Tác giả:

Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết…

Chương 257

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 257: Lê Hương nhận dao và cắt chiếc bánh ra, nhưng rất nhanh cô đã phát hiện ra thứ gì đó được giấu trong chiếc bánh, bị cô cắt trúng. Cô gỡ chiếc bánh ra và thấy đó là…một chiếc nhẫn kim cương. Một chiếc nhẫn kim cương với thiết kế trang nhã uyên chuyền, những viên kim cương đính phía trên đỏ lắp lánh, tỏa sáng rực rỡ. Qủa là một chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp. Lê Hương quay đâu nhìn người đàn ông bên cạnh, hàng mi cánh bướm khẽ nháy nháy: “Mạc tiên sinh, đây là quà anh tặng em sao?” Mạc Tuân nhìn cô: “Em thích không?” Lê Hương không ngờ Mạc tiên sinh lại lãng mạn như thé, lại còn giấu nhẫn kim cương vào trong bánh, nều không trêu chọc anh chút thì sao anh có thê biết sự nham hiểm của thế giới này? Lê Hương nâng cằm nhỏ lên, ngạo mạn nói: “Mạc tiên sinh, anh có thê tỏ tình với em, nói thử xem anh thích em bao nhiêu không hửm??” “Gan to rồi đúng không? Anh thấy em đúng là chán sông!” li Hàn Đình đoạt lầy chiếc nhẫn kim cương, đeo vào ngón áp út của tay phải cô, bàn tay to của anh giữ lấy. gáy cô cúi đầu hồn lên đôi môi đỏ mỏng của cô. Lê Hương bị anh hôn đến choáng váng, nụ hôn này của anh vô cùng cuông nhiệt, chăng những lấy đi hơi thở của cô, mà thật giỗng như muôn nuốt chửng cô vậy. Lê Hương quay đầu tránh đi, ngón tay mảnh khánh quét một miếng bánh, trực tiếp xoa lên gò má điền trai của anh: “Mạc tiên sinh, anh hư quá, anh lại bắt nạt eml” Nụ hôn bị gián đoạn,Mạc Tuân nhìn dáng vẻ cô bị mình hôn xong, làn da mỏng manh nhuộm hồng như đóa anh đào, còn hấp dẫn hơn cả bánh ngọt. Mạc Tuân lại giữ lây ót cô, áp cô chạm lên gò má anh tuân của mình: “Liễm cho anh, nêu không… anh ở đây muôn eml” Anh… nói cái gì thế? Trái tim Lê Hương nhanh chóng đập rộn ràng, anh là loại đàn ông nói được làm được, cô sợ tới mức nhanh chóng vươn đầu lưỡi nhỏ ra liếm bánh ngọt trên mặt anh. Yết hầu Mạc Tuân lăn lên lăn xuÔng. Lúc này Lê Hương đá anh một – cái, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng: “Mạc tiên sinh, vừa mới tốt đó mà đã biến dạng rồi, rốt cuộc hôm nay là sinh nhật của anh hay của em hả?” Cả hai người lúc này đang ngồi trên: tắm thảm lông cừu mêm mại, đôi tay nhỏ nhắn của Lê Hương chống trên mặt đất, thân hình mảnh mai hơi ngả về phía sau, đôi chân nhỏ bé đá anh, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng còn cong lên đôi mắt nước đen. Có lẽ chính cô cũng không biết được giờ. khắc này cô có bao nhiêu yêu ớt của người thiếu nữ. Mạc Tuân tạm thời bỏ qua cho cô, anh thả cô ra. Lê Hương liền lồm cồm bò dậy, cô nằm trên khung cửa số sát đắt, ngước mät lên nhìn những vì sao trên trời, người ta nói ở đây chỉ cần đưa tay ra là có thể hái được sao, quả thật không phải là giả. Lê Hương nhìn chiếc nhẫn kim cương mà cô đang đeo trên tay phải, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên ngọt ngào, sau đó cô chậm rãi vươn bàn tay nhỏ hái những vì sao. Đúng lúc này, xa xa có một trận mưa sao băng rơi xuống, hết sạo này đến sao khác đồ xuống, rơi thẳng vào tay Lê Hương. Lê Hương sợ hết hồn, vừa thu bàn tay nhỏ bé lại cô vừa lùi lại phía sau, từ sau vòng ra một cánh tay mạnh mẽ khóa chặt lại Vòng eo yêu kiều của cô, ôm chặt cô vào lòng từ phía sau. “Sơ cái gì?” Mạc Hựu hôn lên tóc cô, thâp giọng cười nói. Chỉ thấy lúc này sao băng nỗ một tiếng “bóp”, lập tức biên thành pháo hoạ nhiêu màu sắc, nhanh chóng rơi xuống đất, giống như mưa sao băng.

