Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 3387

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nếu Chúc Long linh thiêng, hắn đã đến, chắc chắn đối phương sẽ biết, nếu đối phương không hề đáp lại thì chứng minh đối phương không muốn gặp hắn.  Đương nhiên hắn cũng có thể trắng trợn cướp đoạt, nhưng nếu làm thế thì chẳng khác nào dồn mình vào tình thế nguy hiểm cả.  Những dị thú này không phải kẻ hiền lành!  Thấy Diệp Huyên dẫn Tiểu Phạn rời đi, ông lão kia cũng thở phào nhẹ nhõm, vì nếu Diệp Huyên thật sự làm loạn, ông ta vẫn phải kiêng dè, không chỉ vì Tiểu Phạn mà còn vì ba thanh kiếm kia của Diệp Huyên nữa!  AdvertisementBa thanh kiếm kia quá đáng sợ!  Lúc này, mặt hồ đột nhiên dao động.  Diệp Huyên dừng lại, ông lão kia xoay người nhìn về phía mặt hồ với vẻ mặt ngạc nhiên.  AdvertisementMột giọng nói nhanh chóng vang lên từ trong mặt hồ: “Ngươi đến rồi!”  Ai đến rồi cơ?  Diệp Huyên chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.  Ông lão kia cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó ông ta quỳ xuống, run rẩy nói: “Chúc Long đại thần!”  Diệp Huyên nhìn mặt hồ: “Tiền bối?”  Lúc này, giọng nói của Chúc Long lại vang lên: “Thì ra là thế… Ngươi đến đây là vì chuyện gì?”  Diệp Huyên nói: “Muốn xin tiền bối một thứ!”  Chúc Long hỏi: “Thứ gì?”  Diệp Huyên đáp: “Vảy của Chúc Long!”  Nghe vậy, ông lão lập tức nổi giận: “To gan!”Vảy của Chúc Long!  Đó chính là vảy ngược của Chúc Long, là thứ sắc bén nhất trên thân rồng, mà bên dưới vảy ngược đó chính là chỗ yếu nhất của rồng, vì thế từ xưa có câu: Vảy ngược của rồng, không thể chạm vào!  Mà Diệp Huyên lại ngang nhiên muốn có vảy ngược, có khác nào đang kiếm chuyện đâu!  Lúc này, mặt hồ đột nhiên rung lên, sau đó, một miếng vảy màu đen bay lên từ trong mặt hồ, sau đó chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Huyên.  Nhìn thấy cảnh này, ông lão kia lập tức ngây người.  Diệp Huyên cũng sửng sốt, thật sự dứt khoát như thế à?  Lúc này, Chúc Long lại hỏi: “Đủ chưa?”  Ông lão ở bên cạnh lập tức hoá đá.  Yết hầu của Diệp Huyên lăn lên lộn xuống, sau đó hỏi: “Còn… còn nữa không?”  Chúc Long không nói gì, nhưng lại có hai miếng vảy bay đến từ dưới đáy hồ, sau đó dừng lại trước mặt Diệp Huyên.  Ba miếng vảy Chúc Long!  Diệp Huyên không thể bình tĩnh nổi nữa!  Đây là vảy của Chúc Long, có thể là thứ cứng nhất thế gian này.  Mà đối phương cứ thế cho mình ba miếng!  Chẳng lẽ mình chính là con của ông trời trong truyền thuyết sao? 

Nếu Chúc Long linh thiêng, hắn đã đến, chắc chắn đối phương sẽ biết, nếu đối phương không hề đáp lại thì chứng minh đối phương không muốn gặp hắn.  

Đương nhiên hắn cũng có thể trắng trợn cướp đoạt, nhưng nếu làm thế thì chẳng khác nào dồn mình vào tình thế nguy hiểm cả.  

Những dị thú này không phải kẻ hiền lành!  

Thấy Diệp Huyên dẫn Tiểu Phạn rời đi, ông lão kia cũng thở phào nhẹ nhõm, vì nếu Diệp Huyên thật sự làm loạn, ông ta vẫn phải kiêng dè, không chỉ vì Tiểu Phạn mà còn vì ba thanh kiếm kia của Diệp Huyên nữa!  

Advertisement

Ba thanh kiếm kia quá đáng sợ!  

Lúc này, mặt hồ đột nhiên dao động.  

Diệp Huyên dừng lại, ông lão kia xoay người nhìn về phía mặt hồ với vẻ mặt ngạc nhiên.  

Advertisement

Một giọng nói nhanh chóng vang lên từ trong mặt hồ: “Ngươi đến rồi!”  

Ai đến rồi cơ?  

Diệp Huyên chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.  

Ông lão kia cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó ông ta quỳ xuống, run rẩy nói: “Chúc Long đại thần!”  

Diệp Huyên nhìn mặt hồ: “Tiền bối?”  

Lúc này, giọng nói của Chúc Long lại vang lên: “Thì ra là thế… Ngươi đến đây là vì chuyện gì?”  

Diệp Huyên nói: “Muốn xin tiền bối một thứ!”  

Chúc Long hỏi: “Thứ gì?”  

