Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 5179
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Khi Diệp Huyên đưa cô bé về lại Kiếm Điện, thấy Quan Âm cũng có mặt ở trong thì đi đến, nói: “Đưa muội ấy đi rửa ráy chút đi”. “Được”. AdvertisementQuan Âm gật đầu, vươn tay ra, nhưng cô bé lại trốn đến sau lưng Diệp Huyên. Quan Âm nhìn hắn, chỉ thấy hắn ngồi xuống, nắm lấy tay cô bé, cười nói: “Không sao, tỷ tỷ này là người tốt, sẽ không làm hại muội”. AdvertisementCô bé thoáng nhìn Quan Âm rồi lại cúi đầu. Diệp Huyên dịu dàng xoa đầu cô bé, khẽ nói: “Đừng sợ, ai dám ức hiếp muội thì cứ nói cho ta, ta đánh chết hắn”. Cô bé ngập ngừng ngẩng lên nhìn hắn, ấp úng: “Huynh… đừng đi…” Diệp Huyên cười: “Ta không đi đâu cả. Muội theo tỷ tỷ tẩy rửa một chút, thay một bộ y phục xinh đẹp, được không?” Cô bé nhìn xuống bộ quần áo trên người mình, do dự rất lâu mới chịu gật đầu. Diệp Huyên đưa mắt ra hiệu, Quan Âm bèn nắm tay dắt cô bé vào bên trong điện. Diệp Huyên ngồi xếp bằng dưới đất, chậm rãi khép mắt. Giọng Diệp Tri Mệnh vang lên: “Ngươi cảm thấy Đạo Đình sẽ làm gì tiếp theo?” Hắn không đáp. Đạo Đình sẽ làm gì đây? Một hồi sau, hắn rời khỏi Kiếm Điện, đi đến trước sạp bán cá nơi hắn nhìn thấy Niệm Niệm lần đầu. Lúc này, nơi ấy đã không còn bóng người. Trước sạp có một thi thể, còn có thể là ai ngoài tên bán cá kia. Sau một khoảng im lặng, Diệp Huyên đưa tay gọi kiếm Trấn Hồn. Nó khẽ run lên, thả một bóng mờ bay ra. Chính là hồn phách của tên hàng cá đã đánh Niệm Niệm trước kia. Diệp Huyên giết ông ta bằng Trấn Hồn, tuy hấp thu hồn phách nhưng lại không hoàn toàn cắn nuốt, vì vậy ông mới còn tồn tại. Vừa thấy Diệp Huyên, ông ta cuống quít dập đầu, run rẩy nói: “Tha mạng, xin tha mạng…” Hắn nói: “Niệm Niệm trộm cá của ngươi là lỗi của nàng, ta giết ngươi là lỗi của ta”. Sau đó, hắn khẽ ấn tay mình lên hồn phách của tên hàng cá, để một luồng sức mạnh bao phủ ông ta lại. Dần dà, linh hồn ông ta nhập vào lại thể xác. Ông ta mở mắt, mờ mịt nhìn lên bầu trời, không thể tin mình vẫn còn sống. Như nghĩ đến gì đó, ông ta lồm cồm bò dậy, liên tục dập đầu với Diệp Huyên: “Đội ơn tiên nhân không giết, đội ơn tiên nhân không giết…” Diệp Huyên lại gọi ra một quyển trục màu đen và một bình đan dược đến trước mặt ông ta: “Quyển này là công pháp tu hành, ngươi làm theo có thể sống được trăm năm. Niệm tỷ lấy của ngươi một con cá, ta đưa ngươi lại cơ duyên, chúng ta không ai nợ ai”.
Khi Diệp Huyên đưa cô bé về lại Kiếm Điện, thấy Quan Âm cũng có mặt ở trong thì đi đến, nói:
“Đưa muội ấy đi rửa ráy chút đi”.
“Được”.
Advertisement
Quan Âm gật đầu, vươn tay ra, nhưng cô bé lại trốn đến sau lưng Diệp Huyên.
Quan Âm nhìn hắn, chỉ thấy hắn ngồi xuống, nắm lấy tay cô bé, cười nói: “Không sao, tỷ tỷ này là người tốt, sẽ không làm hại muội”.
Advertisement
Cô bé thoáng nhìn Quan Âm rồi lại cúi đầu.
Diệp Huyên dịu dàng xoa đầu cô bé, khẽ nói: “Đừng sợ, ai dám ức hiếp muội thì cứ nói cho ta, ta đánh chết hắn”.
Cô bé ngập ngừng ngẩng lên nhìn hắn, ấp úng: “Huynh… đừng đi…”
Diệp Huyên cười: “Ta không đi đâu cả. Muội theo tỷ tỷ tẩy rửa một chút, thay một bộ y phục xinh đẹp, được không?”
Cô bé nhìn xuống bộ quần áo trên người mình, do dự rất lâu mới chịu gật đầu.
Diệp Huyên đưa mắt ra hiệu, Quan Âm bèn nắm tay dắt cô bé vào bên trong điện.
Diệp Huyên ngồi xếp bằng dưới đất, chậm rãi khép mắt.
Giọng Diệp Tri Mệnh vang lên: “Ngươi cảm thấy Đạo Đình sẽ làm gì tiếp theo?”
Hắn không đáp.
Đạo Đình sẽ làm gì đây?
Một hồi sau, hắn rời khỏi Kiếm Điện, đi đến trước sạp bán cá nơi hắn nhìn thấy Niệm Niệm lần đầu.
