Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 5150

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên không dám động đậy!  Mà cái tay kia vẫn cứ đặt trên bả vai của hắn như thế!  Diệp Huyên không cảm nhận được có người sau lưng, mà đây mới là điều đáng sợ nhất!  AdvertisementRõ ràng là có người, hơn nữa đối phương còn đặt một tay lên bả vai của hắn, nhưng hắn lại không cảm nhận được đối phương!  Rốt cuộc là ai?  AdvertisementDiệp Huyên xoay người, mà trước mặt hắn lại trống không!  Không có gì cả!  Diệp Huyên im lặng.  Một khắc sau, Diệp Huyên xoay người bỏ chạy!  “Khặc khặc!”  Lúc này, một tiếng cười kỳ lạ đột nhiên vang lên khắp xung quanh.  Diệp Huyên dừng bước, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện ra gì cả.  Diệp Huyên im lặng một lát rồi tiếp tục tiến về phía trước, lúc này, không gian trước mặt hắn đột nhiên nứt ra, một khắc sau, một khuôn mặt người xuất hiện trước mắt hắn!  Là mặt của một cô bé!  Cô bé sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, tóc tai bù xù, tóc rất rối, che kín nửa bên mắt, lúc này, cô bé đang nhìn chằm chằm hắn cười nham hiểm.  Không thể phủ nhận rằng, Diệp Huyên bị doạ giật cả mình!  Diệp Huyên nhìn cô bé trước mặt, sau đó cũng nhếch miệng cười.  Thấy Diệp Huyên cười, cô bé hơi sửng sốt, một khắc sau, nàng ta bóp lấy cổ họng Diệp Huyên, trong nháy mắt, một lực lượng mạnh mẽ khiến Diệp Huyên không thể động đậy.  Vào khoảnh khắc cô bé ra tay, kiếm Trấn Hồn của Diệp Huyên đột nhiên ra khỏi vỏ!  Xoẹt!  Theo một tiếng cắt vang lên, khuôn mặt người lập tức biến mất, còn Diệp Huyên thì lùi xa mấy trăm trượng!  Hắn vừa mới dừng lại, một cô bé mặc áo trắng đã xuất hiện trước mặt hắn.  Cô bé áo trắng nhìn Diệp Huyên, nhếch miệng cười, tiếng cười có hơi u ám, sau đó, cô bé lập tức muốn ra tay, mà lúc này, Diệp Huyên đột nhiên lấy một que kẹo hồ lô ra.  Cô bé nhìn kẹo hồ lô trong tay Diệp Huyên, chớp mắt.  Diệp Huyên búng tay, kẹo hồ lô bay đến trước mặt cô bé áo trắng.  Cô bé áo trắng hơi do dự, sau đó nhận lấy kẹo hồ lô, cô bé khẽ liếm, sau đó, mắt cô bé sáng lên, tỏ vẻ khó tin!  Diệp Huyên thầm thở phào nhẹ nhõm!  Thật ra hắn cũng chỉ thử thôi, vì hắn phát hiện hình như mấy đứa bé rất thích kẹo hồ lô!  Rất rõ ràng là cô bé trước mặt cũng thích kẹo hồ lô! 

Diệp Huyên không dám động đậy!  

Mà cái tay kia vẫn cứ đặt trên bả vai của hắn như thế!  

Diệp Huyên không cảm nhận được có người sau lưng, mà đây mới là điều đáng sợ nhất!  

Advertisement

Rõ ràng là có người, hơn nữa đối phương còn đặt một tay lên bả vai của hắn, nhưng hắn lại không cảm nhận được đối phương!  

Rốt cuộc là ai?  

Advertisement

Diệp Huyên xoay người, mà trước mặt hắn lại trống không!  

Không có gì cả!  

Diệp Huyên im lặng.  

Một khắc sau, Diệp Huyên xoay người bỏ chạy!  

“Khặc khặc!”  

Lúc này, một tiếng cười kỳ lạ đột nhiên vang lên khắp xung quanh.  

Diệp Huyên dừng bước, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện ra gì cả.  

Diệp Huyên im lặng một lát rồi tiếp tục tiến về phía trước, lúc này, không gian trước mặt hắn đột nhiên nứt ra, một khắc sau, một khuôn mặt người xuất hiện trước mắt hắn!  

Là mặt của một cô bé!  

Cô bé sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, tóc tai bù xù, tóc rất rối, che kín nửa bên mắt, lúc này, cô bé đang nhìn chằm chằm hắn cười nham hiểm.  

Không thể phủ nhận rằng, Diệp Huyên bị doạ giật cả mình!  

Diệp Huyên nhìn cô bé trước mặt, sau đó cũng nhếch miệng cười.  

