấp cho ngươi môi trường luyện đan tốt nhất, ưu tiên yêu cầu của ngươi nhất. Chỉ cần không làm hại đến lợi ích của Thần Giáo ta thì mọi thứ đều có thể đáp ứng. Thế nào? Đoạn Hải nói xong, vẻ mặt mong chờ nhìn Dương Khai, đợi hắn trả lời. Nói thực, điều kiện y đưa ra đã rất hậu hĩnh rồi. Hai thành kia không phải là lợi ích mà luyện đan sư bình thường có thể có được. Nếu là luyện đan sư Linh cấp thượng phẩm được mời làm khách khanh, thường cũng không đạt tới tỉ lệ phân chia này. Nếu Dương Khai còn có yêu cầu gì khác, hắn đều có thể thương lượng với y. Dương Khai nhíu chặt mày, nghĩ ngợi một hồi, nhìn Đỗ lão hỏi: - Tiền bối thấy sao. - Điều kiện không tồi. Đỗ lão nói thực. - Nhưng rốt cuộc là có muốn đi hay không, còn phải xem bản thân tiểu hữu có đồng ý hay không. - Nếu là bằng hữu của Đỗ lão… vậy hẳn là không vấn đề. Dương Khai nhếch miệng cười, dù sao thì mình đã có ý định tìm một thế lực tạm thời nương nhờ, có sự bảo đảm của Đỗ lão thì hắn cũng yên tâm rất nhiều. Đoạn Hải nghe vậy thì vô cùng vui mừng, vẻ mặt tươi cười: - Bằng hữu quả nhiên là dễ nói chuyện. - Nhưng điều kiện phải thay đổi một chút. Dương Khai xoay chuyển lời nói. - Xin lắng tai nghe. Thần sắc Đoạn Hải nghiêm túc. - Tỉ lệ hai thành đó … ta không cần. Ta chỉ cần một thành trong đó thôi! Dương Khai giơ một ngón tay ra. Đoạn Hải và Đỗ lão nhất tề kinh ngạc, nhưng lại không chen lời, yên lặng chờ nói tiếp. Dương Khai chủ động từ bỏ lợi ích đáng có, rõ ràng là hắn có yêu cầu khác. - Ta hi vọng quý Thần Giáo có thể giúp ta một việc. Đương nhiên, việc này không nguy hại đến các ngươi. - Việc gì? Đoạn Hải hỏi. - Thời cơ tới, ta sẽ nói với ngươi. Hơn nữa, ta sẽ không ở mãi ở Lôi Quang Thần Giáo đâu, hi vọng lúc ta đi, sẽ không gặp phải cản trở gì. - Cái này thì dễ. Đoạn Hải gật đầu liên tục. - Lôi Quang Thần Giáo ta không chỉ có một vị bằng hữu làm khách khanh. Đối với chuyện đi ở ở khách khanh đều tự mình làm chủ, Thần Giáo chưa từng cưỡng cầu. - Không thành vấn đề. Dương Khai cười ha hả.
