Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 4795
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thấy vậy, Diệp Huyên nhíu chặt mày, hắn nhìn Diệp Tri Mệnh bên cạnh, Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Kiếm của ngươi vẫn không đủ chém nát thuật nguyền rủa này!” Diệp Huyên trầm giọng: “Vậy làm sao?” Diệp Tri Mệnh im lặng. AdvertisementMạn Châu ở bên cạnh chợt nói: “Hai vị, như vậy đi!” Diệp Huyên nhìn Mạn Châu, Mạn Châu khẽ cười: “Tâm ý của hai vị, ta và Sa Hoa đã nhận rồi! Có thể, đây chính là mệnh của ta và Sa Hoa, chúng ta đã từng cảm thấy bất công, nhưng, hiện tại chúng ta cũng đã khuất phục trước số mệnh rồi!” Đột nhiên Diệp Huyên quay đầu nhìn Diệp Tri Mệnh: “Ta có thể hấp thụ thuật nguyền rủa đó vào trong có thể không?” AdvertisementDiệp Tri Mệnh nhíu mày: “Ngươi không đùa chứ?” Diệp Huyên trầm giọng: “Ta đã có nguyên nhân tai ách, ta thấy có thêm một thuật nguyền rủa có thể sẽ lấy độc trị độc, tiêu diệt nguyên nhân tai ách”. Diệp Tri Mệnh nhìn Diệp Huyên, không nói gì. Diệp Huyên cười nhạt: “Có được không?” Diệp Tri Mệnh nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Ngươi chắc chắn muốn làm như vậy sao?” Diệp Huyên gật đầu: “Nếu có thể, thì cứ làm vậy đi!” Mạn Châu chợt nói: “Diệp công tử… Ngươi…” Diệp Huyên cười nói: “Mạn Châu cô nương, thực không giấu gì, ta và Mục Sênh ở bên ngoài đã có giao dịch nhỏ với nhau, ta đồng ý nàng ta sẽ cứu các cô ra rồi”. “Mục Sênh…” Mạn Châu lắc đầu: “Diệp công tử, ngươi đã hết sức rồi, không cần thiết phải làm vậy”. Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Mạn Châu cô nương, ta làm như vậy, thứ nhất thực sự là không chấp nhận nổi hành động của cô gái kia, thứ hai cũng là vì bản thân ta!” Diệp Tri Mệnh chợt hỏi: “Ngươi và Mục Sênh đã làm giao dịch gì?” Diệp Huyên cười nói: “Một giao dịch nhỏ thôi! Tri Mệnh, bắt đầu đi! Lần này, ta sẽ trực tiếp hấp thụ nó!” Diệp Tri Mệnh trầm giọng: “Ngươi chắc chắn?” Diệp Huyên gật đầu: “Ta chắc chắn!” Diệp Tri Mệnh nhìn Diệp Huyên sâu xa: “Hy vọng thật sự có thể lấy độc trị độc!” Nói xong, nàng ta bắt đầu niệm chú, rất nhanh sau đó, phù chú màu đỏ lại xuất hiện ra ngoài, mà Diệp Huyên lập tức hấp thụ lấy… Ầm! Phù chú đỏ đó vừa tiến vào bên trong cơ thể Diệp Huyên, máu huyết toàn thân Diệp Huyên chốc lát đã sôi sục. Sắc mặt Diệp Huyên thay đổi: “Chuyện gì vậy?” Diệp Tri Mệnh quan sát Diệp Huyên, khẽ nói: “Ta hiểu rồi! Thuật nguyền rủa kia là nguyền rủa dựa theo máu huyết, mà thuật nguyền rủa này không phải thứ bình thường, nó nhắm vào không phải chỉ có huyết mạch của ngươi… Chết tiệt, đối phương chắc không phải đến cha ngươi cũng muốn nguyền rủa chứ?” Diệp Huyên: “…” Trong vùng tinh không xa xôi, một người đàn ông kiếm tu mặc áo xanh đột nhiên dừng lại, ông ta quay đầu, khẽ nhíu mày: “Ai muốn chơi ta?”
