Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 5178
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. "Vậy Đạo Chủng Chi Địa thì sao?" Si Yêu Yêu lắc đầu: "Ta không biết! Sự xuất hiện của nàng sẽ khiến tất cả mọi người đều e dè ngươi!" Nói xong, nàng ta lại nhìn cô bé ở phía sau Diệp Huyên: "Các ngươi bảo trọng!" Rồi nàng ta thở dài một hơi, xoay người rời đi. AdvertisementNàng ta cũng không ngờ rằng vị Thiên Đạo Ngũ Duy này lại còn sống, mà cũng không đúng, phải nói là sống lại! Việc nàng ta sống lại này chắc chắn không phải điều tốt lành gì cho Diệp Huyên! Bởi vì Mộ Niệm Niệm sống lại rồi không chỉ mất đi kí ức, mà còn mất đi tất cả sức mạnh! AdvertisementĐạo Đình sẽ để cho Mộ Niệm Niệm khôi phục lại ký ức sao? Đạo Đình sẽ để cho Mộ Niệm Niệm khôi phục lại thực lực sao? Không! Đạo Đình sẽ không tiếc bất cứ giá nào để gi3t chết cô bé này. Không tiếc bất kỳ sự đánh đổi nào! Diệp Huyên đứng yên tại chỗ lặng thinh. Hắn tất nhiên hiểu rõ lời Si Yêu Yêu nói! Vốn dĩ hắn cần thời gian phát triển, nhưng bây giờ không còn thời gian nào nữa! Lúc này, cô bé đột nhiên khẽ kéo lấy ống tay áo Diệp Huyên: "Bọn họ..." Diệp Huyên khẽ mỉm cười, hắn nhìn cô bé: "Yên tâm, có ta ở đây, không ai có thể gây tổn thương cho muội cả! Không một ai!" Nói xong, hắn ngồi xổm xuống rồi cười nói: "Nào, ta cõng muội về nhà!" Cô bé mở to mắt nhìn, sau đó lắc đầu lí nhí nói: "Bẩn lắm!" Diệp Huyên cười đáp: "Niệm Niệm không hề bẩn!" Nói rồi hắn khom lưng xuống. Cô bé do dự một chốc, rồi cũng leo lên lưng Diệp Huyên. Diệp Huyên cõng cô bé bước chậm về phía xa. Trên đường, Diệp Huyên bỗng hỏi: "Niệm Niệm, muội còn nhớ chuyện trước đây không?" Cô bé lắc đầu: "Không nhớ!" Diệp Huyên hỏi: "Không nhớ chút gì luôn sao?" Cô bé im lặng. Diệp Huyên vội hỏi lại: "Vậy là có nhớ một chút?" Cô bé kề sát đầu lên lưng Diệp Huyên, khẽ nói: "Hình như ta đã mơ một giấc mơ... Giấc mơ kia dài lắm, nhưng ta không nhớ rõ! Có điều..." "Có điều sao?" Cô bé nhìn Diệp Huyên rồi khẽ nói: "Trong giấc mơ kia, hình như có huynh!"
"Vậy Đạo Chủng Chi Địa thì sao?"
Si Yêu Yêu lắc đầu: "Ta không biết! Sự xuất hiện của nàng sẽ khiến tất cả mọi người đều e dè ngươi!"
Nói xong, nàng ta lại nhìn cô bé ở phía sau Diệp Huyên: "Các ngươi bảo trọng!"
Rồi nàng ta thở dài một hơi, xoay người rời đi.
Advertisement
Nàng ta cũng không ngờ rằng vị Thiên Đạo Ngũ Duy này lại còn sống, mà cũng không đúng, phải nói là sống lại!
Việc nàng ta sống lại này chắc chắn không phải điều tốt lành gì cho Diệp Huyên!
Bởi vì Mộ Niệm Niệm sống lại rồi không chỉ mất đi kí ức, mà còn mất đi tất cả sức mạnh!
Advertisement
Đạo Đình sẽ để cho Mộ Niệm Niệm khôi phục lại ký ức sao?
Đạo Đình sẽ để cho Mộ Niệm Niệm khôi phục lại thực lực sao?
Không!
Đạo Đình sẽ không tiếc bất cứ giá nào để gi3t chết cô bé này.
Không tiếc bất kỳ sự đánh đổi nào!
Diệp Huyên đứng yên tại chỗ lặng thinh.
Hắn tất nhiên hiểu rõ lời Si Yêu Yêu nói!
Vốn dĩ hắn cần thời gian phát triển, nhưng bây giờ không còn thời gian nào nữa!
Lúc này, cô bé đột nhiên khẽ kéo lấy ống tay áo Diệp Huyên: "Bọn họ..."
Diệp Huyên khẽ mỉm cười, hắn nhìn cô bé: "Yên tâm, có ta ở đây, không ai có thể gây tổn thương cho muội cả! Không một ai!"
Nói xong, hắn ngồi xổm xuống rồi cười nói: "Nào, ta cõng muội về nhà!"
Cô bé mở to mắt nhìn, sau đó lắc đầu lí nhí nói: "Bẩn lắm!"
Diệp Huyên cười đáp: "Niệm Niệm không hề bẩn!"
Nói rồi hắn khom lưng xuống.
Cô bé do dự một chốc, rồi cũng leo lên lưng Diệp Huyên.
Diệp Huyên cõng cô bé bước chậm về phía xa.
Trên đường, Diệp Huyên bỗng hỏi: "Niệm Niệm, muội còn nhớ chuyện trước đây không?"
Cô bé lắc đầu: "Không nhớ!"
Diệp Huyên hỏi: "Không nhớ chút gì luôn sao?"
Cô bé im lặng.
Diệp Huyên vội hỏi lại: "Vậy là có nhớ một chút?"
Cô bé kề sát đầu lên lưng Diệp Huyên, khẽ nói: "Hình như ta đã mơ một giấc mơ... Giấc mơ kia dài lắm, nhưng ta không nhớ rõ! Có điều..."
"Có điều sao?"
Cô bé nhìn Diệp Huyên rồi khẽ nói: "Trong giấc mơ kia, hình như có huynh!"
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. "Vậy Đạo Chủng Chi Địa thì sao?" Si Yêu Yêu lắc đầu: "Ta không biết! Sự xuất hiện của nàng sẽ khiến tất cả mọi người đều e dè ngươi!" Nói xong, nàng ta lại nhìn cô bé ở phía sau Diệp Huyên: "Các ngươi bảo trọng!" Rồi nàng ta thở dài một hơi, xoay người rời đi. AdvertisementNàng ta cũng không ngờ rằng vị Thiên Đạo Ngũ Duy này lại còn sống, mà cũng không đúng, phải nói là sống lại! Việc nàng ta sống lại này chắc chắn không phải điều tốt lành gì cho Diệp Huyên! Bởi vì Mộ Niệm Niệm sống lại rồi không chỉ mất đi kí ức, mà còn mất đi tất cả sức mạnh! AdvertisementĐạo Đình sẽ để cho Mộ Niệm Niệm khôi phục lại ký ức sao? Đạo Đình sẽ để cho Mộ Niệm Niệm khôi phục lại thực lực sao? Không! Đạo Đình sẽ không tiếc bất cứ giá nào để gi3t chết cô bé này. Không tiếc bất kỳ sự đánh đổi nào! Diệp Huyên đứng yên tại chỗ lặng thinh. Hắn tất nhiên hiểu rõ lời Si Yêu Yêu nói! Vốn dĩ hắn cần thời gian phát triển, nhưng bây giờ không còn thời gian nào nữa! Lúc này, cô bé đột nhiên khẽ kéo lấy ống tay áo Diệp Huyên: "Bọn họ..." Diệp Huyên khẽ mỉm cười, hắn nhìn cô bé: "Yên tâm, có ta ở đây, không ai có thể gây tổn thương cho muội cả! Không một ai!" Nói xong, hắn ngồi xổm xuống rồi cười nói: "Nào, ta cõng muội về nhà!" Cô bé mở to mắt nhìn, sau đó lắc đầu lí nhí nói: "Bẩn lắm!" Diệp Huyên cười đáp: "Niệm Niệm không hề bẩn!" Nói rồi hắn khom lưng xuống. Cô bé do dự một chốc, rồi cũng leo lên lưng Diệp Huyên. Diệp Huyên cõng cô bé bước chậm về phía xa. Trên đường, Diệp Huyên bỗng hỏi: "Niệm Niệm, muội còn nhớ chuyện trước đây không?" Cô bé lắc đầu: "Không nhớ!" Diệp Huyên hỏi: "Không nhớ chút gì luôn sao?" Cô bé im lặng. Diệp Huyên vội hỏi lại: "Vậy là có nhớ một chút?" Cô bé kề sát đầu lên lưng Diệp Huyên, khẽ nói: "Hình như ta đã mơ một giấc mơ... Giấc mơ kia dài lắm, nhưng ta không nhớ rõ! Có điều..." "Có điều sao?" Cô bé nhìn Diệp Huyên rồi khẽ nói: "Trong giấc mơ kia, hình như có huynh!"