Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 1337: Có Chuyện Gì Mà Ầm Ĩ Tại Đây

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Đại thần tiếp lời: “Dĩ nhiên bản thân ngươi cũng kỳ quặc.Ít nhất đến giờ ta vẫn không hiểu vì sao chủ nhân của hai thanh kiếm trên đỉnh tháp kia lại liên tục giúp đỡ ngươi! Có khi có chỗ dựa cũng là một loại thực lực nhỉ”.Mặt Diệp Huyên càng âm u hơn.Người này quả thật đang chửi xéo hắn!  Diệp Huyên quyết định không tiếp tục trò chuyện nữa mà đi về phía Võ Viện.Khi hắn đến trước thềm đá, một gã thanh niên bỗng xuất hiện trước mặt.Ánh mắt gã tập trung vào vai phải hắn, đôi mày nhíu lại: “Ngươi là kiếm tu?"  Thấy Diệp Huyên gật đầu, gã lạnh lùng thốt lên: “Kiếm tu đến Võ Viện ta làm gì?"  Hắn mỉm cười: “Vị huynh đệ này, muội muội ta đang ở đây, ta đến tìm con bé”."Muội muội ngươi?", đôi mày gã thanh niên vẫn không giãn ra: “Tên gì?"  "Diệp Liên, và cả hai người bạn của ta, An Lan Tú và Liên Vạn Lý nữa”.Đối phương lập tức sửng sốt: “Ngươi nói Diệp Liên là muội muội ngươi, An Lan Tú và Liên Vạn Lý là bạn ngươi?"  "Đúng vậy!"  Diệp Huyên vừa gật đầu, gã thanh niên đã quát ầm lên: “Thứ kiếm tu vô liêm sỉ! Dám bịa ra cái cớ rách nát để theo đuổi nữ thần Võ Viện chúng ta! Cút ngay, bằng không đừng trách ta không khách khí!"  Diệp Huyên trợn mắt há mồm, cái quái gì thế này?  Thấy hắn vẫn còn đứng đó, gã thanh niên cau mày: “Còn chưa cút?"  "Huynh đệ à! ”, Diệp Huyên ngập ngừng."Huynh đệ gì với ngươi? Ta nói cho ngươi biết, còn xớ rớ ở đây để các học trưởng thấy thì có muốn đi cũng đi không được!"  Diệp Huyên không nói gì.Võ Viện và Kiếm Tông đã gay gắt như nước với lửa thế này rồi sao?  Mà nhóm Diệp Liên đều đang ở tại Võ Viện, càng khiến hắn khó xử vô cùng."Có chuyện gì mà ầm ĩ tại đây?"  Một giọng nói vọng đến từ phía sau gã thanh niên.Diệp Huyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô gái đi đến.Nàng ta khoảng hai mươi tuổi, vóc dáng cao gầy, mặc một chiếc váy hoa nhí xinh đẹp, suối tóc đen đổ xuống trên đầu vai đến động lòng người..

Đại thần tiếp lời: “Dĩ nhiên bản thân ngươi cũng kỳ quặc.

Ít nhất đến giờ ta vẫn không hiểu vì sao chủ nhân của hai thanh kiếm trên đỉnh tháp kia lại liên tục giúp đỡ ngươi! Có khi có chỗ dựa cũng là một loại thực lực nhỉ”.

Mặt Diệp Huyên càng âm u hơn.

Người này quả thật đang chửi xéo hắn!  

Diệp Huyên quyết định không tiếp tục trò chuyện nữa mà đi về phía Võ Viện.

Khi hắn đến trước thềm đá, một gã thanh niên bỗng xuất hiện trước mặt.

Ánh mắt gã tập trung vào vai phải hắn, đôi mày nhíu lại: “Ngươi là kiếm tu?"  

Thấy Diệp Huyên gật đầu, gã lạnh lùng thốt lên: “Kiếm tu đến Võ Viện ta làm gì?"  

Hắn mỉm cười: “Vị huynh đệ này, muội muội ta đang ở đây, ta đến tìm con bé”.

"Muội muội ngươi?", đôi mày gã thanh niên vẫn không giãn ra: “Tên gì?"  

"Diệp Liên, và cả hai người bạn của ta, An Lan Tú và Liên Vạn Lý nữa”.

Đối phương lập tức sửng sốt: “Ngươi nói Diệp Liên là muội muội ngươi, An Lan Tú và Liên Vạn Lý là bạn ngươi?"  

