Đọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai.
Chương 739: Bộ hài cốt đóng băng
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Trong băng thất, thần hồn của Dương Khai và Tô Nhan quay về, hàn huyên một lúc, Tô Nhan lại chìm vào giấc ngủ, đóng kín ngũ quan. Được Tô Nhan dặn dò, Dương Khai đã chắc mẩm, lần thi triển Băng Thân Tỏa Tâm này của Tô Nhan sẽ trực tiếp đột phá một tầng cảnh nhỏ rồi mới tỉnh lại, tức là, khi nào thăng lên Siêu Phàm lưỡng tầng cảnh, thì khi đó Tô Nhan sẽ tự mình giải trừ trạng thái hiện tại. Đó cũng là cấm chế nàng giăng xuống khi thi triển bí pháp này. Sau khi biết chân tướng, Dương Khai không lo lắng nữa, cũng không đòi đưa Tô Nhan rời khỏi Băng Tông nữa, môi trường ở đây vô cùng hợp cho nàng tu luyện, để nàng ở lại đây sẽ tốt hơn. Hơn nữa, băng chủ Thanh Nhã và Thiên Nguyệt quả thật rất tốt với nàng. Tuy Dương Khai hơi ghét con người Thiên Nguyệt, nhưng Tô Nhan lại nói đỡ đến mấy lời cho Thiên Nguyệt, cũng khiến Dương Khai giảm bớt phần căm ghét với người phụ nữ này. Điều tức một hồi, thần hồn dần dần phai bớt mệt mỏi. Cảm nhận được hai luồng sinh khí bên ngoài băng thất, Dương Khai đứng dậy, mở rộng cửa băng thất. Quả nhiên, Thanh Nhã và Thiên Nguyệt đứng ngay bên ngoài, khi thấy Dương Khai, đôi mắt họ đều đong đầy ánh nhìn phức tạp. - Tô Nhan chưa tỉnh ư? Thiên Nguyệt thò vào nhìn, ngạc nhiên hỏi. - Tỉnh được một lúc lại ngủ tiếp rồi. Dương Khai điềm đạm giải thích. Thiên Nguyệt nhìn hắn, nhíu mày, bà phát hiện địch ý của tiểu tử này hình như đã giảm bớt, cũng không rõ là vì sao. - Hẳn là hai ngươi đã bàn kỹ rồi chứ? Thanh Nhã nhẹ nhàng hỏi. Dương Khai khẽ gật đầu: - Bàn rồi. - Vậy ngươi quyết định thế nào? - Tô Nhan tiếp tục ở lại đây, kính xin tông chủ tiền bối chiếu cố hơn. Thanh Nhã nhoẻn miệng cười: - Yên tâm đi, tuy Băng Tông ta không tiếp nhận người ngoài, nhưng nể mặt Mộng Vô Nhai, ta cũng sẽ không bạc đãi nó đâu. - Đa tạ tông chủ! Dương Khai nghiêm nghị nói. - Ừm, kỳ thực ta cũng không ngờ có người lại có thể lay tỉnh một đệ tử đã thi triển Băng Thân Tỏa Tâm, ngươi đúng là khiến người khác phải mở rộng tầm mắt, điều đó cũng chứng minh tình cảm giữa ngươi và nha đầu Tô Nhan này không chỉ ở mức nồng thắm bình thường. Thanh Nhã tỏ ra khâm phục. Dương Khai mỉm cười, không giải thích gì thêm, tuy một phần trong đó là do lời kêu gọi của hắn, nhưng nguyên nhân cơ bản vẫn là nhờ cấm chế của Tô Nhan! Nếu không có cấm chế đó, Dương Khai nghĩ dù mình có may mắn xông vào được thế giới tinh thần của nàng, cũng chẳng tìm ra thần hồn nàng ở đâu. - Ta vẫn còn một việc muốn hỏi ngươi. Thanh Nhã chợt nghiêm mặt nói. - Vâng? Thấy nàng trịnh trọng như vậy, Dương Khai cũng bất giác nghiêm nghị lại, gật đầu nói: - Tông chủ cứ nói. - Rốt cuộc thì ngươi và Tô Nhan tu luyện song tu công gì? - Sao vậy? Dương Khai thắc mắc, đệ tử Băng Tông tu luyện công pháp hệ băng, hơn nữa họ xưa nay luông thanh tâm quả dục, căn bản không liên quan tới song tu công, Dương Khai không hiểu sao Thanh Nhã đột nhiên lại có hứng thú với vấn đề này. Cho dù nàng có biết thứ công pháp này, thì e cũng chẳng có đối tượng song tu. - Đừng cảnh giác thế, không phải ta muốn thăm dò công pháp của ngươi, chỉ là có vài điểm khiến ta phải chú ý.
