Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 6093
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thoáng chốc yên tĩnh… Vù! Một tiếng kiếm đột nhiên vang lên, sau đó, một luồng kiếm khí từ phía xa phóng lên, chém thẳng về phía Thần Quan. AdvertisementNgay khi nhìn thấy luồng kiếm khí này, con ngươi Thần Quan bỗng co lại, tay phải gã đột nhiên dựng thẳng chắn trước ngực: “Thiên Địa Hộ!” Ầm! AdvertisementChỉ trong chớp mắt, cả đất trời như hợp thể với gã, mà trước mặt gã lại xuất hiện một cái khiên hư ảo, cái khiên này ngưng tụ vô số Thiên Địa Chi Lực, cứng cáp không tưởng. Lúc này, luồng kiếm khi kia đột nhiên chém vào khiên kia. Ầm! Thoáng chốc, cả đất trời lập tức trở nên hư ảo, sau đó từng tấc một đều biến mất chôn vùi! Mà tấm khiên trước mặt Thần Quan bỗng nứt ra, thanh kiếm đâm vào, chém thẳng Thần Quan! Thấy vậy, con ngươi Thần Quan co lại, tay phải gã bỗng mở rộng năm ngón, sau đó nắm chặt. Ầm! Vừa siết lại đã nắm lấy kiếm khí kia, nhưng bản thân hắn bỗng chốc lại trở nên hư ảo, mà luồng kiếm khí kia vẫn như cũ không hề biến mất. Cảm nhận được thân thể bản thân càng lúc càng hư ảo, Thần Quan không dám giữ lại gì nữa, hai mắt gã chậm rãi nhắm lại: “Ra!” Giữa hàng mày hắn đột nhiên nứt ra, một chữ “pháp” nhỏ bỗng bay ra. Ầm! Luồng kiếm khí kia lập tức bị đánh bay ra ngoài, chữ “pháp” kia bám chặt theo kiếm khí không rời nửa tấc! Mà lúc này, trên đảo nhỏ kia, một hơi thở mạnh mẽ bỗng xuất hiện, ngay sau đó, một cô gái chậm rãi bước đến. Ma Tiểu Song! Ma Tiểu Song bay đến trên không, nàng ta hít sâu một hơi, sau đó cười nói: “Là cảm giác của tự do!” Nói xong, nàng ta nhìn Thần Quan ở phía xa, cười nói: “Không hổ là Thần Quan, lại có thể chặn được một đòn kiếm khí này, lợi hại!” Thần Quan nhìn Ma Tiểu Song, ánh mắt có chút kiêng sợ. Thời kỳ đỉnh cao của gã, gã không sợ Ma Tiểu Song này, cho dù Ma Tiểu Song này bây giờ còn mạnh hơn lúc trước. Nhưng vấn đề là, hiện tại gã không còn ở thời kỳ đỉnh cao, tuy gã tạm thời chặn được luồng kiếm khí kia nhưng, bản thân gã hắn ta cũng bị thương nặng. Gã bây giờ, chắc chắn không đánh được Ma Tiểu Song này! Nghĩ như vậy, Thần Quan bỗng nói: “Rút!” Nói xong, bản thân hắn dần dần trở nên hư ảo, mà những cao thủ của Thần Đình Vũ Trụ xung quanh cũng đều rút lui.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thoáng chốc yên tĩnh… Vù! Một tiếng kiếm đột nhiên vang lên, sau đó, một luồng kiếm khí từ phía xa phóng lên, chém thẳng về phía Thần Quan. AdvertisementNgay khi nhìn thấy luồng kiếm khí này, con ngươi Thần Quan bỗng co lại, tay phải gã đột nhiên dựng thẳng chắn trước ngực: “Thiên Địa Hộ!” Ầm! AdvertisementChỉ trong chớp mắt, cả đất trời như hợp thể với gã, mà trước mặt gã lại xuất hiện một cái khiên hư ảo, cái khiên này ngưng tụ vô số Thiên Địa Chi Lực, cứng cáp không tưởng. Lúc này, luồng kiếm khi kia đột nhiên chém vào khiên kia. Ầm! Thoáng chốc, cả đất trời lập tức trở nên hư ảo, sau đó từng tấc một đều biến mất chôn vùi! Mà tấm khiên trước mặt Thần Quan bỗng nứt ra, thanh kiếm đâm vào, chém thẳng Thần Quan! Thấy vậy, con ngươi Thần Quan co lại, tay phải gã bỗng mở rộng năm ngón, sau đó nắm chặt. Ầm! Vừa siết lại đã nắm lấy kiếm khí kia, nhưng bản thân hắn bỗng chốc lại trở nên hư ảo, mà luồng kiếm khí kia vẫn như cũ không hề biến mất. Cảm nhận được thân thể bản thân càng lúc càng hư ảo, Thần