Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 3388
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Hay mình thật sự là nhân vật chính trong tiểu thuyết kiếm hiệp? Lúc này, Diệp Huyên cảm thấy mọi thứ quá mộng ảo, vô cùng không chân thực. Lúc này, Chúc Long kia lên tiếng: “Cho dù là lý do gì thì ta cũng tin ngươi. Chuyện năm đó hắn không thể làm, hy vọng ngươi có thể hoàn thành”. Diệp Huyên nghe mà không hiểu, hắn nhìn về phía mặt hồ, đang muốn hỏi thì Chúc Long đã lên tiếng trước: “Đi đi! Sau này sẽ có ngày gặp lại!” AdvertisementDiệp Huyên không nói gì nữa, hắn cúi người thật thấp với mặt hồ, sau đó dắt Tiểu Phạn xoay người rời đi. Từ đầu đến cuối ông lão kia vẫn còn quỳ dưới đất, không dám ngẩng đầu lên. Một lát sau, mặt hồ yên tĩnh trở lại. Advertisement… Sau khi rời khỏi hồ, Diệp Huyên im lặng bước đi. Tầng chín hỏi: “Sao thế, không vui à?” Diệp Huyên chợt nói với vẻ hưng phấn: “Tiền bối, ta có một suy nghĩ!” Tầng chín hơi ngạc nhiên: “Suy nghĩ gì?” Diệp Huyên đáp: “Đợi sau khi ra khỏi nơi này, ta muốn đến Hư Vô Duy Độ, sau đó đến ngục tối Vô Biên!” Nói xong, hắn cười to. Mình may mắn đến mức này, đến đó chắc chắn có thể nhận được rất nhiều lợi ích. Tầng chín nói: “Ta cũng rất tò mò, không biết ngươi đi đến hai nơi đó có còn may mắn được thế hay không!” Diệp Huyên cười ha ha, sau đó dẫn theo Tiểu Phạn tăng tốc. Lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, chính là ông lão khi nãy. Ông lão nhìn Diệp Huyên, không nói gì. Diệp Huyên hỏi: “Tiền bối có chuyện gì sao?” Ông lão hơi do sự, sau đó hỏi: “Tiểu hữu quen Chúc Long đại thần sao?” Diệp Huyên chớp mắt: “Ta không biết ông ấy, nhưng ông ấy biết ta!” Ông lão nhíu mày: “Là sao?” Diệp Huyên đi tới trước mặt ông lão, sau đó nhẹ giọng nói: “Ông biết khi nãy ông ấy nói câu ‘ngươi đến rồi’ là có ý gì không?” Ông lão lắc đầu. Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Thật ra kiếp trước ta chính là kỳ nhân sáng tạo ra Dị Thú Kinh!” Nghe vậy, ông lão trợn mắt: “Gì cơ, sao có thể có chuyện đó được!” Diệp Huyên nhìn ông lão, không nói một lời. Lúc này đầu óc ông lão có hơi hỗn loạn! Kỳ nhân kia? Nếu không phải kỳ nhân kia, sao Chúc Long đại thần lại nói câu đó? Câu nói đó ý là đang nói chuyện với người quen mà! Chẳng lẽ Chúc Long đại thần nhận lầm người? Sao có thể chứ!
Hay mình thật sự là nhân vật chính trong tiểu thuyết kiếm hiệp?
Lúc này, Diệp Huyên cảm thấy mọi thứ quá mộng ảo, vô cùng không chân thực.
Lúc này, Chúc Long kia lên tiếng: “Cho dù là lý do gì thì ta cũng tin ngươi. Chuyện năm đó hắn không thể làm, hy vọng ngươi có thể hoàn thành”.
Diệp Huyên nghe mà không hiểu, hắn nhìn về phía mặt hồ, đang muốn hỏi thì Chúc Long đã lên tiếng trước: “Đi đi! Sau này sẽ có ngày gặp lại!”
Advertisement
Diệp Huyên không nói gì nữa, hắn cúi người thật thấp với mặt hồ, sau đó dắt Tiểu Phạn xoay người rời đi.
Từ đầu đến cuối ông lão kia vẫn còn quỳ dưới đất, không dám ngẩng đầu lên.
Một lát sau, mặt hồ yên tĩnh trở lại.
Advertisement
…
Sau khi rời khỏi hồ, Diệp Huyên im lặng bước đi.
Tầng chín hỏi: “Sao thế, không vui à?”
Diệp Huyên chợt nói với vẻ hưng phấn: “Tiền bối, ta có một suy nghĩ!”
Tầng chín hơi ngạc nhiên: “Suy nghĩ gì?”
Diệp Huyên đáp: “Đợi sau khi ra khỏi nơi này, ta muốn đến Hư Vô Duy Độ, sau đó đến ngục tối Vô Biên!”
Nói xong, hắn cười to.
