Đọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai.
Chương 722: Thủy Lam Thành
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Nhận ra sự dao động của Dương Khai, Lý lão vội vàng trấn an. Dương Khai cũng biết bây giờ nghĩ những điều này cũng chẳng được gì, chỉ có tìm được Mộng Vô Nhai, hỏi lão mới biết được tình hình cụ thể. Hít sâu một hơi, Dương Khai bình tĩnh trở lại, trầm giọng nói: - Lý lão, tiền bối và Địch huynh gặp bọn họ ở đâu? - Thủy Lam Thành! - Thủy Lam Thành? Dương Khai nhíu mày. - Phải, cách nơi này mấy tháng đi đường, nhưng dù bây giờ ngươi đi tìm, cũng chưa chắc đã tìm được, bọn ta gặp họ từ hai năm trước, lúc đó Mộng Vô Nhai nói sẽ nhanh chóng rời khỏi Thủy Lam Thành, bây giờ chắc đã đi từ lâu rồi. Lý lão nói có chút tiếc nuối, nhìn lại Dương Khai, Mộng Vô Nhai và cô nương Hạ Ngưng Thường chắc rất quan trọng với hắn. - Bất luận thế nào, đó cũng là một manh mối, vãn bối đã tìm họ lâu lắm rồi, nhưng mãi không có chút tin tức, cho nên vãn bối nghĩ vãn bối vẫn nên đi xem xem. Dương Khai nghiêm túc nói. - Được. Lý lão mỉm cười gật đầu. - Vậy chúc tiểu huynh đệ được như ý. - Đa tạ lời chúc của Lý lão! Dương Khai chắp tay. Từ biệt Lý lão và Địch Diệu, Dương Khai nhanh chóng quay về khách điếm. Manh mối quý báu có được từ chỗ Lý lão lần này, thật đúng là niềm vui bất ngờ, Dương Khai không muốn trì hoãn nữa, nói một tiếng với Thương Viêm và Phi Vũ xong, liền lập tức lên đường đi Thủy Lam Thành. Thương Viêm và Phi Vũ đều biết Dương Khai đi tìm hai sư tỷ của mình, bây giờ có manh mối, cho dù có là hy vọng xa vời, cũng không thể ngăn cản, ngược lại còn yêu cầu hộ tống Dương Khai đi. Dương Khai từ chối. Dược dịch của Ma hoa ngàn năm, hắn mất hơn một năm mới mang được về, bốn vị sư thúc đang chờ nó để thăng lên Nhập Thánh cảnh, Dương Khai làm sao có thể làm chậm trễ đại sự của họ? Trước thái độ kiên quyết của Dương Khai, Thương Viêm và Phi Vũ chỉ đành đồng ý, dặn đi dặn lại phải chú ý an toàn, nếu bị hà hiếp, nhất định phải về tông nói với bọn họ. Cảm nhận được sự quan tâm của các sư thúc, Dương Khai bỗng thấy ấm lòng. Một mình đơn độc hành động bên ngoài, Dương Khai cũng đã có kinh nghiệm. Bao nhiêu năm nay, hắn có thể nói là đơn thương độc mã bước trên giang hồ. Sửa soạn đơn giản, Dương Khai liền khởi hành. Ngoại thành Phù Vân, Thương Viêm và Phi Vũ tiễn hắn rời đi xong, liền quay hướng về Thiên Tiêu Tông, bọn họ cũng phải về để chuẩn bị thăng cấp Nhập Thánh Cảnh. Phủ thành chủ, Lý lão và Địch Diệu cũng cùng bọn Áo Cổ chào từ biệt, lên đường ngao du thiên hạ. Chân lao đi như ánh chớp, lòng Dương Khai như lửa đốt. Dù biết hy vọng không lớn, nhưng hắn vẫn thi triển toàn lực chạy, chỉ muốn nhanh đến Thủy Lam Thành, xem có được manh mối hữu dụng gì ở đây không. Vượt qua sông sâu núi lớn, Dương Khai chạy như chớp giật.
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Nhận ra sự dao động của Dương Khai, Lý lão vội vàng trấn an. Dương Khai cũng biết bây giờ nghĩ những điều này cũng chẳng được gì, chỉ có tìm được Mộng Vô Nhai, hỏi lão mới biết được tình hình cụ thể. Hít sâu một hơi, Dương Khai bình tĩnh trở lại, trầm giọng nói: - Lý lão, tiền bối và Địch huynh gặp bọn họ ở đâu? - Thủy Lam Thành! - Thủy Lam Thành? Dương Khai nhíu mày. - Phải, cách nơi này mấy tháng đi đường, nhưng dù bây giờ ngươi đi tìm, cũng chưa chắc đã tìm được, bọn ta gặp họ từ hai năm trước, lúc đó Mộng Vô Nhai nói sẽ nhanh chóng rời khỏi Thủy Lam Thành, bây giờ chắc đã đi từ lâu rồi. Lý lão nói có chút tiếc nuối, nhìn lại Dương Khai, Mộng Vô Nhai và cô nương Hạ Ngưng Thường chắc rất quan trọng với hắn. - Bất luận thế nào, đó cũng là một manh mối, vãn bối đã tìm họ lâu lắm rồi, nhưng mãi không có chút tin tức, cho nên vãn bối nghĩ vãn bối vẫn nên đi xem xem. Dương Khai nghiêm túc nói. - Được. Lý lão mỉm cười gật đầu. - Vậy chúc tiểu huynh đệ được như ý. - Đa tạ lời chúc của Lý lão! Dương Khai chắp tay. Từ biệt Lý lão và Địch Diệu, Dương Khai nhanh chóng quay về khách điếm. Manh mối quý báu có được từ chỗ Lý lão lần này, thật đúng là niềm vui bất ngờ, Dương Khai không muốn trì hoãn nữa, nói một tiếng với Thương Viêm và Phi Vũ xong, liền lập tức lên đường đi Thủy Lam Thành. Thương Viêm và Phi Vũ đều biết Dương Khai đi tìm hai sư tỷ của mình, bây giờ có manh mối, cho dù có là hy vọng xa vời, cũng không thể ngăn cản, ngược lại còn yêu cầu hộ tống Dương Khai đi. Dương Khai từ chối. Dược dịch của Ma hoa ngàn năm, hắn mất hơn một năm mới mang được về, bốn vị sư thúc đang chờ nó để thăng lên Nhập Thánh cảnh, Dương Khai làm sao có thể làm chậm trễ đại sự của họ? Trước thái độ kiên quyết của Dương Khai, Thương Viêm và Phi Vũ chỉ đành đồng ý, dặn đi dặn lại phải chú ý an toàn, nếu bị hà hiếp, nhất định phải về tông nói với bọn họ. Cảm nhận được sự quan tâm của các sư thúc, Dương Khai bỗng thấy ấm lòng. Một mình đơn độc hành động bên ngoài, Dương Khai cũng đã có kinh nghiệm. Bao nhiêu năm nay, hắn có thể nói là đơn thương độc mã bước trên giang hồ. Sửa soạn đơn giản, Dương Khai liền khởi hành. Ngoại thành Phù Vân, Thương Viêm và Phi Vũ tiễn hắn rời đi xong, liền quay hướng về Thiên Tiêu Tông, bọn họ cũng phải về để chuẩn bị thăng cấp Nhập Thánh Cảnh. Phủ thành chủ, Lý lão và Địch Diệu cũng cùng bọn Áo Cổ chào từ biệt, lên đường ngao du thiên hạ. Chân lao đi như ánh chớp, lòng Dương Khai như lửa đốt. Dù biết hy vọng không lớn, nhưng hắn vẫn thi triển toàn lực chạy, chỉ muốn nhanh đến Thủy Lam Thành, xem có được manh mối hữu dụng gì ở đây không. Vượt qua sông sâu núi lớn, Dương Khai chạy như chớp giật.
