Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 1336: Lỡ Nó Muốn Giết Thật
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Như nghĩ đến gì đó, hắn chợt hỏi: “Tiền bối đã từng gặp Võ Thần chưa?" Câu hỏi này tất nhiên dành cho đại thần tầng sáu.Sau khoảng thời gian chung đụng vừa qua, hắn nhận ra vị này rất dễ ở chung, ít nhất là cho đến giờ.Đối phương đáp sau một hồi lặng im: “Từng gặp vài kẻ, nhưng đều là hữu danh vô thực, căn bản không xứng với hai chữ ấy”.Diệp Huyên cười hỏi: “Tiền bối à, vị ở tầng năm nói với ta ngài không thuộc về Tứ Duy, vậy là Ngũ Duy sao?" "Ngươi đang nói đến tên dùng dạng linh hồn tiến vào chỗ ta sao?" "Chính là người đó!" Đại thần cười đáp: “Thật ra hắn cũng lợi hại đấy, nếu không phải bị tháp này nhốt lại nhiều năm, khiến sức mạnh xói mòn! Nhưng tất nhiên, có lợi hại đến mấy cũng không địch lại vị kiếm tu kia”.Vị kiếm tu khoác áo màu mây trắng kia ư? Diệp Huyên tất nhiên vẫn còn ấn tượng với người này, bởi vì thực lực của đối phương mạnh vô cùng, có lẽ ngang hàng với cô gái váy trắng.Đại thần tầng sáu nói tiếp: “Lai lịch của ta thì có nói ngươi cũng không biết.Điều ngươi nên bận tâm không phải là những kẻ bị giam giữ như chúng ta, mà là bản thân tòa tháp này kia kìa”.Tòa tháp này ư? Diệp Huyên có chút khó hiểu: “Tiền bối có ý gì?" Đối phương đáp: “Tòa tháp này nhận ngươi làm chủ không phải thật sự vì ngươi mà là vì cô gái kia, có đúng không?" Diệp Huyên không đáp.Hắn vẫn còn nhớ đại thần tầng hai từng nói tháp Giới Ngục nhận hắn làm chủ là để nịnh bợ cô gái váy trắng! Đại thần tầng sáu tiếp tục: “Nó không thật lòng xem ngươi là chủ nhân, nên một khi vết thương được chữa lành, ngươi nghĩ nó còn chịu đi theo ngươi sao?" Diệp Huyên thấp giọng nói: “Cho dù không theo ta nữa cũng không đến mức muốn giết ta chứ”."Lỡ nó muốn giết thật?" "Chắc không đến nỗi vậy đâu! ” "Vật này thuộc về Ngũ Duy, chủ nhân của nó cao cường mạnh mẽ bao nhiêu, mà ngươi hiện tại! Ta không có ý xem thường, nhưng hiện tại ngươi yếu đến nỗi ta không biết dùng từ gì để miêu tả”.Diệp Huyên đen cả mặt, tự hỏi người này không biết nói giảm nói tránh là gì à..
Như nghĩ đến gì đó, hắn chợt hỏi: “Tiền bối đã từng gặp Võ Thần chưa?"
Câu hỏi này tất nhiên dành cho đại thần tầng sáu.
Sau khoảng thời gian chung đụng vừa qua, hắn nhận ra vị này rất dễ ở chung, ít nhất là cho đến giờ.
Đối phương đáp sau một hồi lặng im: “Từng gặp vài kẻ, nhưng đều là hữu danh vô thực, căn bản không xứng với hai chữ ấy”.
Diệp Huyên cười hỏi: “Tiền bối à, vị ở tầng năm nói với ta ngài không thuộc về Tứ Duy, vậy là Ngũ Duy sao?"
"Ngươi đang nói đến tên dùng dạng linh hồn tiến vào chỗ ta sao?"
"Chính là người đó!"
Đại thần cười đáp: “Thật ra hắn cũng lợi hại đấy, nếu không phải bị tháp này nhốt lại nhiều năm, khiến sức mạnh xói mòn! Nhưng tất nhiên, có lợi hại đến mấy cũng không địch lại vị kiếm tu kia”.
Vị kiếm tu khoác áo màu mây trắng kia ư?
Diệp Huyên tất nhiên vẫn còn ấn tượng với người này, bởi vì thực lực của đối phương mạnh vô cùng, có lẽ ngang hàng với cô gái váy trắng.
