Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 3928

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bên cạnh đầm lầy Vực Thẳm, cuộc chiến lúc này đã kết thúc, đám cú vọ kia cũng đã lùi về chỗ hẻm núi lớn, bởi vì ban ngày là trở ngại của chúng.  Cự Viên bên cạnh Diệp Huyên trầm giọng: “Chắc chắn đến đêm chúng nó sẽ đột kích lần nữa”.  Diệp Huyên đột nhiên nói: “Phe chúng ta thương vong thế nào?”  AdvertisementCự Viên nhìn lướt một vòng: “Hơn một trăm yêu thú”.  “Hơn một trăm” sao?  Vẻ mặt Diệp Huyên sa sầm.  AdvertisementMột lát sau, hắn khẽ cất lời: “Hãy chôn cất chúng thật cẩn thận”.  Cự Viên lắc đầu: “Phiền!”  Diệp Huyên đột nhiên nói: “Bọn chúng là chiến hữu của chúng ta! Là chiến hữu đó!”  Dứt lời, hắn liền liếc nhìn đám yêu thú có mặt: “Bắt đầu từ giờ giữa chúng ta không phân biệt chủng tộc. Không có Nhân tộc, không có tộc Cự Ngạc, không có Yêu tộc, chẳng có Lang tộc, chúng ta đều như nhau! Ta nói rõ ràng trước, nếu các ngươi đã lựa chọn tin ta thì ta nhất định sẽ dẫn các ngươi rời khỏi nơi này. Ra đến bên ngoài, ông đây sẽ khiến tất cả yêu thú các ngươi thoát thai hoán cốt. Ông đây đã nói thì sẽ làm được!”  Có Tiểu Linh Nhi ở đây, muốn khiến đám yêu thú này thoát thai hoán cốt là chuyện hắn có thể nắm chắc.  Cự Viên nhìn Diệp Huyên: “Ngươi nói thật chứ?”  Diệp Huyên nhìn chằm chằm Cự Viên: “Thật!”  Cự Viên nhìn Diệp Huyên: “Con người, ta biết chắc chắn ngươi không phải người bình thường. Lúc ở đây tu vi của ngươi bị phong ấn, nên thực lực không bằng chúng ta. Nhưng nếu ra ngoài rồi, ắt hẳn thực lực của ngươi mạnh hơn chúng ta. Ta mong là ngươi là người giữ chữ tín, sẽ dẫn chúng ta rời khỏi nơi này!”  Diệp Huyên nhìn thẳng vào mắt Cự Viên: “Ta nói được thì sẽ làm được!”  Cự Viên gật đầu: “Bắt đầu từ bây giờ chúng ta sẽ chiến đấu vì ngươi!”  Diệp Huyên đột nhiên nói: “Nhóm lửa!”  Nhóm lửa?!  Đám yêu thú có mặt đều sững sờ.  Diệp Huyên nhìn về phía hẻm núi xa xa, gằn giọng: “Nếu chúng nó không muốn bàn chuyện vậy thì ông đây không thèm nữa! Nhóm lửa!”  Dứt lời, hắn liền bắt đầu nhóm lửa.  Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Huyên dẫn theo cả đám yêu thú lao về phía hẻm núi Tội Ác kia, mà đám yêu thú này đều mang theo một bó đuốc.  Diệp Huyên vẫn ngồi trên vai con vượn lớn lúc này, tay trái cầm một bó đuốc đang cháy hừng hực…  Đốt sạch cả hẻm núi!  Trước quán rượu, Giang thúc đột nhiên nói: “Thật ra, cậu ta đã có thể vượt qua rồi!”  A Mục lắc đầu: “Sau hẻm núi kia chỉ mới là bắt đầu mà thôi”.  Giang thúc nheo mắt: “Ở đó có gì?”  A Mục khẽ đáp: “Kẻ mang tội!” 

Bên cạnh đầm lầy Vực Thẳm, cuộc chiến lúc này đã kết thúc, đám cú vọ kia cũng đã lùi về chỗ hẻm núi lớn, bởi vì ban ngày là trở ngại của chúng.  

Cự Viên bên cạnh Diệp Huyên trầm giọng: “Chắc chắn đến đêm chúng nó sẽ đột kích lần nữa”.  

Diệp Huyên đột nhiên nói: “Phe chúng ta thương vong thế nào?”  

Advertisement

Cự Viên nhìn lướt một vòng: “Hơn một trăm yêu thú”.  

“Hơn một trăm” sao?  

Vẻ mặt Diệp Huyên sa sầm.  

Advertisement

Một lát sau, hắn khẽ cất lời: “Hãy chôn cất chúng thật cẩn thận”.  

Cự Viên lắc đầu: “Phiền!”  

Diệp Huyên đột nhiên nói: “Bọn chúng là chiến hữu của chúng ta! Là chiến hữu đó!”  

Dứt lời, hắn liền liếc nhìn đám yêu thú có mặt: “Bắt đầu từ giờ giữa chúng ta không phân biệt chủng tộc. Không có Nhân tộc, không có tộc Cự Ngạc, không có Yêu tộc, chẳng có Lang tộc, chúng ta đều như nhau! Ta nói rõ ràng trước, nếu các ngươi đã lựa chọn tin ta thì ta nhất định sẽ dẫn các ngươi rời khỏi nơi này. Ra đến bên ngoài, ông đây sẽ khiến tất cả yêu thú các ngươi thoát thai hoán cốt. Ông đây đã nói thì sẽ làm được!”  

Có Tiểu Linh Nhi ở đây, muốn khiến đám yêu thú này thoát thai hoán cốt là chuyện hắn có thể nắm chắc.  

Cự Viên nhìn Diệp Huyên: “Ngươi nói thật chứ?”  