"Đúng vậy!"  

Diệp Huyên vừa gật đầu, gã thanh niên đã quát ầm lên: “Thứ kiếm tu vô liêm sỉ! Dám bịa ra cái cớ rách nát để theo đuổi nữ thần Võ Viện chúng ta! Cút ngay, bằng không đừng trách ta không khách khí!"  

Diệp Huyên trợn mắt há mồm, cái quái gì thế này?  

Thấy hắn vẫn còn đứng đó, gã thanh niên cau mày: “Còn chưa cút?"  

"Huynh đệ à! ”, Diệp Huyên ngập ngừng.

"Huynh đệ gì với ngươi? Ta nói cho ngươi biết, còn xớ rớ ở đây để các học trưởng thấy thì có muốn đi cũng đi không được!"  

Diệp Huyên không nói gì.

Võ Viện và Kiếm Tông đã gay gắt như nước với lửa thế này rồi sao?  

Mà nhóm Diệp Liên đều đang ở tại Võ Viện, càng khiến hắn khó xử vô cùng.

"Có chuyện gì mà ầm ĩ tại đây?"  

Một giọng nói vọng đến từ phía sau gã thanh niên.

Diệp Huyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô gái đi đến.

Nàng ta khoảng hai mươi tuổi, vóc dáng cao gầy, mặc một chiếc váy hoa nhí xinh đẹp, suối tóc đen đổ xuống trên đầu vai đến động lòng người.

.

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Đại thần tiếp lời: “Dĩ nhiên bản thân ngươi cũng kỳ quặc.Ít nhất đến giờ ta vẫn không hiểu vì sao chủ nhân của hai thanh kiếm trên đỉnh tháp kia lại liên tục giúp đỡ ngươi! Có khi có chỗ dựa cũng là một loại thực lực nhỉ”.Mặt Diệp Huyên càng âm u hơn.Người này quả thật đang chửi xéo hắn!  Diệp Huyên quyết định không tiếp tục trò chuyện nữa mà đi về phía Võ Viện.Khi hắn đến trước thềm đá, một gã thanh niên bỗng xuất hiện trước mặt.Ánh mắt gã tập trung vào vai phải hắn, đôi mày nhíu lại: “Ngươi là kiếm tu?"  Thấy Diệp Huyên gật đầu, gã lạnh lùng thốt lên: “Kiếm tu đến Võ Viện ta làm gì?"  Hắn mỉm cười: “Vị huynh đệ này, muội muội ta đang ở đây, ta đến tìm con bé”."Muội muội ngươi?", đôi mày gã thanh niên vẫn không giãn ra: “Tên gì?"  "Diệp Liên, và cả hai người bạn của ta, An Lan Tú và Liên Vạn Lý nữa”.Đối phương lập tức sửng sốt: “Ngươi nói Diệp Liên là muội muội ngươi, An Lan Tú và Liên Vạn Lý là bạn ngươi?"  "Đúng vậy!"  Diệp Huyên vừa gật đầu, gã thanh niên đã quát ầm lên: “Thứ kiếm tu vô liêm sỉ! Dám bịa ra cái cớ rách nát để theo đuổi nữ thần Võ Viện chúng ta! Cút ngay, bằng không đừng trách ta không khách khí!"  Diệp Huyên trợn mắt há mồm, cái quái gì thế này?  Thấy hắn vẫn còn đứng đó, gã thanh niên cau mày: “Còn chưa cút?"  "Huynh đệ à! ”, Diệp Huyên ngập ngừng."Huynh đệ gì với ngươi? Ta nói cho ngươi biết, còn xớ rớ ở đây để các học trưởng thấy thì có muốn đi cũng đi không được!"  Diệp Huyên không nói gì.Võ Viện và Kiếm Tông đã gay gắt như nước với lửa thế này rồi sao?  Mà nhóm Diệp Liên đều đang ở tại Võ Viện, càng khiến hắn khó xử vô cùng."Có chuyện gì mà ầm ĩ tại đây?"  Một giọng nói vọng đến từ phía sau gã thanh niên.Diệp Huyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô gái đi đến.Nàng ta khoảng hai mươi tuổi, vóc dáng cao gầy, mặc một chiếc váy hoa nhí xinh đẹp, suối tóc đen đổ xuống trên đầu vai đến động lòng người..

Chương 1337: Có Chuyện Gì Mà Ầm Ĩ Tại Đây