Quan không dám giữ lại gì nữa, hai mắt gã chậm rãi nhắm lại: “Ra!” Giữa hàng mày hắn đột nhiên nứt ra, một chữ “pháp” nhỏ bỗng bay ra. Ầm! Luồng kiếm khí kia lập tức bị đánh bay ra ngoài, chữ “pháp” kia bám chặt theo kiếm khí không rời nửa tấc! Mà lúc này, trên đảo nhỏ kia, một hơi thở mạnh mẽ bỗng xuất hiện, ngay sau đó, một cô gái chậm rãi bước đến. Ma Tiểu Song! Ma Tiểu Song bay đến trên không, nàng ta hít sâu một hơi, sau đó cười nói: “Là cảm giác của tự do!” Nói xong, nàng ta nhìn Thần Quan ở phía xa, cười nói: “Không hổ là Thần Quan, lại có thể chặn được một đòn kiếm khí này, lợi hại!” Thần Quan nhìn Ma Tiểu Song, ánh mắt có chút kiêng sợ. Thời kỳ đỉnh cao của gã, gã không sợ Ma Tiểu Song này, cho dù Ma Tiểu Song này bây giờ còn mạnh hơn lúc trước. Nhưng vấn đề là, hiện tại gã không còn ở thời kỳ đỉnh cao, tuy gã tạm thời chặn được luồng kiếm khí kia nhưng, bản thân gã hắn ta cũng bị thương nặng. Gã bây giờ, chắc chắn không đánh được Ma Tiểu Song này! Nghĩ như vậy, Thần Quan bỗng nói: “Rút!” Nói xong, bản thân hắn dần dần trở nên hư ảo, mà những cao thủ của Thần Đình Vũ Trụ xung quanh cũng đều rút lui.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thoáng chốc yên tĩnh… Vù! Một tiếng kiếm đột nhiên vang lên, sau đó, một luồng kiếm khí từ phía xa phóng lên, chém thẳng về phía Thần Quan. AdvertisementNgay khi nhìn thấy luồng kiếm khí này, con ngươi Thần Quan bỗng co lại, tay phải gã đột nhiên dựng thẳng chắn trước ngực: “Thiên Địa Hộ!” Ầm! AdvertisementChỉ trong chớp mắt, cả đất trời như hợp thể với gã, mà trước mặt gã lại xuất hiện một cái khiên hư ảo, cái khiên này ngưng tụ vô số Thiên Địa Chi Lực, cứng cáp không tưởng. Lúc này, luồng kiếm khi kia đột nhiên chém vào khiên kia. Ầm! Thoáng chốc, cả đất trời lập tức trở nên hư ảo, sau đó từng tấc một đều biến mất chôn vùi! Mà tấm khiên trước mặt Thần Quan bỗng nứt ra, thanh kiếm đâm vào, chém thẳng Thần Quan! Thấy vậy, con ngươi Thần Quan co lại, tay phải gã bỗng mở rộng năm ngón, sau đó nắm chặt. Ầm! Vừa siết lại đã nắm lấy kiếm khí kia, nhưng bản thân hắn bỗng chốc lại trở nên hư ảo, mà luồng kiếm khí kia vẫn như cũ không hề biến mất. Cảm nhận được thân thể bản thân càng lúc càng hư ảo, Thần Quan không dám giữ lại gì nữa, hai mắt gã chậm rãi nhắm lại: “Ra!” Giữa hàng mày hắn đột nhiên nứt ra, một chữ “pháp” nhỏ bỗng bay ra. Ầm! Luồng kiếm khí kia lập tức bị đánh bay ra ngoài, chữ “pháp” kia bám chặt theo kiếm khí không rời nửa tấc! Mà lúc này, trên đảo nhỏ kia, một hơi thở mạnh mẽ bỗng xuất hiện, ngay sau đó, một cô gái chậm rãi bước đến. Ma Tiểu Song! Ma Tiểu Song bay đến trên không, nàng ta hít sâu một hơi, sau đó cười nói: “Là cảm giác của tự do!” Nói xong, nàng ta nhìn Thần Quan ở phía xa, cười nói: “Không hổ là Thần Quan, lại có thể chặn được một đòn kiếm khí này, lợi hại!” Thần Quan nhìn Ma Tiểu Song, ánh mắt có chút kiêng sợ. Thời kỳ đỉnh cao của gã, gã không sợ Ma Tiểu Song này, cho dù Ma Tiểu Song này bây giờ còn mạnh hơn lúc trước. Nhưng vấn đề là, hiện tại gã không còn ở thời kỳ đỉnh cao, tuy gã tạm thời chặn được luồng kiếm khí kia nhưng, bản thân gã hắn ta cũng bị thương nặng. Gã bây giờ, chắc chắn không đánh được Ma Tiểu Song này! Nghĩ như vậy, Thần Quan bỗng nói: “Rút!” Nói xong, bản thân hắn dần dần trở nên hư ảo, mà những cao thủ của Thần Đình Vũ Trụ xung quanh cũng đều rút lui.