Thấy vậy, Diệp Huyên nhíu chặt mày, hắn nhìn Diệp Tri Mệnh bên cạnh, Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Kiếm của ngươi vẫn không đủ chém nát thuật nguyền rủa này!”
Diệp Huyên trầm giọng: “Vậy làm sao?”
Diệp Tri Mệnh im lặng.
Advertisement
Mạn Châu ở bên cạnh chợt nói: “Hai vị, như vậy đi!”
Diệp Huyên nhìn Mạn Châu, Mạn Châu khẽ cười: “Tâm ý của hai vị, ta và Sa Hoa đã nhận rồi! Có thể, đây chính là mệnh của ta và Sa Hoa, chúng ta đã từng cảm thấy bất công, nhưng, hiện tại chúng ta cũng đã khuất phục trước số mệnh rồi!”
Đột nhiên Diệp Huyên quay đầu nhìn Diệp Tri Mệnh: “Ta có thể hấp thụ thuật nguyền rủa đó vào trong có thể không?”
Advertisement
Diệp Tri Mệnh nhíu mày: “Ngươi không đùa chứ?”
Diệp Huyên trầm giọng: “Ta đã có nguyên nhân tai ách, ta thấy có thêm một thuật nguyền rủa có thể sẽ lấy độc trị độc, tiêu diệt nguyên nhân tai ách”.
Diệp Tri Mệnh nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên cười nhạt: “Có được không?”
Diệp Tri Mệnh nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Ngươi chắc chắn muốn làm như vậy sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Nếu có thể, thì cứ làm vậy đi!”
Mạn Châu chợt nói: “Diệp công tử… Ngươi…”
Diệp Huyên cười nói: “Mạn Châu cô nương, thực không giấu gì, ta và Mục Sênh ở bên ngoài đã có giao dịch nhỏ với nhau, ta đồng ý nàng ta sẽ cứu các cô ra rồi”.
“Mục Sênh…”
Mạn Châu lắc đầu: “Diệp công tử, ngươi đã hết sức rồi, không cần thiết phải làm vậy”.
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Mạn Châu cô nương, ta làm như vậy, thứ nhất thực sự là không chấp nhận nổi hành động của cô gái kia, thứ hai cũng là vì bản thân ta!”
Diệp Tri Mệnh chợt hỏi: “Ngươi và Mục Sênh đã làm giao dịch gì?”
Diệp Huyên cười nói: “Một giao dịch nhỏ thôi! Tri Mệnh, bắt đầu đi! Lần này, ta sẽ trực tiếp hấp thụ nó!”
Diệp Tri Mệnh trầm giọng: “Ngươi chắc chắn?”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta chắc chắn!”
Diệp Tri Mệnh nhìn Diệp Huyên sâu xa: “Hy vọng thật sự có thể lấy độc trị độc!”
Nói xong, nàng ta bắt đầu niệm chú, rất nhanh sau đó, phù chú màu đỏ lại xuất hiện ra ngoài, mà Diệp Huyên lập tức hấp thụ lấy…
Ầm!
Phù chú đỏ đó vừa tiến vào bên trong cơ thể Diệp Huyên, máu huyết toàn thân Diệp Huyên chốc lát đã sôi sục.
Sắc mặt Diệp Huyên thay đổi: “Chuyện gì vậy?”
Diệp Tri Mệnh quan sát Diệp Huyên, khẽ nói: “Ta hiểu rồi! Thuật nguyền rủa kia là nguyền rủa dựa theo máu huyết, mà thuật nguyền rủa này không phải thứ bình thường, nó nhắm vào không phải chỉ có huyết mạch của ngươi… Chết tiệt, đối phương chắc không phải đến cha ngươi cũng muốn nguyền rủa chứ?”