Lúc này, nơi ấy đã không còn bóng người.
Trước sạp có một thi thể, còn có thể là ai ngoài tên bán cá kia.
Sau một khoảng im lặng, Diệp Huyên đưa tay gọi kiếm Trấn Hồn. Nó khẽ run lên, thả một bóng mờ bay ra.
Chính là hồn phách của tên hàng cá đã đánh Niệm Niệm trước kia.
Diệp Huyên giết ông ta bằng Trấn Hồn, tuy hấp thu hồn phách nhưng lại không hoàn toàn cắn nuốt, vì vậy ông mới còn tồn tại.
Vừa thấy Diệp Huyên, ông ta cuống quít dập đầu, run rẩy nói: “Tha mạng, xin tha mạng…”
Hắn nói: “Niệm Niệm trộm cá của ngươi là lỗi của nàng, ta giết ngươi là lỗi của ta”.
Sau đó, hắn khẽ ấn tay mình lên hồn phách của tên hàng cá, để một luồng sức mạnh bao phủ ông ta lại. Dần dà, linh hồn ông ta nhập vào lại thể xác. Ông ta mở mắt, mờ mịt nhìn lên bầu trời, không thể tin mình vẫn còn sống.
Như nghĩ đến gì đó, ông ta lồm cồm bò dậy, liên tục dập đầu với Diệp Huyên: “Đội ơn tiên nhân không giết, đội ơn tiên nhân không giết…”
Diệp Huyên lại gọi ra một quyển trục màu đen và một bình đan dược đến trước mặt ông ta: “Quyển này là công pháp tu hành, ngươi làm theo có thể sống được trăm năm. Niệm tỷ lấy của ngươi một con cá, ta đưa ngươi lại cơ duyên, chúng ta không ai nợ ai”.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Khi Diệp Huyên đưa cô bé về lại Kiếm Điện, thấy Quan Âm cũng có mặt ở trong thì đi đến, nói: “Đưa muội ấy đi rửa ráy chút đi”. “Được”. AdvertisementQuan Âm gật đầu, vươn tay ra, nhưng cô bé lại trốn đến sau lưng Diệp Huyên. Quan Âm nhìn hắn, chỉ thấy hắn ngồi xuống, nắm lấy tay cô bé, cười nói: “Không sao, tỷ tỷ này là người tốt, sẽ không làm hại muội”. AdvertisementCô bé thoáng nhìn Quan Âm rồi lại cúi đầu. Diệp Huyên dịu dàng xoa đầu cô bé, khẽ nói: “Đừng sợ, ai dám ức hiếp muội thì cứ nói cho ta, ta đánh chết hắn”. Cô bé ngập ngừng ngẩng lên nhìn hắn, ấp úng: “Huynh… đừng đi…” Diệp Huyên cười: “Ta không đi đâu cả. Muội theo tỷ tỷ tẩy rửa một chút, thay một bộ y phục xinh đẹp, được không?” Cô bé nhìn xuống bộ quần áo trên người mình, do dự rất lâu mới chịu gật đầu. Diệp Huyên đưa mắt ra hiệu, Quan Âm bèn nắm tay dắt cô bé vào bên trong điện. Diệp Huyên ngồi xếp bằng dưới đất, chậm rãi khép mắt. Giọng Diệp Tri Mệnh vang lên: “Ngươi cảm thấy Đạo Đình sẽ làm gì tiếp theo?” Hắn không đáp. Đạo Đình sẽ làm gì đây? Một hồi sau, hắn rời khỏi Kiếm Điện, đi đến trước sạp bán cá nơi hắn nhìn thấy Niệm Niệm lần đầu. Lúc này, nơi ấy đã không còn bóng người. Trước sạp có một thi thể, còn có thể là ai ngoài tên bán cá kia. Sau một khoảng im lặng, Diệp Huyên đưa tay gọi kiếm Trấn Hồn. Nó khẽ run lên, thả một bóng mờ bay ra. Chính là hồn phách của tên hàng cá đã đánh Niệm Niệm trước kia. Diệp Huyên giết ông ta bằng Trấn Hồn, tuy hấp thu hồn phách nhưng lại không hoàn toàn cắn nuốt, vì vậy ông mới còn tồn tại. Vừa thấy Diệp Huyên, ông ta cuống quít dập đầu, run rẩy nói: “Tha mạng, xin tha mạng…” Hắn nói: “Niệm Niệm trộm cá của ngươi là lỗi của nàng, ta giết ngươi là lỗi của ta”. Sau đó, hắn khẽ ấn tay mình lên hồn phách của tên hàng cá, để một luồng sức mạnh bao phủ ông ta lại. Dần dà, linh hồn ông ta nhập vào lại thể xác. Ông ta mở mắt, mờ mịt nhìn lên bầu trời, không thể tin mình vẫn còn sống. Như nghĩ đến gì đó, ông ta lồm cồm bò dậy, liên tục dập đầu với Diệp Huyên: “Đội ơn tiên nhân không giết, đội ơn tiên nhân không giết…” Diệp Huyên lại gọi ra một quyển trục màu đen và một bình đan dược đến trước mặt ông ta: “Quyển này là công pháp tu hành, ngươi làm theo có thể sống được trăm năm. Niệm tỷ lấy của ngươi một con cá, ta đưa ngươi lại cơ duyên, chúng ta không ai nợ ai”.