Tác giả:

Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…

Chương 142

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 142: Bác sĩ tới kiểm tra cho thím Lâm, khó hiểu: “Lê tiểu thư, thật ra thân thể bệnh nhân vẫn luôn không tốt, nhưng hình như người bệnh đã từng dùng một loại thuốc nào đó, viên thuốc này giữ cho trái tim bệnh nhân không suy kiệt.” Lê Hương vừa bắt mạch cho thím Lâm, như bác sĩ nói, trong người thím Lâm có một viên thuốc giữ mạng. Nửa tháng trước, cô bắt mạch cho thím Lâm vẫn không phát hiện ra, có thể thần không biết, quỷ không hay mà giữ mạng cho thím Lâm nhiều năm như vậy, y thuật của người này thật sự rất lợi hại, Lê Hương biết là mẹ mình. Mười năm trước, trước khi mất, mẹ cho thím Lâm viên thuốc giữ mạng này. Lê Hương cảm thấy bây giờ mọi chuyện càng thêm rối ren, có một cái lưới lớn vây quanh, bao trùm lên cô. Lúc này, tiếng chuông điện thoại du dương vang lên, có cuộc gọi tới. Là Lê Chấn Quốc gọi tới. Lê Hương không hề ngạc nhiên, Lê Chấn Quốc nhất định sẽ gọi cho cô, dò hỏi chuyện của cô và Mạc Tuân. Lê Hương nhận cuộc gọi: “Alo, bố à.” “Lê Hương, con mau về nhà, bố có chuyện cần hỏi con cần thận!” Lê Chấn Quốc nói rất lo lắng. Lê Hương nhếch môi: “Được, đúng lúc con cũng có chuyện nói với bố.” Lê gia. Lê Hương tới phòng Lê lão gia, ông còn đang hôn mê, nhưng từ sau lần trước cô châm cứu thì khí huyết của ông đang dần hồi phục. Lê Hương lại châm thêm lần nữa, lão gia lớn tuổi rồi, lại làm người thực vật hơn 10 năm, cần có thời gian thức tỉnh. Lê Hương thu châm, yên lặng nhìn Lê lão gia, thím Lâm nói ông nội là quản gia của mẹ, là có ý gì chứ? Thím Lâm còn bảo sau khi mẹ tới thành phố này… chẳng lẽ mẹ không phải người Hải Thành mà từ nơi khác tới sao? “Người đó” khiến thím Lâm rùng mình sợ hãi là ai? Lúc này, Lê Chấn Quốc đi tới: “Lê Hương, đến thư phòng với bố!” Lê Hương vào thư phòng, sắc mặt Lê Chấn Quốc không quá đẹp, dồn hỏi: “Lê Hương, con quen giám đốc Mạc thị Mạc Tuân? Rốt cuộc con và cậu ta có quan hệ gì?” “Bố, có phải Lê Nghiên Nghiên nói gì với bố không, Lê Nghiên Nghiên nói con quẹt thẻ đen của Mạc Tuân, bảo bố đi hỏi con?” Lê Chấn Quốc không phủ nhận: “Là Nghiên Nghiên nói với bố, Nghiên Nghiên nói con cầm thẻ của Mạc Tuân, bố nhớ rõ lần sinh nhật Tiểu Điệp ở khách sạn 6 sao Đề Hào, giám đốc khách sạn từng sai Rolls Royce đưa con về, có phải con đã sớm thông đồng với Mạc Tuân rồi không?” “Thông đồng?” Đôi mắt long lanh của Lê Hương cười lạnh: “Bố, bố cũng nói thế với Lê Nghiên Nghiên à, bảo Lê Nghiên Nghiên thông đồng với Mạc Tuân?”