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. - Nếu bằng hữu có thể vào ở Thần Giáo ta làm khách khanh, Thần Giáo ta nguyện cung cấp đãi ngộ rất phong phú. Đoạn Hải thành khẩn nói. Tuy y là Siêu Phàm Cảnh, vai vế ít nhất cũng cao hơn Dương Khai một bậc, nhưng vẫn thân thiết xưng hắn một tiếng bằng hữu. - Phiền Đoạn huynh nói xem là đãi ngộ gì, so sánh với tam gia mới lựa chọn. Đỗ lão biết Dương Khai không biết gì về phương diện này, tự chủ trương thăm dò, cũng là nghĩ cho Dương Khai. Đoạn Hải cười khổ lắc đầu: - Đỗ lão, nếu là người của lão, ta còn có thể chèn ép hay sao. Thần sắc nghiêm túc, nhìn Dương Khai nói: - Thần Giáo cung cấp dược tài cho ngươi, bất kỳ đan dược nào ngươi luyện chế ra đều có thể có được hai phần trong đó làm thù lao. Nói cách khác, nếu ngươi luyện chế ra một viên linh đan có giá trị một trăm tinh thạch, Thần Giáo sẽ cho ngươi hai mươi viên tinh thạch. Thần sắc Đỗ lão hơi động, khẽ gật đầu. Dương Khai đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thầm biết đãi ngộ này chắc chắn không tồi. - Đây chỉ là điều kiện tối cơ bản, Thần Giáo sẽ cung cấp cho ngươi môi trường luyện đan tốt nhất, ưu tiên yêu cầu của ngươi nhất. Chỉ cần không làm hại đến lợi ích của Thần Giáo ta thì mọi thứ đều có thể đáp ứng. Thế nào? Đoạn Hải nói xong, vẻ mặt mong chờ nhìn Dương Khai, đợi hắn trả lời. Nói thực, điều kiện y đưa ra đã rất hậu hĩnh rồi. Hai thành kia không phải là lợi ích mà luyện đan sư bình thường có thể có được. Nếu là luyện đan sư Linh cấp thượng phẩm được mời làm khách khanh, thường cũng không đạt tới tỉ lệ phân chia này. Nếu Dương Khai còn có yêu cầu gì khác, hắn đều có thể thương lượng với y. Dương Khai nhíu chặt mày, nghĩ ngợi một hồi, nhìn Đỗ lão hỏi: - Tiền bối thấy sao. - Điều kiện không tồi. Đỗ lão nói thực. - Nhưng rốt cuộc là có muốn đi hay không, còn phải xem bản thân tiểu hữu có đồng ý hay không. - Nếu là bằng hữu của Đỗ lão… vậy hẳn là không vấn đề. Dương Khai nhếch miệng cười, dù sao thì mình đã có ý định tìm một thế lực tạm thời nương nhờ, có sự bảo đảm của Đỗ lão thì hắn cũng yên tâm rất nhiều. Đoạn Hải nghe vậy thì vô cùng vui mừng, vẻ mặt tươi cười: - Bằng hữu quả nhiên là dễ nói chuyện. - Nhưng điều kiện phải thay đổi một chút. Dương Khai xoay chuyển lời nói. - Xin lắng tai nghe. Thần sắc Đoạn Hải nghiêm túc. - Tỉ lệ hai thành đó … ta không cần. Ta chỉ cần một thành trong đó thôi! Dương Khai giơ một ngón tay ra. Đoạn Hải và Đỗ lão nhất tề kinh ngạc, nhưng lại không chen lời, yên lặng chờ nói tiếp. Dương Khai chủ động từ bỏ lợi ích đáng có, rõ ràng là hắn có yêu cầu khác. - Ta hi vọng quý Thần Giáo có thể giúp ta một việc. Đương nhiên, việc này không nguy hại đến các ngươi. - Việc gì? Đoạn Hải hỏi. - Thời cơ tới, ta sẽ nói với ngươi. Hơn nữa, ta sẽ không ở mãi ở Lôi Quang Thần Giáo đâu, hi vọng lúc ta đi, sẽ không gặp phải cản trở gì. - Cái này thì dễ. Đoạn Hải gật đầu liên tục. - Lôi Quang Thần Giáo ta không chỉ có một vị bằng hữu làm khách khanh. Đối với chuyện đi ở ở khách khanh đều tự mình làm chủ, Thần Giáo chưa từng cưỡng cầu. - Không thành vấn đề. Dương Khai cười ha hả.