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 257: Lê Hương nhận dao và cắt chiếc bánh ra, nhưng rất nhanh cô đã phát hiện ra thứ gì đó được giấu trong chiếc bánh, bị cô cắt trúng. Cô gỡ chiếc bánh ra và thấy đó là…một chiếc nhẫn kim cương. Một chiếc nhẫn kim cương với thiết kế trang nhã uyên chuyền, những viên kim cương đính phía trên đỏ lắp lánh, tỏa sáng rực rỡ. Qủa là một chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp. Lê Hương quay đâu nhìn người đàn ông bên cạnh, hàng mi cánh bướm khẽ nháy nháy: “Mạc tiên sinh, đây là quà anh tặng em sao?” Mạc Tuân nhìn cô: “Em thích không?” Lê Hương không ngờ Mạc tiên sinh lại lãng mạn như thé, lại còn giấu nhẫn kim cương vào trong bánh, nều không trêu chọc anh chút thì sao anh có thê biết sự nham hiểm của thế giới này? Lê Hương nâng cằm nhỏ lên, ngạo mạn nói: “Mạc tiên sinh, anh có thê tỏ tình với em, nói thử xem anh thích em bao nhiêu không hửm??” “Gan to rồi đúng không? Anh thấy em đúng là chán sông!” li Hàn Đình đoạt lầy chiếc nhẫn kim cương, đeo vào ngón áp út của tay phải cô, bàn tay to của anh giữ lấy. gáy cô cúi đầu hồn lên đôi môi đỏ mỏng của cô. Lê Hương bị anh hôn đến choáng váng, nụ hôn này của anh vô cùng cuông nhiệt, chăng những lấy đi hơi thở của cô, mà thật giỗng như muôn nuốt chửng cô vậy. Lê Hương quay đầu tránh đi, ngón tay mảnh khánh quét một miếng bánh, trực tiếp xoa lên gò má điền trai của anh: “Mạc tiên sinh, anh hư quá, anh lại bắt nạt eml” Nụ hôn bị gián đoạn,Mạc Tuân nhìn dáng vẻ cô bị mình hôn xong, làn da mỏng manh nhuộm hồng như đóa anh đào, còn hấp dẫn hơn cả bánh ngọt. Mạc Tuân lại giữ lây ót cô, áp cô chạm lên gò má anh tuân của mình: “Liễm cho anh, nêu không… anh ở đây muôn eml” Anh… nói cái gì thế? Trái tim Lê Hương nhanh chóng đập rộn ràng, anh là loại đàn ông nói được làm được, cô sợ tới mức nhanh chóng vươn đầu lưỡi nhỏ ra liếm bánh ngọt trên mặt anh. Yết hầu Mạc Tuân lăn lên lăn xuÔng. Lúc này Lê Hương đá anh một – cái, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng: “Mạc tiên sinh, vừa mới tốt đó mà đã biến dạng rồi, rốt cuộc hôm nay là sinh nhật của anh hay của em hả?” Cả hai người lúc này đang ngồi trên: tắm thảm lông cừu mêm mại, đôi tay nhỏ nhắn của Lê Hương chống trên mặt đất, thân hình mảnh mai hơi ngả về phía sau, đôi chân nhỏ bé đá anh, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng còn cong lên đôi mắt nước đen. Có lẽ chính cô cũng không biết được giờ. khắc này cô có bao nhiêu yêu ớt của người thiếu nữ. Mạc Tuân tạm thời bỏ qua cho cô, anh thả cô ra. Lê Hương liền lồm cồm bò dậy, cô nằm trên khung cửa số sát đắt, ngước mät lên nhìn những vì sao trên trời, người ta nói ở đây chỉ cần đưa tay ra là có thể hái được sao, quả thật không phải là giả. Lê Hương nhìn chiếc nhẫn kim cương mà cô đang đeo trên tay phải, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên ngọt ngào, sau đó cô chậm rãi vươn bàn tay nhỏ hái những vì sao. Đúng lúc này, xa xa có một trận mưa sao băng rơi xuống, hết sạo này đến sao khác đồ xuống, rơi thẳng vào tay Lê Hương. Lê Hương sợ hết hồn, vừa thu bàn tay nhỏ bé lại cô vừa lùi lại phía sau, từ sau vòng ra một cánh tay mạnh mẽ khóa chặt lại Vòng eo yêu kiều của cô, ôm chặt cô vào lòng từ phía sau. “Sơ cái gì?” Mạc Hựu hôn lên tóc cô, thâp giọng cười nói. Chỉ thấy lúc này sao băng nỗ một tiếng “bóp”, lập tức biên thành pháo hoạ nhiêu màu sắc, nhanh chóng rơi xuống đất, giống như mưa sao băng.

Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn KịpTác giả: SSTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành. Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ. Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ. Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào. Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào. Hôn mê bắt tỉnh. Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.” “Ai bảo không có ai?” Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương. Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết… Chương 257: Lê Hương nhận dao và cắt chiếc bánh ra, nhưng rất nhanh cô đã phát hiện ra thứ gì đó được giấu trong chiếc bánh, bị cô cắt trúng. Cô gỡ chiếc bánh ra và thấy đó là…một chiếc nhẫn kim cương. Một chiếc nhẫn kim cương với thiết kế trang nhã uyên chuyền, những viên kim cương đính phía trên đỏ lắp lánh, tỏa sáng rực rỡ. Qủa là một chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp. Lê Hương quay đâu nhìn người đàn ông bên cạnh, hàng mi cánh bướm khẽ nháy nháy: “Mạc tiên sinh, đây là quà anh tặng em sao?” Mạc Tuân nhìn cô: “Em thích không?” Lê Hương không ngờ Mạc tiên sinh lại lãng mạn như thé, lại còn giấu nhẫn kim cương vào trong bánh, nều không trêu chọc anh chút thì sao anh có thê biết sự nham hiểm của thế giới này? Lê Hương nâng cằm nhỏ lên, ngạo mạn nói: “Mạc tiên sinh, anh có thê tỏ tình với em, nói thử xem anh thích em bao nhiêu không hửm??” “Gan to rồi đúng không? Anh thấy em đúng là chán sông!” li Hàn Đình đoạt lầy chiếc nhẫn kim cương, đeo vào ngón áp út của tay phải cô, bàn tay to của anh giữ lấy. gáy cô cúi đầu hồn lên đôi môi đỏ mỏng của cô. Lê Hương bị anh hôn đến choáng váng, nụ hôn này của anh vô cùng cuông nhiệt, chăng những lấy đi hơi thở của cô, mà thật giỗng như muôn nuốt chửng cô vậy. Lê Hương quay đầu tránh đi, ngón tay mảnh khánh quét một miếng bánh, trực tiếp xoa lên gò má điền trai của anh: “Mạc tiên sinh, anh hư quá, anh lại bắt nạt eml” Nụ hôn bị gián đoạn,Mạc Tuân nhìn dáng vẻ cô bị mình hôn xong, làn da mỏng manh nhuộm hồng như đóa anh đào, còn hấp dẫn hơn cả bánh ngọt. Mạc Tuân lại giữ lây ót cô, áp cô chạm lên gò má anh tuân của mình: “Liễm cho anh, nêu không… anh ở đây muôn eml” Anh… nói cái gì thế? Trái tim Lê Hương nhanh chóng đập rộn ràng, anh là loại đàn ông nói được làm được, cô sợ tới mức nhanh chóng vươn đầu lưỡi nhỏ ra liếm bánh ngọt trên mặt anh. Yết hầu Mạc Tuân lăn lên lăn xuÔng. Lúc này Lê Hương đá anh một – cái, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng: “Mạc tiên sinh, vừa mới tốt đó mà đã biến dạng rồi, rốt cuộc hôm nay là sinh nhật của anh hay của em hả?” Cả hai người lúc này đang ngồi trên: tắm thảm lông cừu mêm mại, đôi tay nhỏ nhắn của Lê Hương chống trên mặt đất, thân hình mảnh mai hơi ngả về phía sau, đôi chân nhỏ bé đá anh, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng còn cong lên đôi mắt nước đen. Có lẽ chính cô cũng không biết được giờ. khắc này cô có bao nhiêu yêu ớt của người thiếu nữ. Mạc Tuân tạm thời bỏ qua cho cô, anh thả cô ra. Lê Hương liền lồm cồm bò dậy, cô nằm trên khung cửa số sát đắt, ngước mät lên nhìn những vì sao trên trời, người ta nói ở đây chỉ cần đưa tay ra là có thể hái được sao, quả thật không phải là giả. Lê Hương nhìn chiếc nhẫn kim cương mà cô đang đeo trên tay phải, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên ngọt ngào, sau đó cô chậm rãi vươn bàn tay nhỏ hái những vì sao. Đúng lúc này, xa xa có một trận mưa sao băng rơi xuống, hết sạo này đến sao khác đồ xuống, rơi thẳng vào tay Lê Hương. Lê Hương sợ hết hồn, vừa thu bàn tay nhỏ bé lại cô vừa lùi lại phía sau, từ sau vòng ra một cánh tay mạnh mẽ khóa chặt lại Vòng eo yêu kiều của cô, ôm chặt cô vào lòng từ phía sau. “Sơ cái gì?” Mạc Hựu hôn lên tóc cô, thâp giọng cười nói. Chỉ thấy lúc này sao băng nỗ một tiếng “bóp”, lập tức biên thành pháo hoạ nhiêu màu sắc, nhanh chóng rơi xuống đất, giống như mưa sao băng.

Chương 257