Diệp Huyên: “…”
Trong vùng tinh không xa xôi, một người đàn ông kiếm tu mặc áo xanh đột nhiên dừng lại, ông ta quay đầu, khẽ nhíu mày: “Ai muốn chơi ta?”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thấy vậy, Diệp Huyên nhíu chặt mày, hắn nhìn Diệp Tri Mệnh bên cạnh, Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Kiếm của ngươi vẫn không đủ chém nát thuật nguyền rủa này!” Diệp Huyên trầm giọng: “Vậy làm sao?” Diệp Tri Mệnh im lặng. AdvertisementMạn Châu ở bên cạnh chợt nói: “Hai vị, như vậy đi!” Diệp Huyên nhìn Mạn Châu, Mạn Châu khẽ cười: “Tâm ý của hai vị, ta và Sa Hoa đã nhận rồi! Có thể, đây chính là mệnh của ta và Sa Hoa, chúng ta đã từng cảm thấy bất công, nhưng, hiện tại chúng ta cũng đã khuất phục trước số mệnh rồi!” Đột nhiên Diệp Huyên quay đầu nhìn Diệp Tri Mệnh: “Ta có thể hấp thụ thuật nguyền rủa đó vào trong có thể không?” AdvertisementDiệp Tri Mệnh nhíu mày: “Ngươi không đùa chứ?” Diệp Huyên trầm giọng: “Ta đã có nguyên nhân tai ách, ta thấy có thêm một thuật nguyền rủa có thể sẽ lấy độc trị độc, tiêu diệt nguyên nhân tai ách”. Diệp Tri Mệnh nhìn Diệp Huyên, không nói gì. Diệp Huyên cười nhạt: “Có được không?” Diệp Tri Mệnh nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Ngươi chắc chắn muốn làm như vậy sao?” Diệp Huyên gật đầu: “Nếu có thể, thì cứ làm vậy đi!” Mạn Châu chợt nói: “Diệp công tử… Ngươi…” Diệp Huyên cười nói: “Mạn Châu cô nương, thực không giấu gì, ta và Mục Sênh ở bên ngoài đã có giao dịch nhỏ với nhau, ta đồng ý nàng ta sẽ cứu các cô ra rồi”. “Mục Sênh…” Mạn Châu lắc đầu: “Diệp công tử, ngươi đã hết sức rồi, không cần thiết phải làm vậy”. Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Mạn Châu cô nương, ta làm như vậy, thứ nhất thực sự là không chấp nhận nổi hành động của cô gái kia, thứ hai cũng là vì bản thân ta!” Diệp Tri Mệnh chợt hỏi: “Ngươi và Mục Sênh đã làm giao dịch gì?” Diệp Huyên cười nói: “Một giao dịch nhỏ thôi! Tri Mệnh, bắt đầu đi! Lần này, ta sẽ trực tiếp hấp thụ nó!” Diệp Tri Mệnh trầm giọng: “Ngươi chắc chắn?” Diệp Huyên gật đầu: “Ta chắc chắn!” Diệp Tri Mệnh nhìn Diệp Huyên sâu xa: “Hy vọng thật sự có thể lấy độc trị độc!” Nói xong, nàng ta bắt đầu niệm chú, rất nhanh sau đó, phù chú màu đỏ lại xuất hiện ra ngoài, mà Diệp Huyên lập tức hấp thụ lấy… Ầm! Phù chú đỏ đó vừa tiến vào bên trong cơ thể Diệp Huyên, máu huyết toàn thân Diệp Huyên chốc lát đã sôi sục. Sắc mặt Diệp Huyên thay đổi: “Chuyện gì vậy?” Diệp Tri Mệnh quan sát Diệp Huyên, khẽ nói: “Ta hiểu rồi! Thuật nguyền rủa kia là nguyền rủa dựa theo máu huyết, mà thuật nguyền rủa này không phải thứ bình thường, nó nhắm vào không phải chỉ có huyết mạch của ngươi… Chết tiệt, đối phương chắc không phải đến cha ngươi cũng muốn nguyền rủa chứ?” Diệp Huyên: “…” Trong vùng tinh không xa xôi, một người đàn ông kiếm tu mặc áo xanh đột nhiên dừng lại, ông ta quay đầu, khẽ nhíu mày: “Ai muốn chơi ta?”