Đại thần tầng sáu nói tiếp: “Lai lịch của ta thì có nói ngươi cũng không biết.
Điều ngươi nên bận tâm không phải là những kẻ bị giam giữ như chúng ta, mà là bản thân tòa tháp này kia kìa”.
Tòa tháp này ư?
Diệp Huyên có chút khó hiểu: “Tiền bối có ý gì?"
Đối phương đáp: “Tòa tháp này nhận ngươi làm chủ không phải thật sự vì ngươi mà là vì cô gái kia, có đúng không?"
Diệp Huyên không đáp.
Hắn vẫn còn nhớ đại thần tầng hai từng nói tháp Giới Ngục nhận hắn làm chủ là để nịnh bợ cô gái váy trắng!
Đại thần tầng sáu tiếp tục: “Nó không thật lòng xem ngươi là chủ nhân, nên một khi vết thương được chữa lành, ngươi nghĩ nó còn chịu đi theo ngươi sao?"
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Cho dù không theo ta nữa cũng không đến mức muốn giết ta chứ”.
"Lỡ nó muốn giết thật?"
"Chắc không đến nỗi vậy đâu! ”
"Vật này thuộc về Ngũ Duy, chủ nhân của nó cao cường mạnh mẽ bao nhiêu, mà ngươi hiện tại! Ta không có ý xem thường, nhưng hiện tại ngươi yếu đến nỗi ta không biết dùng từ gì để miêu tả”.
Diệp Huyên đen cả mặt, tự hỏi người này không biết nói giảm nói tránh là gì à.
.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Như nghĩ đến gì đó, hắn chợt hỏi: “Tiền bối đã từng gặp Võ Thần chưa?" Câu hỏi này tất nhiên dành cho đại thần tầng sáu.Sau khoảng thời gian chung đụng vừa qua, hắn nhận ra vị này rất dễ ở chung, ít nhất là cho đến giờ.Đối phương đáp sau một hồi lặng im: “Từng gặp vài kẻ, nhưng đều là hữu danh vô thực, căn bản không xứng với hai chữ ấy”.Diệp Huyên cười hỏi: “Tiền bối à, vị ở tầng năm nói với ta ngài không thuộc về Tứ Duy, vậy là Ngũ Duy sao?" "Ngươi đang nói đến tên dùng dạng linh hồn tiến vào chỗ ta sao?" "Chính là người đó!" Đại thần cười đáp: “Thật ra hắn cũng lợi hại đấy, nếu không phải bị tháp này nhốt lại nhiều năm, khiến sức mạnh xói mòn! Nhưng tất nhiên, có lợi hại đến mấy cũng không địch lại vị kiếm tu kia”.Vị kiếm tu khoác áo màu mây trắng kia ư? Diệp Huyên tất nhiên vẫn còn ấn tượng với người này, bởi vì thực lực của đối phương mạnh vô cùng, có lẽ ngang hàng với cô gái váy trắng.Đại thần tầng sáu nói tiếp: “Lai lịch của ta thì có nói ngươi cũng không biết.Điều ngươi nên bận tâm không phải là những kẻ bị giam giữ như chúng ta, mà là bản thân tòa tháp này kia kìa”.Tòa tháp này ư? Diệp Huyên có chút khó hiểu: “Tiền bối có ý gì?" Đối phương đáp: “Tòa tháp này nhận ngươi làm chủ không phải thật sự vì ngươi mà là vì cô gái kia, có đúng không?" Diệp Huyên không đáp.Hắn vẫn còn nhớ đại thần tầng hai từng nói tháp Giới Ngục nhận hắn làm chủ là để nịnh bợ cô gái váy trắng! Đại thần tầng sáu tiếp tục: “Nó không thật lòng xem ngươi là chủ nhân, nên một khi vết thương được chữa lành, ngươi nghĩ nó còn chịu đi theo ngươi sao?" Diệp Huyên thấp giọng nói: “Cho dù không theo ta nữa cũng không đến mức muốn giết ta chứ”."Lỡ nó muốn giết thật?" "Chắc không đến nỗi vậy đâu! ” "Vật này thuộc về Ngũ Duy, chủ nhân của nó cao cường mạnh mẽ bao nhiêu, mà ngươi hiện tại! Ta không có ý xem thường, nhưng hiện tại ngươi yếu đến nỗi ta không biết dùng từ gì để miêu tả”.Diệp Huyên đen cả mặt, tự hỏi người này không biết nói giảm nói tránh là gì à..