Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 3927

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cự Viên đột nhiên hỏi: “Làm thế nào đây?”  Diệp Huyên đáp: “Rút lui!”  Cự Viên đột ngột vung cánh tay lên, chỉ trong chốc lát, cả đàn yêu thú đã rút nhanh về sau như thủy triều. Cả đám nhanh chóng lùi đến khu vực đầm lầy Vực Thẳm, nhưng những con cú vọ kia lại không hề có ý định buông tha mà vẫn dồn sức đuổi theo.  AdvertisementSắc mặt Diệp Huyên sa sầm, hắn chỉ tay lên trời nhưng lại chẳng thấy bất cứ hiện tượng gì xảy ra.  Diệp Huyên thoáng cảm thấy ngại ngùng, bởi vì lúc này hắn mới nhận ra bản thân không có tu vi!  AdvertisementNếu ở bên ngoài thì cái chỉ tay vừa nãy của hắn có thể tiêu diệt được cả đám cặn bã kia.  Diệp Huyên nhìn sang Cự Viên: “Liệu có đánh thắng bọn nó được không?”  Cự Viên đáp: “Có thể thử xem sao!”  Diệp Huyên liền gật đầu: “Xông lên!”  Cự Viên đột nhiên gầm thét, sau đó giậm chân bật mạnh về phía bầu trời rồi thả mình xuống đất.  Cú va chạm này tựa như một ngọn núi nhỏ rung chuyển, kinh hồn bạt vía.  Ầm ầm!  Rất nhiều con cú vọ bị chết bởi cú va chạm của Cự Viên, nhưng số lượng bên pha cú vọ lại quá đông đúc.  Diệp Huyên đột nhiên giơ tay trái lên cao: “Chiến đấu vì tự do! Giết!”  Nói xong, hắn liền xông ra ngoài.  Sau lưng hắn, cả đám yêu thú cũng nhao nhao xông lên.  Tuy số lượng cú vọ khá đông nhưng yêu thú sau lưng Diệp Huyên cũng không hề ít, nên trận hỗn chiến này bọn họ không ở vào thế yếu, nhất là đám Cự Viên còn có ưu thế da dày thịt béo, thế nên tạm thời đám cú vọ không có cách nào đối phó cả.  Trước quán rượu, Giang thúc nhìn cuộc chiến giữa đám yêu thú, im lặng không nói gì.  A Mục cũng im lặng giống ông.  Một lát sau, Giang thúc đột nhiên cất lời: “Tại sao đám yêu thú kia lại đi theo cậu ta?”  A Mục khẽ cất lời: “Tự do!”  Giang thúc thoáng do dự, muốn nói lại thôi.  A Mục liền hi: “Giang thúc muốn nói gì sao?”  Giang thúc lắc đầu: “Ta chỉ cảm thấy loại thí luyện kiểu này đã mất đi ý nghĩa vốn có của thí luyện mà thôi”.  A Mục nhìn Giang thúc: “Thúc sai rồi. Cực kỳ sai!”  Giang thúc nhìn A Mục: “Là sao?”  A Mục khẽ đáp: “Trừ phi thúc có thực lực vô địch, còn không thì mưu trí nhiều lúc còn quan trọng hơn cả. Thí luyện này không chỉ thử thách tâm cảnh của một người, mà còn khảo nghiệm cả trí thông minh của

Cự Viên đột nhiên hỏi: “Làm thế nào đây?”  

Diệp Huyên đáp: “Rút lui!”  

Cự Viên đột ngột vung cánh tay lên, chỉ trong chốc lát, cả đàn yêu thú đã rút nhanh về sau như thủy triều. Cả đám nhanh chóng lùi đến khu vực đầm lầy Vực Thẳm, nhưng những con cú vọ kia lại không hề có ý định buông tha mà vẫn dồn sức đuổi theo.  

Advertisement

Sắc mặt Diệp Huyên sa sầm, hắn chỉ tay lên trời nhưng lại chẳng thấy bất cứ hiện tượng gì xảy ra.  

Diệp Huyên thoáng cảm thấy ngại ngùng, bởi vì lúc này hắn mới nhận ra bản thân không có tu vi!  

Advertisement

Nếu ở bên ngoài thì cái chỉ tay vừa nãy của hắn có thể tiêu diệt được cả đám cặn bã kia.  

Diệp Huyên nhìn sang Cự Viên: “Liệu có đánh thắng bọn nó được không?”  

Cự Viên đáp: “Có thể thử xem sao!”  

Diệp Huyên liền gật đầu: “Xông lên!”  

Cự Viên đột nhiên gầm thét, sau đó giậm chân bật mạnh về phía bầu trời rồi thả mình xuống đất.  

Cú va chạm này tựa như một ngọn núi nhỏ rung chuyển, kinh hồn bạt vía.  

Ầm ầm!  

Rất nhiều con cú vọ bị chết bởi cú va chạm của Cự Viên, nhưng số lượng bên pha cú vọ lại quá đông đúc.  