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Nhận ra sự dao động của Dương Khai, Lý lão vội vàng trấn an. Dương Khai cũng biết bây giờ nghĩ những điều này cũng chẳng được gì, chỉ có tìm được Mộng Vô Nhai, hỏi lão mới biết được tình hình cụ thể. Hít sâu một hơi, Dương Khai bình tĩnh trở lại, trầm giọng nói: - Lý lão, tiền bối và Địch huynh gặp bọn họ ở đâu? - Thủy Lam Thành! - Thủy Lam Thành? Dương Khai nhíu mày. - Phải, cách nơi này mấy tháng đi đường, nhưng dù bây giờ ngươi đi tìm, cũng chưa chắc đã tìm được, bọn ta gặp họ từ hai năm trước, lúc đó Mộng Vô Nhai nói sẽ nhanh chóng rời khỏi Thủy Lam Thành, bây giờ chắc đã đi từ lâu rồi. Lý lão nói có chút tiếc nuối, nhìn lại Dương Khai, Mộng Vô Nhai và cô nương Hạ Ngưng Thường chắc rất quan trọng với hắn. - Bất luận thế nào, đó cũng là một manh mối, vãn bối đã tìm họ lâu lắm rồi, nhưng mãi không có chút tin tức, cho nên vãn bối nghĩ vãn bối vẫn nên đi xem xem. Dương Khai nghiêm túc nói. - Được. Lý lão mỉm cười gật đầu. - Vậy chúc tiểu huynh đệ được như ý. - Đa tạ lời chúc của Lý lão! Dương Khai chắp tay. Từ biệt Lý lão và Địch Diệu, Dương Khai nhanh chóng quay về khách điếm. Manh mối quý báu có được từ chỗ Lý lão lần này, thật đúng là niềm vui bất ngờ, Dương Khai không muốn trì hoãn nữa, nói một tiếng với Thương Viêm và Phi Vũ xong, liền lập tức lên đường đi Thủy Lam Thành. Thương Viêm và Phi Vũ đều biết Dương Khai đi tìm hai sư tỷ của mình, bây giờ có manh mối, cho dù có là hy vọng xa vời, cũng không thể ngăn cản, ngược lại còn yêu cầu hộ tống Dương Khai đi. Dương Khai từ chối. Dược dịch của Ma hoa ngàn năm, hắn mất hơn một năm mới mang được về, bốn vị sư thúc đang chờ nó để thăng lên Nhập Thánh cảnh, Dương Khai làm sao có thể làm chậm trễ đại sự của họ? Trước thái độ kiên quyết của Dương Khai, Thương Viêm và Phi Vũ chỉ đành đồng ý, dặn đi dặn lại phải chú ý an toàn, nếu bị hà hiếp, nhất định phải về tông nói với bọn họ. Cảm nhận được sự quan tâm của các sư thúc, Dương Khai bỗng thấy ấm lòng. Một mình đơn độc hành động bên ngoài, Dương Khai cũng đã có kinh nghiệm. Bao nhiêu năm nay, hắn có thể nói là đơn thương độc mã bước trên giang hồ. Sửa soạn đơn giản, Dương Khai liền khởi hành. Ngoại thành Phù Vân, Thương Viêm và Phi Vũ tiễn hắn rời đi xong, liền quay hướng về Thiên Tiêu Tông, bọn họ cũng phải về để chuẩn bị thăng cấp Nhập Thánh Cảnh. Phủ thành chủ, Lý lão và Địch Diệu cũng cùng bọn Áo Cổ chào từ biệt, lên đường ngao du thiên hạ. Chân lao đi như ánh chớp, lòng Dương Khai như lửa đốt. Dù biết hy vọng không lớn, nhưng hắn vẫn thi triển toàn lực chạy, chỉ muốn nhanh đến Thủy Lam Thành, xem có được manh mối hữu dụng gì ở đây không. Vượt qua sông sâu núi lớn, Dương Khai chạy như chớp giật.