Đọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai.
Chương 749: Lá chắn thần bí
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Tuy rằng với thực lực hiện giờ của Dương Khai, hắn cũng không xem những người đến Di tích thượng cổ lần này ra gì, có Phệ Hồn Chi Trùng trong tay, dưới Nhập Thánh cảnh căn bản không phải là đối thủ của hắn. Nhưng lúc trước vì muốn nhờ lực lượng của đám người này để tìm hiểu tình hình cùa Di tích thượng cổ, cho nên vẫn che dấu thực lực, theo sau bọn họ, cùng hành động với bọn họ. Hiện giờ tình hình cũng không quá khó khăn, Dương Khai liền dự tính tách rời khói đám người kia, tự mình hành động. Hắn rất hiếu kỳ với thứ tỏa ra năng lượng Dương Chúc kia, nghĩ rằng nên đi điều tra một chút xem bên kia rút cục có cái gì. Mà hiện giờ, đây chính là một cơ hội! Dương Khai cảm thấy với tính tình của Hải Vạn Cổ, lão sẽ không quan tâm đến sự sống chết của mình. Không ngờ, nghe hắn nói như vậy, Hải Vạn Cổ lại chậm rãi lắc đầu: - Không được, sao có thể để ngươi một mình ở đây. Dường như vì biểu hiện vừa rồi của Dương Khai, khiến lão có vẻ quan tâm. Vừa nói, lão vừa ra lệnh cho một võ giả của Hải Gia: - Lão Tứ, ngươi ở lại chăm sóc cho hắn, đợi sau khi thương thế của hắn tốt hơn hãy đuổi theo. Võ giả bị ra lệnh liền vội vàng gật đầu, đứng bên cạnh Dương Khai, giữ tư thế bảo vệ. Dương Khai dở khóc dở cười, chỉ có thể nói: - Vậy xin đa ta hảo ý của tiền bối. Hải Vạn Cổ khẽ gật đầu: - Được, ngươi mau chóng chữa thương, sau đó cùng lão Tứ đuổi theo. Chúng ta sẽ để lại dấu vết ở phía trước, đợi các ngươi đấy. Vừa nói lão vừa dẫn những người khác tiếp tục đi về phía trước. Dương Khai bất đắc dĩ, chỉ có thể giả vờ vận công. Võ giả được gọi là lão Tứ cũng im lặng không nói, đứng không xa Dương Khai, giống như một khúc gỗ. Khoảng nửa canh giờ sau, Dương Khai mới đứng lên. - Sao rồi? Lão Tứ vội vàng hỏi. - Hẳn là không có gì đáng ngại nữa. - Chúng ta mau đuổi theo đi. Lão Tứ trầm giọng nói, vẻ mặt vội vàng. Cùng hắn nhanh chóng lao về phía trước, theo dấu vết Hải Vạn Cổ để lại bên đường, chỉ khoảng một nén nhang sau, hai người đã đuổi kịp đội ngũ. Nhưng sau khi Dương Khai thấy rõ tình hình trong đội, không khỏi rùng mình. Vốn ban đầu đội có hai mươi người, lúc này không ngờ lại thiếu sáu bảy người như vậy. Hơn nữa những người còn lại trên mặt cũng đều có sự sợ hãi. Trong khoảng thời gian mình giả vờ chữa thương, hiển nhiên bọn họ đã gặp chuyện gì nguy hiểm, mà sáu bảy người biến mất kia, kết cục thế nào có thể đoán được. Di tích thượng cổ này quả nhiên không phải là nơi an toàn! Cả đám người đang nghỉ ngơi, nhìn thấy Dương Khai và người được gọi là lão Tứ quay về đội, Hải Vạn Cổ cũng chỉ khẽ gật đầu, sắc mặt khó coi, cũng không nói gì. - Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Lão Tứ đi đến bên cạnh một võ giả của Hải Gia, nhẹ giọng hỏi. Trên gương mặt vẫn còn vẻ kinh hoàng, võ giả này khẽ giải thích: - Nơi này dường như có rất nhiều cạm bẫy khó hiểu, không cẩn thận đã chạm vào một cái, chết vài người! Lão Tứ đột nhiên biến sắc, cũng không dám hỏi thêm. Đang nói chuyện, từ đằng xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng huýt sáo dài. Hải Vạn Cổ đang ngồi ngay ngắn tại chỗ vội vàng mở to mắt, hồ nghi nhìn về phía đó, khẽ nói:
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Tuy rằng với thực lực hiện giờ của Dương Khai, hắn cũng không xem những người đến Di tích thượng cổ lần này ra gì, có Phệ Hồn Chi Trùng trong tay, dưới Nhập Thánh cảnh căn bản không phải là đối thủ của hắn. Nhưng lúc trước vì muốn nhờ lực lượng của đám người này để tìm hiểu tình hình cùa Di tích thượng cổ, cho nên vẫn che dấu thực lực, theo sau bọn họ, cùng hành động với bọn họ. Hiện giờ tình hình cũng không quá khó khăn, Dương Khai liền dự tính tách rời khói đám người kia, tự mình hành động. Hắn rất hiếu kỳ với thứ tỏa ra năng lượng Dương Chúc kia, nghĩ rằng nên đi điều tra một chút xem bên kia rút cục có cái gì. Mà hiện giờ, đây chính là một cơ hội! Dương Khai cảm thấy với tính tình của Hải Vạn Cổ, lão sẽ không quan tâm đến sự sống chết của mình. Không ngờ, nghe hắn nói như vậy, Hải Vạn Cổ lại chậm rãi lắc đầu: - Không được, sao có thể để ngươi một mình ở đây. Dường như vì biểu hiện vừa rồi của Dương Khai, khiến lão có vẻ quan tâm. Vừa nói, lão vừa ra lệnh cho một võ giả của Hải Gia: - Lão Tứ, ngươi ở lại chăm sóc cho hắn, đợi sau khi thương thế của hắn tốt hơn hãy đuổi theo. Võ giả bị ra lệnh liền vội vàng gật đầu, đứng bên cạnh Dương Khai, giữ tư thế bảo vệ. Dương Khai dở khóc dở cười, chỉ có thể nói: - Vậy xin đa ta hảo ý của tiền bối. Hải Vạn Cổ khẽ gật đầu: - Được, ngươi mau chóng chữa thương, sau đó cùng lão Tứ đuổi theo. Chúng ta sẽ để lại dấu vết ở phía trước, đợi các ngươi đấy. Vừa nói lão vừa dẫn những người khác tiếp tục đi về phía trước. Dương Khai bất đắc dĩ, chỉ có thể giả vờ vận công. Võ giả được gọi là lão Tứ cũng im lặng không nói, đứng không xa Dương Khai, giống như một khúc gỗ. Khoảng nửa canh giờ sau, Dương Khai mới đứng lên. - Sao rồi? Lão Tứ vội vàng hỏi. - Hẳn là không có gì đáng ngại nữa. - Chúng ta mau đuổi theo đi. Lão Tứ trầm giọng nói, vẻ mặt vội vàng. Cùng hắn nhanh chóng lao về phía trước, theo dấu vết Hải Vạn Cổ để lại bên đường, chỉ khoảng một nén nhang sau, hai người đã đuổi kịp đội ngũ. Nhưng sau khi Dương Khai thấy rõ tình hình trong đội, không khỏi rùng mình. Vốn ban đầu đội có hai mươi người, lúc này không ngờ lại thiếu sáu bảy người như vậy. Hơn nữa những người còn lại trên mặt cũng đều có sự sợ hãi. Trong khoảng thời gian mình giả vờ chữa thương, hiển nhiên bọn họ đã gặp chuyện gì nguy hiểm, mà sáu bảy người biến mất kia, kết cục thế nào có thể đoán được. Di tích thượng cổ này quả nhiên không phải là nơi an toàn! Cả đám người đang nghỉ ngơi, nhìn thấy Dương Khai và người được gọi là lão Tứ quay về đội, Hải Vạn Cổ cũng chỉ khẽ gật đầu, sắc mặt khó coi, cũng không nói gì. - Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Lão Tứ đi đến bên cạnh một võ giả của Hải Gia, nhẹ giọng hỏi. Trên gương mặt vẫn còn vẻ kinh hoàng, võ giả này khẽ giải thích: - Nơi này dường như có rất nhiều cạm bẫy khó hiểu, không cẩn thận đã chạm vào một cái, chết vài người! Lão Tứ đột nhiên biến sắc, cũng không dám hỏi thêm. Đang nói chuyện, từ đằng xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng huýt sáo dài. Hải Vạn Cổ đang ngồi ngay ngắn tại chỗ vội vàng mở to mắt, hồ nghi nhìn về phía đó, khẽ nói:
Võ Luyện Đỉnh PhongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Tu ChânĐọc truyện Võ Luyện Đỉnh Phong Truyện Chữ Full, 6000 chương, (Vũ Luyện Điên Phong) là tác phẩm nổi tiếng của tác giả Mạc Mặc nói về con đường võ đạo vốn không đỉnh phong nên làm thế nào đi đến cực hạn nhân vật chính Dương Khai. Tuy rằng với thực lực hiện giờ của Dương Khai, hắn cũng không xem những người đến Di tích thượng cổ lần này ra gì, có Phệ Hồn Chi Trùng trong tay, dưới Nhập Thánh cảnh căn bản không phải là đối thủ của hắn. Nhưng lúc trước vì muốn nhờ lực lượng của đám người này để tìm hiểu tình hình cùa Di tích thượng cổ, cho nên vẫn che dấu thực lực, theo sau bọn họ, cùng hành động với bọn họ. Hiện giờ tình hình cũng không quá khó khăn, Dương Khai liền dự tính tách rời khói đám người kia, tự mình hành động. Hắn rất hiếu kỳ với thứ tỏa ra năng lượng Dương Chúc kia, nghĩ rằng nên đi điều tra một chút xem bên kia rút cục có cái gì. Mà hiện giờ, đây chính là một cơ hội! Dương Khai cảm thấy với tính tình của Hải Vạn Cổ, lão sẽ không quan tâm đến sự sống chết của mình. Không ngờ, nghe hắn nói như vậy, Hải Vạn Cổ lại chậm rãi lắc đầu: - Không được, sao có thể để ngươi một mình ở đây. Dường như vì biểu hiện vừa rồi của Dương Khai, khiến lão có vẻ quan tâm. Vừa nói, lão vừa ra lệnh cho một võ giả của Hải Gia: - Lão Tứ, ngươi ở lại chăm sóc cho hắn, đợi sau khi thương thế của hắn tốt hơn hãy đuổi theo. Võ giả bị ra lệnh liền vội vàng gật đầu, đứng bên cạnh Dương Khai, giữ tư thế bảo vệ. Dương Khai dở khóc dở cười, chỉ có thể nói: - Vậy xin đa ta hảo ý của tiền bối. Hải Vạn Cổ khẽ gật đầu: - Được, ngươi mau chóng chữa thương, sau đó cùng lão Tứ đuổi theo. Chúng ta sẽ để lại dấu vết ở phía trước, đợi các ngươi đấy. Vừa nói lão vừa dẫn những người khác tiếp tục đi về phía trước. Dương Khai bất đắc dĩ, chỉ có thể giả vờ vận công. Võ giả được gọi là lão Tứ cũng im lặng không nói, đứng không xa Dương Khai, giống như một khúc gỗ. Khoảng nửa canh giờ sau, Dương Khai mới đứng lên. - Sao rồi? Lão Tứ vội vàng hỏi. - Hẳn là không có gì đáng ngại nữa. - Chúng ta mau đuổi theo đi. Lão Tứ trầm giọng nói, vẻ mặt vội vàng. Cùng hắn nhanh chóng lao về phía trước, theo dấu vết Hải Vạn Cổ để lại bên đường, chỉ khoảng một nén nhang sau, hai người đã đuổi kịp đội ngũ. Nhưng sau khi Dương Khai thấy rõ tình hình trong đội, không khỏi rùng mình. Vốn ban đầu đội có hai mươi người, lúc này không ngờ lại thiếu sáu bảy người như vậy. Hơn nữa những người còn lại trên mặt cũng đều có sự sợ hãi. Trong khoảng thời gian mình giả vờ chữa thương, hiển nhiên bọn họ đã gặp chuyện gì nguy hiểm, mà sáu bảy người biến mất kia, kết cục thế nào có thể đoán được. Di tích thượng cổ này quả nhiên không phải là nơi an toàn! Cả đám người đang nghỉ ngơi, nhìn thấy Dương Khai và người được gọi là lão Tứ quay về đội, Hải Vạn Cổ cũng chỉ khẽ gật đầu, sắc mặt khó coi, cũng không nói gì. - Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Lão Tứ đi đến bên cạnh một võ giả của Hải Gia, nhẹ giọng hỏi. Trên gương mặt vẫn còn vẻ kinh hoàng, võ giả này khẽ giải thích: - Nơi này dường như có rất nhiều cạm bẫy khó hiểu, không cẩn thận đã chạm vào một cái, chết vài người! Lão Tứ đột nhiên biến sắc, cũng không dám hỏi thêm. Đang nói chuyện, từ đằng xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng huýt sáo dài. Hải Vạn Cổ đang ngồi ngay ngắn tại chỗ vội vàng mở to mắt, hồ nghi nhìn về phía đó, khẽ nói: