Tác giả:

Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…

Chương 141

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 141: Hay là người nào đó mà cô không biết? Thím Lâm quơ tay loạn xạ, mãi một lúc lâu mới buông xuống, vì vậy, sắc mặt thím Lâm càng thêm mệt mỏi yếu ớt, bà nhìn Lê Hương: “Tiểu thư nhỏ, cháu biết viện nghiên cứu Xu Mật không?” Đương nhiên là Lê Hương biết, viện nghiên cứu Xu Mật là viện nghiên cứu lớn nhất Hải Thành. Thật ra, nhắc tới Đông y thì nơi thịnh vượng nhất là Đề Đô, các nhà Đông y lớn ở Đế Đô mọc như nắm, mà viện Xu Mật mới thành lập không lâu, chỉ có lịch sử 14 năm, nhưng trong 14 năm này, viện Xu Mật tiến bộ vượt bậc bằng tốc độ ma quỷ cũng thể ngăn cản, cuối cùng đàn áp cả các gia tộc ở Đế Đô, trở thành viện nghiên cứu Đông y lớn nhất nỗi bật nhất. “Thím Lâm, thím nói tới viện Xu Mật đàn áp được cả các gia tộc Đông y ở Đề Đô sao?” Lê Hương không dám khẳng định, bởi lẽ chắc hẳn thím Lâm không có quan hệ gì với viện Xu Mật cả. Thím Lâm ừ một tiếng, hai mắt mỏi mệt phát ra ánh sáng kì lạ: “Mấy lão già ở Đề Đô cũng đáng nhắc tới à?” Lê Hương: “… Thím Lâm, thím nói gì vậy?” “Tiểu thư nhỏ, tiểu thư để lại cho cháu một cái rương, cháu phải đi lấy Àm ve. Thật sao, mẹ để lại cho cô một cái rương sao? “Thím Lâm, rương ở đâu, giờ cháu đi lấy ngay.”  “Lê Bang?” Lê Bang là tên Lê lão gia. Lê Hương không ngờ thím Lâm lại gọi thẳng tên ông nội, lúc này lại nghe thím Lâm nói tiếp: “Lê Bang là quản gia của tiểu thư.” Lê Hương vẫn luôn mong chờ thím Lâm tỉnh lại, muốn biết được sự thật năm đó, nhưng bây giờ liên tục nghe được máy tin tức lớn, cô cảm thấy rất khó tin. Ông nội là… quản gia của mẹ? Là sao? Sau đó mẹ lại gả cho con trai của quản gia… “Thím Lâm, thím nói chữ nào cháu cũng nghe hiểu, nhưng thành một câu lại không hiểu chút nào, cháu có rất nhiều chuyện muốn hỏi, thím nhất định phải nói cho cháu nghe.” Thím Lâm nhìn Lê Hương đầy yêu thương: “Tiểu thư nhỏ, chỉ cần lấy về cái rương tiểu thư để lại thì cháu sẽ hiểu rõ tất cả.” Thim Lâm nói xong, mệt mỏi nhắm mắt lại, rơi vào hôn me.

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 141: Hay là người nào đó mà cô không biết? Thím Lâm quơ tay loạn xạ, mãi một lúc lâu mới buông xuống, vì vậy, sắc mặt thím Lâm càng thêm mệt mỏi yếu ớt, bà nhìn Lê Hương: “Tiểu thư nhỏ, cháu biết viện nghiên cứu Xu Mật không?” Đương nhiên là Lê Hương biết, viện nghiên cứu Xu Mật là viện nghiên cứu lớn nhất Hải Thành. Thật ra, nhắc tới Đông y thì nơi thịnh vượng nhất là Đề Đô, các nhà Đông y lớn ở Đế Đô mọc như nắm, mà viện Xu Mật mới thành lập không lâu, chỉ có lịch sử 14 năm, nhưng trong 14 năm này, viện Xu Mật tiến bộ vượt bậc bằng tốc độ ma quỷ cũng thể ngăn cản, cuối cùng đàn áp cả các gia tộc ở Đế Đô, trở thành viện nghiên cứu Đông y lớn nhất nỗi bật nhất. “Thím Lâm, thím nói tới viện Xu Mật đàn áp được cả các gia tộc Đông y ở Đề Đô sao?” Lê Hương không dám khẳng định, bởi lẽ chắc hẳn thím Lâm không có quan hệ gì với viện Xu Mật cả. Thím Lâm ừ một tiếng, hai mắt mỏi mệt phát ra ánh sáng kì lạ: “Mấy lão già ở Đề Đô cũng đáng nhắc tới à?” Lê Hương: “… Thím Lâm, thím nói gì vậy?” “Tiểu thư nhỏ, tiểu thư để lại cho cháu một cái rương, cháu phải đi lấy Àm ve. Thật sao, mẹ để lại cho cô một cái rương sao? “Thím Lâm, rương ở đâu, giờ cháu đi lấy ngay.”  “Lê Bang?” Lê Bang là tên Lê lão gia. Lê Hương không ngờ thím Lâm lại gọi thẳng tên ông nội, lúc này lại nghe thím Lâm nói tiếp: “Lê Bang là quản gia của tiểu thư.” Lê Hương vẫn luôn mong chờ thím Lâm tỉnh lại, muốn biết được sự thật năm đó, nhưng bây giờ liên tục nghe được máy tin tức lớn, cô cảm thấy rất khó tin. Ông nội là… quản gia của mẹ? Là sao? Sau đó mẹ lại gả cho con trai của quản gia… “Thím Lâm, thím nói chữ nào cháu cũng nghe hiểu, nhưng thành một câu lại không hiểu chút nào, cháu có rất nhiều chuyện muốn hỏi, thím nhất định phải nói cho cháu nghe.” Thím Lâm nhìn Lê Hương đầy yêu thương: “Tiểu thư nhỏ, chỉ cần lấy về cái rương tiểu thư để lại thì cháu sẽ hiểu rõ tất cả.” Thim Lâm nói xong, mệt mỏi nhắm mắt lại, rơi vào hôn me.

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 141: Hay là người nào đó mà cô không biết? Thím Lâm quơ tay loạn xạ, mãi một lúc lâu mới buông xuống, vì vậy, sắc mặt thím Lâm càng thêm mệt mỏi yếu ớt, bà nhìn Lê Hương: “Tiểu thư nhỏ, cháu biết viện nghiên cứu Xu Mật không?” Đương nhiên là Lê Hương biết, viện nghiên cứu Xu Mật là viện nghiên cứu lớn nhất Hải Thành. Thật ra, nhắc tới Đông y thì nơi thịnh vượng nhất là Đề Đô, các nhà Đông y lớn ở Đế Đô mọc như nắm, mà viện Xu Mật mới thành lập không lâu, chỉ có lịch sử 14 năm, nhưng trong 14 năm này, viện Xu Mật tiến bộ vượt bậc bằng tốc độ ma quỷ cũng thể ngăn cản, cuối cùng đàn áp cả các gia tộc ở Đế Đô, trở thành viện nghiên cứu Đông y lớn nhất nỗi bật nhất. “Thím Lâm, thím nói tới viện Xu Mật đàn áp được cả các gia tộc Đông y ở Đề Đô sao?” Lê Hương không dám khẳng định, bởi lẽ chắc hẳn thím Lâm không có quan hệ gì với viện Xu Mật cả. Thím Lâm ừ một tiếng, hai mắt mỏi mệt phát ra ánh sáng kì lạ: “Mấy lão già ở Đề Đô cũng đáng nhắc tới à?” Lê Hương: “… Thím Lâm, thím nói gì vậy?” “Tiểu thư nhỏ, tiểu thư để lại cho cháu một cái rương, cháu phải đi lấy Àm ve. Thật sao, mẹ để lại cho cô một cái rương sao? “Thím Lâm, rương ở đâu, giờ cháu đi lấy ngay.”  “Lê Bang?” Lê Bang là tên Lê lão gia. Lê Hương không ngờ thím Lâm lại gọi thẳng tên ông nội, lúc này lại nghe thím Lâm nói tiếp: “Lê Bang là quản gia của tiểu thư.” Lê Hương vẫn luôn mong chờ thím Lâm tỉnh lại, muốn biết được sự thật năm đó, nhưng bây giờ liên tục nghe được máy tin tức lớn, cô cảm thấy rất khó tin. Ông nội là… quản gia của mẹ? Là sao? Sau đó mẹ lại gả cho con trai của quản gia… “Thím Lâm, thím nói chữ nào cháu cũng nghe hiểu, nhưng thành một câu lại không hiểu chút nào, cháu có rất nhiều chuyện muốn hỏi, thím nhất định phải nói cho cháu nghe.” Thím Lâm nhìn Lê Hương đầy yêu thương: “Tiểu thư nhỏ, chỉ cần lấy về cái rương tiểu thư để lại thì cháu sẽ hiểu rõ tất cả.” Thim Lâm nói xong, mệt mỏi nhắm mắt lại, rơi vào hôn me.

Chương 141