Thấy Diệp Huyên cười, cô bé hơi sửng sốt, một khắc sau, nàng ta bóp lấy cổ họng Diệp Huyên, trong nháy mắt, một lực lượng mạnh mẽ khiến Diệp Huyên không thể động đậy.  

Vào khoảnh khắc cô bé ra tay, kiếm Trấn Hồn của Diệp Huyên đột nhiên ra khỏi vỏ!  

Xoẹt!  

Theo một tiếng cắt vang lên, khuôn mặt người lập tức biến mất, còn Diệp Huyên thì lùi xa mấy trăm trượng!  

Hắn vừa mới dừng lại, một cô bé mặc áo trắng đã xuất hiện trước mặt hắn.  

Cô bé áo trắng nhìn Diệp Huyên, nhếch miệng cười, tiếng cười có hơi u ám, sau đó, cô bé lập tức muốn ra tay, mà lúc này, Diệp Huyên đột nhiên lấy một que kẹo hồ lô ra.  

Cô bé nhìn kẹo hồ lô trong tay Diệp Huyên, chớp mắt.  

Diệp Huyên búng tay, kẹo hồ lô bay đến trước mặt cô bé áo trắng.  

Cô bé áo trắng hơi do dự, sau đó nhận lấy kẹo hồ lô, cô bé khẽ liếm, sau đó, mắt cô bé sáng lên, tỏ vẻ khó tin!  

Diệp Huyên thầm thở phào nhẹ nhõm!  

Thật ra hắn cũng chỉ thử thôi, vì hắn phát hiện hình như mấy đứa bé rất thích kẹo hồ lô!  

Rất rõ ràng là cô bé trước mặt cũng thích kẹo hồ lô! 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên không dám động đậy!  Mà cái tay kia vẫn cứ đặt trên bả vai của hắn như thế!  Diệp Huyên không cảm nhận được có người sau lưng, mà đây mới là điều đáng sợ nhất!  AdvertisementRõ ràng là có người, hơn nữa đối phương còn đặt một tay lên bả vai của hắn, nhưng hắn lại không cảm nhận được đối phương!  Rốt cuộc là ai?  AdvertisementDiệp Huyên xoay người, mà trước mặt hắn lại trống không!  Không có gì cả!  Diệp Huyên im lặng.  Một khắc sau, Diệp Huyên xoay người bỏ chạy!  “Khặc khặc!”  Lúc này, một tiếng cười kỳ lạ đột nhiên vang lên khắp xung quanh.  Diệp Huyên dừng bước, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện ra gì cả.  Diệp Huyên im lặng một lát rồi tiếp tục tiến về phía trước, lúc này, không gian trước mặt hắn đột nhiên nứt ra, một khắc sau, một khuôn mặt người xuất hiện trước mắt hắn!  Là mặt của một cô bé!  Cô bé sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, tóc tai bù xù, tóc rất rối, che kín nửa bên mắt, lúc này, cô bé đang nhìn chằm chằm hắn cười nham hiểm.  Không thể phủ nhận rằng, Diệp Huyên bị doạ giật cả mình!  Diệp Huyên nhìn cô bé trước mặt, sau đó cũng nhếch miệng cười.  Thấy Diệp Huyên cười, cô bé hơi sửng sốt, một khắc sau, nàng ta bóp lấy cổ họng Diệp Huyên, trong nháy mắt, một lực lượng mạnh mẽ khiến Diệp Huyên không thể động đậy.  Vào khoảnh khắc cô bé ra tay, kiếm Trấn Hồn của Diệp Huyên đột nhiên ra khỏi vỏ!  Xoẹt!  Theo một tiếng cắt vang lên, khuôn mặt người lập tức biến mất, còn Diệp Huyên thì lùi xa mấy trăm trượng!  Hắn vừa mới dừng lại, một cô bé mặc áo trắng đã xuất hiện trước mặt hắn.  Cô bé áo trắng nhìn Diệp Huyên, nhếch miệng cười, tiếng cười có hơi u ám, sau đó, cô bé lập tức muốn ra tay, mà lúc này, Diệp Huyên đột nhiên lấy một que kẹo hồ lô ra.  Cô bé nhìn kẹo hồ lô trong tay Diệp Huyên, chớp mắt.  Diệp Huyên búng tay, kẹo hồ lô bay đến trước mặt cô bé áo trắng.  Cô bé áo trắng hơi do dự, sau đó nhận lấy kẹo hồ lô, cô bé khẽ liếm, sau đó, mắt cô bé sáng lên, tỏ vẻ khó tin!  Diệp Huyên thầm thở phào nhẹ nhõm!  Thật ra hắn cũng chỉ thử thôi, vì hắn phát hiện hình như mấy đứa bé rất thích kẹo hồ lô!  Rất rõ ràng là cô bé trước mặt cũng thích kẹo hồ lô! 

Chương 5150