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. - Nếu bằng hữu có thể vào ở Thần Giáo ta làm khách khanh, Thần Giáo ta nguyện cung cấp đãi ngộ rất phong phú. Đoạn Hải thành khẩn nói. Tuy y là Siêu Phàm Cảnh, vai vế ít nhất cũng cao hơn Dương Khai một bậc, nhưng vẫn thân thiết xưng hắn một tiếng bằng hữu. - Phiền Đoạn huynh nói xem là đãi ngộ gì, so sánh với tam gia mới lựa chọn. Đỗ lão biết Dương Khai không biết gì về phương diện này, tự chủ trương thăm dò, cũng là nghĩ cho Dương Khai. Đoạn Hải cười khổ lắc đầu: - Đỗ lão, nếu là người của lão, ta còn có thể chèn ép hay sao. Thần sắc nghiêm túc, nhìn Dương Khai nói: - Thần Giáo cung cấp dược tài cho ngươi, bất kỳ đan dược nào ngươi luyện chế ra đều có thể có được hai phần trong đó làm thù lao. Nói cách khác, nếu ngươi luyện chế ra một viên linh đan có giá trị một trăm tinh thạch, Thần Giáo sẽ cho ngươi hai mươi viên tinh thạch. Thần sắc Đỗ lão hơi động, khẽ gật đầu. Dương Khai đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thầm biết đãi ngộ này chắc chắn không tồi. - Đây chỉ là điều kiện tối cơ bản, Thần Giáo sẽ cung cấp cho ngươi môi trường luyện đan tốt nhất, ưu tiên yêu cầu của ngươi nhất. Chỉ cần không làm hại đến lợi ích của Thần Giáo ta thì mọi thứ đều có thể đáp ứng. Thế nào? Đoạn Hải nói xong, vẻ mặt mong chờ nhìn Dương Khai, đợi hắn trả lời. Nói thực, điều kiện y đưa ra đã rất hậu hĩnh rồi. Hai thành kia không phải là lợi ích mà luyện đan sư bình thường có thể có được. Nếu là luyện đan sư Linh cấp thượng phẩm được mời làm khách khanh, thường cũng không đạt tới tỉ lệ phân chia này. Nếu Dương Khai còn có yêu cầu gì khác, hắn đều có thể thương lượng với y. Dương Khai nhíu chặt mày, nghĩ ngợi một hồi, nhìn Đỗ lão hỏi: - Tiền bối thấy sao. - Điều kiện không tồi. Đỗ lão nói thực. - Nhưng rốt cuộc là có muốn đi hay không, còn phải xem bản thân tiểu hữu có đồng ý hay không. - Nếu là bằng hữu của Đỗ lão… vậy hẳn là không vấn đề. Dương Khai nhếch miệng cười, dù sao thì mình đã có ý định tìm một thế lực tạm thời nương nhờ, có sự bảo đảm của Đỗ lão thì hắn cũng yên tâm rất nhiều. Đoạn Hải nghe vậy thì vô cùng vui mừng, vẻ mặt tươi cười: - Bằng hữu quả nhiên là dễ nói chuyện. - Nhưng điều kiện phải thay đổi một chút. Dương Khai xoay chuyển lời nói. - Xin lắng tai nghe. Thần sắc Đoạn Hải nghiêm túc. - Tỉ lệ hai thành đó … ta không cần. Ta chỉ cần một thành trong đó thôi! Dương Khai giơ một ngón tay ra. Đoạn Hải và Đỗ lão nhất tề kinh ngạc, nhưng lại không chen lời, yên lặng chờ nói tiếp. Dương Khai chủ động từ bỏ lợi ích đáng có, rõ ràng là hắn có yêu cầu khác. - Ta hi vọng quý Thần Giáo có thể giúp ta một việc. Đương nhiên, việc này không nguy hại đến các ngươi. - Việc gì? Đoạn Hải hỏi. - Thời cơ tới, ta sẽ nói với ngươi. Hơn nữa, ta sẽ không ở mãi ở Lôi Quang Thần Giáo đâu, hi vọng lúc ta đi, sẽ không gặp phải cản trở gì. - Cái này thì dễ. Đoạn Hải gật đầu liên tục. - Lôi Quang Thần Giáo ta không chỉ có một vị bằng hữu làm khách khanh. Đối với chuyện đi ở ở khách khanh đều tự mình làm chủ, Thần Giáo chưa từng cưỡng cầu. - Không thành vấn đề. Dương Khai cười ha hả.