Mình may mắn đến mức này, đến đó chắc chắn có thể nhận được rất nhiều lợi ích.
Tầng chín nói: “Ta cũng rất tò mò, không biết ngươi đi đến hai nơi đó có còn may mắn được thế hay không!”
Diệp Huyên cười ha ha, sau đó dẫn theo Tiểu Phạn tăng tốc.
Lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, chính là ông lão khi nãy.
Ông lão nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên hỏi: “Tiền bối có chuyện gì sao?”
Ông lão hơi do sự, sau đó hỏi: “Tiểu hữu quen Chúc Long đại thần sao?”
Diệp Huyên chớp mắt: “Ta không biết ông ấy, nhưng ông ấy biết ta!”
Ông lão nhíu mày: “Là sao?”
Diệp Huyên đi tới trước mặt ông lão, sau đó nhẹ giọng nói: “Ông biết khi nãy ông ấy nói câu ‘ngươi đến rồi’ là có ý gì không?”
Ông lão lắc đầu.
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Thật ra kiếp trước ta chính là kỳ nhân sáng tạo ra Dị Thú Kinh!”
Nghe vậy, ông lão trợn mắt: “Gì cơ, sao có thể có chuyện đó được!”
Diệp Huyên nhìn ông lão, không nói một lời.
Lúc này đầu óc ông lão có hơi hỗn loạn!
Kỳ nhân kia?
Nếu không phải kỳ nhân kia, sao Chúc Long đại thần lại nói câu đó? Câu nói đó ý là đang nói chuyện với người quen mà!
Chẳng lẽ Chúc Long đại thần nhận lầm người?
Sao có thể chứ!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Hay mình thật sự là nhân vật chính trong tiểu thuyết kiếm hiệp? Lúc này, Diệp Huyên cảm thấy mọi thứ quá mộng ảo, vô cùng không chân thực. Lúc này, Chúc Long kia lên tiếng: “Cho dù là lý do gì thì ta cũng tin ngươi. Chuyện năm đó hắn không thể làm, hy vọng ngươi có thể hoàn thành”. Diệp Huyên nghe mà không hiểu, hắn nhìn về phía mặt hồ, đang muốn hỏi thì Chúc Long đã lên tiếng trước: “Đi đi! Sau này sẽ có ngày gặp lại!” AdvertisementDiệp Huyên không nói gì nữa, hắn cúi người thật thấp với mặt hồ, sau đó dắt Tiểu Phạn xoay người rời đi. Từ đầu đến cuối ông lão kia vẫn còn quỳ dưới đất, không dám ngẩng đầu lên. Một lát sau, mặt hồ yên tĩnh trở lại. Advertisement… Sau khi rời khỏi hồ, Diệp Huyên im lặng bước đi. Tầng chín hỏi: “Sao thế, không vui à?” Diệp Huyên chợt nói với vẻ hưng phấn: “Tiền bối, ta có một suy nghĩ!” Tầng chín hơi ngạc nhiên: “Suy nghĩ gì?” Diệp Huyên đáp: “Đợi sau khi ra khỏi nơi này, ta muốn đến Hư Vô Duy Độ, sau đó đến ngục tối Vô Biên!” Nói xong, hắn cười to. Mình may mắn đến mức này, đến đó chắc chắn có thể nhận được rất nhiều lợi ích. Tầng chín nói: “Ta cũng rất tò mò, không biết ngươi đi đến hai nơi đó có còn may mắn được thế hay không!” Diệp Huyên cười ha ha, sau đó dẫn theo Tiểu Phạn tăng tốc. Lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, chính là ông lão khi nãy. Ông lão nhìn Diệp Huyên, không nói gì. Diệp Huyên hỏi: “Tiền bối có chuyện gì sao?” Ông lão hơi do sự, sau đó hỏi: “Tiểu hữu quen Chúc Long đại thần sao?” Diệp Huyên chớp mắt: “Ta không biết ông ấy, nhưng ông ấy biết ta!” Ông lão nhíu mày: “Là sao?” Diệp Huyên đi tới trước mặt ông lão, sau đó nhẹ giọng nói: “Ông biết khi nãy ông ấy nói câu ‘ngươi đến rồi’ là có ý gì không?” Ông lão lắc đầu. Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Thật ra kiếp trước ta chính là kỳ nhân sáng tạo ra Dị Thú Kinh!” Nghe vậy, ông lão trợn mắt: “Gì cơ, sao có thể có chuyện đó được!” Diệp Huyên nhìn ông lão, không nói một lời. Lúc này đầu óc ông lão có hơi hỗn loạn! Kỳ nhân kia? Nếu không phải kỳ nhân kia, sao Chúc Long đại thần lại nói câu đó? Câu nói đó ý là đang nói chuyện với người quen mà! Chẳng lẽ Chúc Long đại thần nhận lầm người? Sao có thể chứ!