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Trong băng thất, thần hồn của Dương Khai và Tô Nhan quay về, hàn huyên một lúc, Tô Nhan lại chìm vào giấc ngủ, đóng kín ngũ quan. Được Tô Nhan dặn dò, Dương Khai đã chắc mẩm, lần thi triển Băng Thân Tỏa Tâm này của Tô Nhan sẽ trực tiếp đột phá một tầng cảnh nhỏ rồi mới tỉnh lại, tức là, khi nào thăng lên Siêu Phàm lưỡng tầng cảnh, thì khi đó Tô Nhan sẽ tự mình giải trừ trạng thái hiện tại. Đó cũng là cấm chế nàng giăng xuống khi thi triển bí pháp này. Sau khi biết chân tướng, Dương Khai không lo lắng nữa, cũng không đòi đưa Tô Nhan rời khỏi Băng Tông nữa, môi trường ở đây vô cùng hợp cho nàng tu luyện, để nàng ở lại đây sẽ tốt hơn. Hơn nữa, băng chủ Thanh Nhã và Thiên Nguyệt quả thật rất tốt với nàng. Tuy Dương Khai hơi ghét con người Thiên Nguyệt, nhưng Tô Nhan lại nói đỡ đến mấy lời cho Thiên Nguyệt, cũng khiến Dương Khai giảm bớt phần căm ghét với người phụ nữ này. Điều tức một hồi, thần hồn dần dần phai bớt mệt mỏi. Cảm nhận được hai luồng sinh khí bên ngoài băng thất, Dương Khai đứng dậy, mở rộng cửa băng thất. Quả nhiên, Thanh Nhã và Thiên Nguyệt đứng ngay bên ngoài, khi thấy Dương Khai, đôi mắt họ đều đong đầy ánh nhìn phức tạp. - Tô Nhan chưa tỉnh ư? Thiên Nguyệt thò vào nhìn, ngạc nhiên hỏi. - Tỉnh được một lúc lại ngủ tiếp rồi. Dương Khai điềm đạm giải thích. Thiên Nguyệt nhìn hắn, nhíu mày, bà phát hiện địch ý của tiểu tử này hình như đã giảm bớt, cũng không rõ là vì sao. - Hẳn là hai ngươi đã bàn kỹ rồi chứ? Thanh Nhã nhẹ nhàng hỏi. Dương Khai khẽ gật đầu: - Bàn rồi. - Vậy ngươi quyết định thế nào? - Tô Nhan tiếp tục ở lại đây, kính xin tông chủ tiền bối chiếu cố hơn. Thanh Nhã nhoẻn miệng cười: - Yên tâm đi, tuy Băng Tông ta không tiếp nhận người ngoài, nhưng nể mặt Mộng Vô Nhai, ta cũng sẽ không bạc đãi nó đâu. - Đa tạ tông chủ! Dương Khai nghiêm nghị nói. - Ừm, kỳ thực ta cũng không ngờ có người lại có thể lay tỉnh một đệ tử đã thi triển Băng Thân Tỏa Tâm, ngươi đúng là khiến người khác phải mở rộng tầm mắt, điều đó cũng chứng minh tình cảm giữa ngươi và nha đầu Tô Nhan này không chỉ ở mức nồng thắm bình thường. Thanh Nhã tỏ ra khâm phục. Dương Khai mỉm cười, không giải thích gì thêm, tuy một phần trong đó là do lời kêu gọi của hắn, nhưng nguyên nhân cơ bản vẫn là nhờ cấm chế của Tô Nhan! Nếu không có cấm chế đó, Dương Khai nghĩ dù mình có may mắn xông vào được thế giới tinh thần của nàng, cũng chẳng tìm ra thần hồn nàng ở đâu. - Ta vẫn còn một việc muốn hỏi ngươi. Thanh Nhã chợt nghiêm mặt nói. - Vâng? Thấy nàng trịnh trọng như vậy, Dương Khai cũng bất giác nghiêm nghị lại, gật đầu nói: - Tông chủ cứ nói. - Rốt cuộc thì ngươi và Tô Nhan tu luyện song tu công gì? - Sao vậy? Dương Khai thắc mắc, đệ tử Băng Tông tu luyện công pháp hệ băng, hơn nữa họ xưa nay luông thanh tâm quả dục, căn bản không liên quan tới song tu công, Dương Khai không hiểu sao Thanh Nhã đột nhiên lại có hứng thú với vấn đề này. Cho dù nàng có biết thứ công pháp này, thì e cũng chẳng có đối tượng song tu. - Đừng cảnh giác thế, không phải ta muốn thăm dò công pháp của ngươi, chỉ là có vài điểm khiến ta phải chú ý.