Diệp Huyên đột nhiên giơ tay trái lên cao: “Chiến đấu vì tự do! Giết!”  

Nói xong, hắn liền xông ra ngoài.  

Sau lưng hắn, cả đám yêu thú cũng nhao nhao xông lên.  

Tuy số lượng cú vọ khá đông nhưng yêu thú sau lưng Diệp Huyên cũng không hề ít, nên trận hỗn chiến này bọn họ không ở vào thế yếu, nhất là đám Cự Viên còn có ưu thế da dày thịt béo, thế nên tạm thời đám cú vọ không có cách nào đối phó cả.  

Trước quán rượu, Giang thúc nhìn cuộc chiến giữa đám yêu thú, im lặng không nói gì.  

A Mục cũng im lặng giống ông.  

Một lát sau, Giang thúc đột nhiên cất lời: “Tại sao đám yêu thú kia lại đi theo cậu ta?”  

A Mục khẽ cất lời: “Tự do!”  

Giang thúc thoáng do dự, muốn nói lại thôi.  

A Mục liền hi: “Giang thúc muốn nói gì sao?”  

Giang thúc lắc đầu: “Ta chỉ cảm thấy loại thí luyện kiểu này đã mất đi ý nghĩa vốn có của thí luyện mà thôi”.  

A Mục nhìn Giang thúc: “Thúc sai rồi. Cực kỳ sai!”  

Giang thúc nhìn A Mục: “Là sao?”  

A Mục khẽ đáp: “Trừ phi thúc có thực lực vô địch, còn không thì mưu trí nhiều lúc còn quan trọng hơn cả. Thí luyện này không chỉ thử thách tâm cảnh của một người, mà còn khảo nghiệm cả trí thông minh của

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cự Viên đột nhiên hỏi: “Làm thế nào đây?”  Diệp Huyên đáp: “Rút lui!”  Cự Viên đột ngột vung cánh tay lên, chỉ trong chốc lát, cả đàn yêu thú đã rút nhanh về sau như thủy triều. Cả đám nhanh chóng lùi đến khu vực đầm lầy Vực Thẳm, nhưng những con cú vọ kia lại không hề có ý định buông tha mà vẫn dồn sức đuổi theo.  AdvertisementSắc mặt Diệp Huyên sa sầm, hắn chỉ tay lên trời nhưng lại chẳng thấy bất cứ hiện tượng gì xảy ra.  Diệp Huyên thoáng cảm thấy ngại ngùng, bởi vì lúc này hắn mới nhận ra bản thân không có tu vi!  AdvertisementNếu ở bên ngoài thì cái chỉ tay vừa nãy của hắn có thể tiêu diệt được cả đám cặn bã kia.  Diệp Huyên nhìn sang Cự Viên: “Liệu có đánh thắng bọn nó được không?”  Cự Viên đáp: “Có thể thử xem sao!”  Diệp Huyên liền gật đầu: “Xông lên!”  Cự Viên đột nhiên gầm thét, sau đó giậm chân bật mạnh về phía bầu trời rồi thả mình xuống đất.  Cú va chạm này tựa như một ngọn núi nhỏ rung chuyển, kinh hồn bạt vía.  Ầm ầm!  Rất nhiều con cú vọ bị chết bởi cú va chạm của Cự Viên, nhưng số lượng bên pha cú vọ lại quá đông đúc.  Diệp Huyên đột nhiên giơ tay trái lên cao: “Chiến đấu vì tự do! Giết!”  Nói xong, hắn liền xông ra ngoài.  Sau lưng hắn, cả đám yêu thú cũng nhao nhao xông lên.  Tuy số lượng cú vọ khá đông nhưng yêu thú sau lưng Diệp Huyên cũng không hề ít, nên trận hỗn chiến này bọn họ không ở vào thế yếu, nhất là đám Cự Viên còn có ưu thế da dày thịt béo, thế nên tạm thời đám cú vọ không có cách nào đối phó cả.  Trước quán rượu, Giang thúc nhìn cuộc chiến giữa đám yêu thú, im lặng không nói gì.  A Mục cũng im lặng giống ông.  Một lát sau, Giang thúc đột nhiên cất lời: “Tại sao đám yêu thú kia lại đi theo cậu ta?”  A Mục khẽ cất lời: “Tự do!”  Giang thúc thoáng do dự, muốn nói lại thôi.  A Mục liền hi: “Giang thúc muốn nói gì sao?”  Giang thúc lắc đầu: “Ta chỉ cảm thấy loại thí luyện kiểu này đã mất đi ý nghĩa vốn có của thí luyện mà thôi”.  A Mục nhìn Giang thúc: “Thúc sai rồi. Cực kỳ sai!”  Giang thúc nhìn A Mục: “Là sao?”  A Mục khẽ đáp: “Trừ phi thúc có thực lực vô địch, còn không thì mưu trí nhiều lúc còn quan trọng hơn cả. Thí luyện này không chỉ thử thách tâm cảnh của một người, mà còn khảo nghiệm cả trí thông minh của

Chương 3927