Diệp Huyên đáp: “Vảy của Chúc Long!”  

Nghe vậy, ông lão lập tức nổi giận: “To gan!”

Vảy của Chúc Long!  

Đó chính là vảy ngược của Chúc Long, là thứ sắc bén nhất trên thân rồng, mà bên dưới vảy ngược đó chính là chỗ yếu nhất của rồng, vì thế từ xưa có câu: Vảy ngược của rồng, không thể chạm vào!  

Mà Diệp Huyên lại ngang nhiên muốn có vảy ngược, có khác nào đang kiếm chuyện đâu!  

Lúc này, mặt hồ đột nhiên rung lên, sau đó, một miếng vảy màu đen bay lên từ trong mặt hồ, sau đó chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Huyên.  

Nhìn thấy cảnh này, ông lão kia lập tức ngây người.  

Diệp Huyên cũng sửng sốt, thật sự dứt khoát như thế à?  

Lúc này, Chúc Long lại hỏi: “Đủ chưa?”  

Ông lão ở bên cạnh lập tức hoá đá.  

Yết hầu của Diệp Huyên lăn lên lộn xuống, sau đó hỏi: “Còn… còn nữa không?”  

Chúc Long không nói gì, nhưng lại có hai miếng vảy bay đến từ dưới đáy hồ, sau đó dừng lại trước mặt Diệp Huyên.  

Ba miếng vảy Chúc Long!  

Diệp Huyên không thể bình tĩnh nổi nữa!  

Đây là vảy của Chúc Long, có thể là thứ cứng nhất thế gian này.  

Mà đối phương cứ thế cho mình ba miếng!  

Chẳng lẽ mình chính là con của ông trời trong truyền thuyết sao? 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nếu Chúc Long linh thiêng, hắn đã đến, chắc chắn đối phương sẽ biết, nếu đối phương không hề đáp lại thì chứng minh đối phương không muốn gặp hắn.  Đương nhiên hắn cũng có thể trắng trợn cướp đoạt, nhưng nếu làm thế thì chẳng khác nào dồn mình vào tình thế nguy hiểm cả.  Những dị thú này không phải kẻ hiền lành!  Thấy Diệp Huyên dẫn Tiểu Phạn rời đi, ông lão kia cũng thở phào nhẹ nhõm, vì nếu Diệp Huyên thật sự làm loạn, ông ta vẫn phải kiêng dè, không chỉ vì Tiểu Phạn mà còn vì ba thanh kiếm kia của Diệp Huyên nữa!  AdvertisementBa thanh kiếm kia quá đáng sợ!  Lúc này, mặt hồ đột nhiên dao động.  Diệp Huyên dừng lại, ông lão kia xoay người nhìn về phía mặt hồ với vẻ mặt ngạc nhiên.  AdvertisementMột giọng nói nhanh chóng vang lên từ trong mặt hồ: “Ngươi đến rồi!”  Ai đến rồi cơ?  Diệp Huyên chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.  Ông lão kia cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó ông ta quỳ xuống, run rẩy nói: “Chúc Long đại thần!”  Diệp Huyên nhìn mặt hồ: “Tiền bối?”  Lúc này, giọng nói của Chúc Long lại vang lên: “Thì ra là thế… Ngươi đến đây là vì chuyện gì?”  Diệp Huyên nói: “Muốn xin tiền bối một thứ!”  Chúc Long hỏi: “Thứ gì?”  Diệp Huyên đáp: “Vảy của Chúc Long!”  Nghe vậy, ông lão lập tức nổi giận: “To gan!”Vảy của Chúc Long!  Đó chính là vảy ngược của Chúc Long, là thứ sắc bén nhất trên thân rồng, mà bên dưới vảy ngược đó chính là chỗ yếu nhất của rồng, vì thế từ xưa có câu: Vảy ngược của rồng, không thể chạm vào!  Mà Diệp Huyên lại ngang nhiên muốn có vảy ngược, có khác nào đang kiếm chuyện đâu!  Lúc này, mặt hồ đột nhiên rung lên, sau đó, một miếng vảy màu đen bay lên từ trong mặt hồ, sau đó chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Huyên.  Nhìn thấy cảnh này, ông lão kia lập tức ngây người.  Diệp Huyên cũng sửng sốt, thật sự dứt khoát như thế à?  Lúc này, Chúc Long lại hỏi: “Đủ chưa?”  Ông lão ở bên cạnh lập tức hoá đá.  Yết hầu của Diệp Huyên lăn lên lộn xuống, sau đó hỏi: “Còn… còn nữa không?”  Chúc Long không nói gì, nhưng lại có hai miếng vảy bay đến từ dưới đáy hồ, sau đó dừng lại trước mặt Diệp Huyên.  Ba miếng vảy Chúc Long!  Diệp Huyên không thể bình tĩnh nổi nữa!  Đây là vảy của Chúc Long, có thể là thứ cứng nhất thế gian này.  Mà đối phương cứ thế cho mình ba miếng!  Chẳng lẽ mình chính là con của ông trời trong truyền thuyết sao? 

Chương 3387