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Trong băng thất, thần hồn của Dương Khai và Tô Nhan quay về, hàn huyên một lúc, Tô Nhan lại chìm vào giấc ngủ, đóng kín ngũ quan. Được Tô Nhan dặn dò, Dương Khai đã chắc mẩm, lần thi triển Băng Thân Tỏa Tâm này của Tô Nhan sẽ trực tiếp đột phá một tầng cảnh nhỏ rồi mới tỉnh lại, tức là, khi nào thăng lên Siêu Phàm lưỡng tầng cảnh, thì khi đó Tô Nhan sẽ tự mình giải trừ trạng thái hiện tại. Đó cũng là cấm chế nàng giăng xuống khi thi triển bí pháp này. Sau khi biết chân tướng, Dương Khai không lo lắng nữa, cũng không đòi đưa Tô Nhan rời khỏi Băng Tông nữa, môi trường ở đây vô cùng hợp cho nàng tu luyện, để nàng ở lại đây sẽ tốt hơn. Hơn nữa, băng chủ Thanh Nhã và Thiên Nguyệt quả thật rất tốt với nàng. Tuy Dương Khai hơi ghét con người Thiên Nguyệt, nhưng Tô Nhan lại nói đỡ đến mấy lời cho Thiên Nguyệt, cũng khiến Dương Khai giảm bớt phần căm ghét với người phụ nữ này. Điều tức một hồi, thần hồn dần dần phai bớt mệt mỏi. Cảm nhận được hai luồng sinh khí bên ngoài băng thất, Dương Khai đứng dậy, mở rộng cửa băng thất. Quả nhiên, Thanh Nhã và Thiên Nguyệt đứng ngay bên ngoài, khi thấy Dương Khai, đôi mắt họ đều đong đầy ánh nhìn phức tạp. - Tô Nhan chưa tỉnh ư? Thiên Nguyệt thò vào nhìn, ngạc nhiên hỏi. - Tỉnh được một lúc lại ngủ tiếp rồi. Dương Khai điềm đạm giải thích. Thiên Nguyệt nhìn hắn, nhíu mày, bà phát hiện địch ý của tiểu tử này hình như đã giảm bớt, cũng không rõ là vì sao. - Hẳn là hai ngươi đã bàn kỹ rồi chứ? Thanh Nhã nhẹ nhàng hỏi. Dương Khai khẽ gật đầu: - Bàn rồi. - Vậy ngươi quyết định thế nào? - Tô Nhan tiếp tục ở lại đây, kính xin tông chủ tiền bối chiếu cố hơn. Thanh Nhã nhoẻn miệng cười: - Yên tâm đi, tuy Băng Tông ta không tiếp nhận người ngoài, nhưng nể mặt Mộng Vô Nhai, ta cũng sẽ không bạc đãi nó đâu. - Đa tạ tông chủ! Dương Khai nghiêm nghị nói. - Ừm, kỳ thực ta cũng không ngờ có người lại có thể lay tỉnh một đệ tử đã thi triển Băng Thân Tỏa Tâm, ngươi đúng là khiến người khác phải mở rộng tầm mắt, điều đó cũng chứng minh tình cảm giữa ngươi và nha đầu Tô Nhan này không chỉ ở mức nồng thắm bình thường. Thanh Nhã tỏ ra khâm phục. Dương Khai mỉm cười, không giải thích gì thêm, tuy một phần trong đó là do lời kêu gọi của hắn, nhưng nguyên nhân cơ bản vẫn là nhờ cấm chế của Tô Nhan! Nếu không có cấm chế đó, Dương Khai nghĩ dù mình có may mắn xông vào được thế giới tinh thần của nàng, cũng chẳng tìm ra thần hồn nàng ở đâu. - Ta vẫn còn một việc muốn hỏi ngươi. Thanh Nhã chợt nghiêm mặt nói. - Vâng? Thấy nàng trịnh trọng như vậy, Dương Khai cũng bất giác nghiêm nghị lại, gật đầu nói: - Tông chủ cứ nói. - Rốt cuộc thì ngươi và Tô Nhan tu luyện song tu công gì? - Sao vậy? Dương Khai thắc mắc, đệ tử Băng Tông tu luyện công pháp hệ băng, hơn nữa họ xưa nay luông thanh tâm quả dục, căn bản không liên quan tới song tu công, Dương Khai không hiểu sao Thanh Nhã đột nhiên lại có hứng thú với vấn đề này. Cho dù nàng có biết thứ công pháp này, thì e cũng chẳng có đối tượng song tu. - Đừng cảnh giác thế, không phải ta muốn thăm dò công pháp của ngươi, chỉ là có vài điểm khiến ta phải chú ý.