Diệp Huyên nhìn chằm chằm Cự Viên: “Thật!”  

Cự Viên nhìn Diệp Huyên: “Con người, ta biết chắc chắn ngươi không phải người bình thường. Lúc ở đây tu vi của ngươi bị phong ấn, nên thực lực không bằng chúng ta. Nhưng nếu ra ngoài rồi, ắt hẳn thực lực của ngươi mạnh hơn chúng ta. Ta mong là ngươi là người giữ chữ tín, sẽ dẫn chúng ta rời khỏi nơi này!”  

Diệp Huyên nhìn thẳng vào mắt Cự Viên: “Ta nói được thì sẽ làm được!”  

Cự Viên gật đầu: “Bắt đầu từ bây giờ chúng ta sẽ chiến đấu vì ngươi!”  

Diệp Huyên đột nhiên nói: “Nhóm lửa!”  

Nhóm lửa?!  

Đám yêu thú có mặt đều sững sờ.  

Diệp Huyên nhìn về phía hẻm núi xa xa, gằn giọng: “Nếu chúng nó không muốn bàn chuyện vậy thì ông đây không thèm nữa! Nhóm lửa!”  

Dứt lời, hắn liền bắt đầu nhóm lửa.  

Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Huyên dẫn theo cả đám yêu thú lao về phía hẻm núi Tội Ác kia, mà đám yêu thú này đều mang theo một bó đuốc.  

Diệp Huyên vẫn ngồi trên vai con vượn lớn lúc này, tay trái cầm một bó đuốc đang cháy hừng hực…  

Đốt sạch cả hẻm núi!  

Trước quán rượu, Giang thúc đột nhiên nói: “Thật ra, cậu ta đã có thể vượt qua rồi!”  

A Mục lắc đầu: “Sau hẻm núi kia chỉ mới là bắt đầu mà thôi”.  

Giang thúc nheo mắt: “Ở đó có gì?”  

A Mục khẽ đáp: “Kẻ mang tội!” 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bên cạnh đầm lầy Vực Thẳm, cuộc chiến lúc này đã kết thúc, đám cú vọ kia cũng đã lùi về chỗ hẻm núi lớn, bởi vì ban ngày là trở ngại của chúng.  Cự Viên bên cạnh Diệp Huyên trầm giọng: “Chắc chắn đến đêm chúng nó sẽ đột kích lần nữa”.  Diệp Huyên đột nhiên nói: “Phe chúng ta thương vong thế nào?”  AdvertisementCự Viên nhìn lướt một vòng: “Hơn một trăm yêu thú”.  “Hơn một trăm” sao?  Vẻ mặt Diệp Huyên sa sầm.  AdvertisementMột lát sau, hắn khẽ cất lời: “Hãy chôn cất chúng thật cẩn thận”.  Cự Viên lắc đầu: “Phiền!”  Diệp Huyên đột nhiên nói: “Bọn chúng là chiến hữu của chúng ta! Là chiến hữu đó!”  Dứt lời, hắn liền liếc nhìn đám yêu thú có mặt: “Bắt đầu từ giờ giữa chúng ta không phân biệt chủng tộc. Không có Nhân tộc, không có tộc Cự Ngạc, không có Yêu tộc, chẳng có Lang tộc, chúng ta đều như nhau! Ta nói rõ ràng trước, nếu các ngươi đã lựa chọn tin ta thì ta nhất định sẽ dẫn các ngươi rời khỏi nơi này. Ra đến bên ngoài, ông đây sẽ khiến tất cả yêu thú các ngươi thoát thai hoán cốt. Ông đây đã nói thì sẽ làm được!”  Có Tiểu Linh Nhi ở đây, muốn khiến đám yêu thú này thoát thai hoán cốt là chuyện hắn có thể nắm chắc.  Cự Viên nhìn Diệp Huyên: “Ngươi nói thật chứ?”  Diệp Huyên nhìn chằm chằm Cự Viên: “Thật!”  Cự Viên nhìn Diệp Huyên: “Con người, ta biết chắc chắn ngươi không phải người bình thường. Lúc ở đây tu vi của ngươi bị phong ấn, nên thực lực không bằng chúng ta. Nhưng nếu ra ngoài rồi, ắt hẳn thực lực của ngươi mạnh hơn chúng ta. Ta mong là ngươi là người giữ chữ tín, sẽ dẫn chúng ta rời khỏi nơi này!”  Diệp Huyên nhìn thẳng vào mắt Cự Viên: “Ta nói được thì sẽ làm được!”  Cự Viên gật đầu: “Bắt đầu từ bây giờ chúng ta sẽ chiến đấu vì ngươi!”  Diệp Huyên đột nhiên nói: “Nhóm lửa!”  Nhóm lửa?!  Đám yêu thú có mặt đều sững sờ.  Diệp Huyên nhìn về phía hẻm núi xa xa, gằn giọng: “Nếu chúng nó không muốn bàn chuyện vậy thì ông đây không thèm nữa! Nhóm lửa!”  Dứt lời, hắn liền bắt đầu nhóm lửa.  Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Huyên dẫn theo cả đám yêu thú lao về phía hẻm núi Tội Ác kia, mà đám yêu thú này đều mang theo một bó đuốc.  Diệp Huyên vẫn ngồi trên vai con vượn lớn lúc này, tay trái cầm một bó đuốc đang cháy hừng hực…  Đốt sạch cả hẻm núi!  Trước quán rượu, Giang thúc đột nhiên nói: “Thật ra, cậu ta đã có thể vượt qua rồi!”  A Mục lắc đầu: “Sau hẻm núi kia chỉ mới là bắt đầu mà thôi”.  Giang thúc nheo mắt: “Ở đó có gì?”  A Mục khẽ đáp: “Kẻ mang tội!” 

Chương 3928