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 142: Bác sĩ tới kiểm tra cho thím Lâm, khó hiểu: “Lê tiểu thư, thật ra thân thể bệnh nhân vẫn luôn không tốt, nhưng hình như người bệnh đã từng dùng một loại thuốc nào đó, viên thuốc này giữ cho trái tim bệnh nhân không suy kiệt.” Lê Hương vừa bắt mạch cho thím Lâm, như bác sĩ nói, trong người thím Lâm có một viên thuốc giữ mạng. Nửa tháng trước, cô bắt mạch cho thím Lâm vẫn không phát hiện ra, có thể thần không biết, quỷ không hay mà giữ mạng cho thím Lâm nhiều năm như vậy, y thuật của người này thật sự rất lợi hại, Lê Hương biết là mẹ mình. Mười năm trước, trước khi mất, mẹ cho thím Lâm viên thuốc giữ mạng này. Lê Hương cảm thấy bây giờ mọi chuyện càng thêm rối ren, có một cái lưới lớn vây quanh, bao trùm lên cô. Lúc này, tiếng chuông điện thoại du dương vang lên, có cuộc gọi tới. Là Lê Chấn Quốc gọi tới. Lê Hương không hề ngạc nhiên, Lê Chấn Quốc nhất định sẽ gọi cho cô, dò hỏi chuyện của cô và Mạc Tuân. Lê Hương nhận cuộc gọi: “Alo, bố à.” “Lê Hương, con mau về nhà, bố có chuyện cần hỏi con cần thận!” Lê Chấn Quốc nói rất lo lắng. Lê Hương nhếch môi: “Được, đúng lúc con cũng có chuyện nói với bố.” Lê gia. Lê Hương tới phòng Lê lão gia, ông còn đang hôn mê, nhưng từ sau lần trước cô châm cứu thì khí huyết của ông đang dần hồi phục. Lê Hương lại châm thêm lần nữa, lão gia lớn tuổi rồi, lại làm người thực vật hơn 10 năm, cần có thời gian thức tỉnh. Lê Hương thu châm, yên lặng nhìn Lê lão gia, thím Lâm nói ông nội là quản gia của mẹ, là có ý gì chứ? Thím Lâm còn bảo sau khi mẹ tới thành phố này… chẳng lẽ mẹ không phải người Hải Thành mà từ nơi khác tới sao? “Người đó” khiến thím Lâm rùng mình sợ hãi là ai? Lúc này, Lê Chấn Quốc đi tới: “Lê Hương, đến thư phòng với bố!” Lê Hương vào thư phòng, sắc mặt Lê Chấn Quốc không quá đẹp, dồn hỏi: “Lê Hương, con quen giám đốc Mạc thị Mạc Tuân? Rốt cuộc con và cậu ta có quan hệ gì?” “Bố, có phải Lê Nghiên Nghiên nói gì với bố không, Lê Nghiên Nghiên nói con quẹt thẻ đen của Mạc Tuân, bảo bố đi hỏi con?” Lê Chấn Quốc không phủ nhận: “Là Nghiên Nghiên nói với bố, Nghiên Nghiên nói con cầm thẻ của Mạc Tuân, bố nhớ rõ lần sinh nhật Tiểu Điệp ở khách sạn 6 sao Đề Hào, giám đốc khách sạn từng sai Rolls Royce đưa con về, có phải con đã sớm thông đồng với Mạc Tuân rồi không?” “Thông đồng?” Đôi mắt long lanh của Lê Hương cười lạnh: “Bố, bố cũng nói thế với Lê Nghiên Nghiên à, bảo Lê Nghiên Nghiên thông đồng với Mạc Tuân?”

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 142: Bác sĩ tới kiểm tra cho thím Lâm, khó hiểu: “Lê tiểu thư, thật ra thân thể bệnh nhân vẫn luôn không tốt, nhưng hình như người bệnh đã từng dùng một loại thuốc nào đó, viên thuốc này giữ cho trái tim bệnh nhân không suy kiệt.” Lê Hương vừa bắt mạch cho thím Lâm, như bác sĩ nói, trong người thím Lâm có một viên thuốc giữ mạng. Nửa tháng trước, cô bắt mạch cho thím Lâm vẫn không phát hiện ra, có thể thần không biết, quỷ không hay mà giữ mạng cho thím Lâm nhiều năm như vậy, y thuật của người này thật sự rất lợi hại, Lê Hương biết là mẹ mình. Mười năm trước, trước khi mất, mẹ cho thím Lâm viên thuốc giữ mạng này. Lê Hương cảm thấy bây giờ mọi chuyện càng thêm rối ren, có một cái lưới lớn vây quanh, bao trùm lên cô. Lúc này, tiếng chuông điện thoại du dương vang lên, có cuộc gọi tới. Là Lê Chấn Quốc gọi tới. Lê Hương không hề ngạc nhiên, Lê Chấn Quốc nhất định sẽ gọi cho cô, dò hỏi chuyện của cô và Mạc Tuân. Lê Hương nhận cuộc gọi: “Alo, bố à.” “Lê Hương, con mau về nhà, bố có chuyện cần hỏi con cần thận!” Lê Chấn Quốc nói rất lo lắng. Lê Hương nhếch môi: “Được, đúng lúc con cũng có chuyện nói với bố.” Lê gia. Lê Hương tới phòng Lê lão gia, ông còn đang hôn mê, nhưng từ sau lần trước cô châm cứu thì khí huyết của ông đang dần hồi phục. Lê Hương lại châm thêm lần nữa, lão gia lớn tuổi rồi, lại làm người thực vật hơn 10 năm, cần có thời gian thức tỉnh. Lê Hương thu châm, yên lặng nhìn Lê lão gia, thím Lâm nói ông nội là quản gia của mẹ, là có ý gì chứ? Thím Lâm còn bảo sau khi mẹ tới thành phố này… chẳng lẽ mẹ không phải người Hải Thành mà từ nơi khác tới sao? “Người đó” khiến thím Lâm rùng mình sợ hãi là ai? Lúc này, Lê Chấn Quốc đi tới: “Lê Hương, đến thư phòng với bố!” Lê Hương vào thư phòng, sắc mặt Lê Chấn Quốc không quá đẹp, dồn hỏi: “Lê Hương, con quen giám đốc Mạc thị Mạc Tuân? Rốt cuộc con và cậu ta có quan hệ gì?” “Bố, có phải Lê Nghiên Nghiên nói gì với bố không, Lê Nghiên Nghiên nói con quẹt thẻ đen của Mạc Tuân, bảo bố đi hỏi con?” Lê Chấn Quốc không phủ nhận: “Là Nghiên Nghiên nói với bố, Nghiên Nghiên nói con cầm thẻ của Mạc Tuân, bố nhớ rõ lần sinh nhật Tiểu Điệp ở khách sạn 6 sao Đề Hào, giám đốc khách sạn từng sai Rolls Royce đưa con về, có phải con đã sớm thông đồng với Mạc Tuân rồi không?” “Thông đồng?” Đôi mắt long lanh của Lê Hương cười lạnh: “Bố, bố cũng nói thế với Lê Nghiên Nghiên à, bảo Lê Nghiên Nghiên thông đồng với Mạc Tuân?”

Chương 142