Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 6094

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Người bên cạnh Ma Tiểu Song đang muốn đuổi theo nhưng lại bị Ma Tiểu Song ngăn lại!  Mọi người quay về trước mặt Ma Tiểu Song, sau đó đều quỳ xuống, trong mắt mọi người đều là phấn khích và điên cuồng!  Ma Tiểu Song nhìn bầu trời, sau khi Thần Quan kia rời đi, chữ “pháp” kia cũng biến mất theo, còn luồng kiếm khí kia sau khi mất đi mục tiêu cũng lập tức dừng lại tại chỗ, không di chuyển gì!  AdvertisementMa Tiểu Song khẽ nhếch miệng: “Lần này Thần Quan khá thảm rồi! Một chữ “pháp” tu luyện nhiều năm cũng mất rồi!”  Nói rồi, nàng ta quay đầu nhìn đáy biển phía xa, mà lúc này, đất trời xung quanh cũng dần dần biến mất, vùng biển kia cũng dần dần biến mất.  AdvertisementMa Tiêu Song khẽ vung tay, dưới đáy biển, Diệp Huyên nhẹ nhàng bay lên.  Ma Tiểu Song đi đến trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên lúc này chưa chết, nhưng hơi thở thực sự khá yếu, thân thể lại càng thảm hơn, cả người chằng chịt vết thương, thấy được cả xương.  Ma Tiểu Song nhìn Diệp Huyên, cứ nhìn như vậy, một lúc sau, đột nhiên tay phải nàng ta đặt giữa hàng mày Diệp Huyên, dần dần, trong đầu nàng ta xuất hiện vô số những cảnh tượng vụn vặt!  Biết trước tương lai!  Qua một lúc lâu sau, vẻ mặt Ma Tiểu Song trở nên lạnh lẽo, còn có cả sát ý.  Rõ ràng đã biết được chuyện gì đó không tốt!  Một lúc sau, Ma Tiểu Song đột nhiên cười nói: “Ta tin mệnh, nhưng ta sẽ không chịu khuất phục!”  Nói rồi, nàng ta lấy ra hai bình ngọc trắng đặt trước ngực Diệp Huyên, sau đó quay người rời đi: “Truyền lệnh xuống, bảo toàn bộ cao thủ ở bên ngoài lập tức về Thiên Phủ, còn nữa, tuyên chiến với Thần Đình Vũ Trụ! Giết sạch bọn họ!”  Rất nhanh sau đó, nhóm người Ma Tiểu Song đã biến mất nơi chân trời.  Mà không lâu sau, sau lưng Diệp Huyên bỗng vang lên tiếng bước chân…  Không biết qua bao lâu, Diệp Huyên chậm rãi mở mắt, sau đó, hắn bật mạnh người ngồi dậy.  Dường như nghĩ đến gì đó, hắn nhìn tay phải mình, lúc này, tay phải hắn đã khôi phục, không chỉ vậy, vết thương khắp người hắn cũng đã lành lại.  Diệp Huyên lập tức đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này hắn đang ở trong một gian phòng bằng trúc, trong gian phòng trống rỗng, ngoại trừ một cái giường thì cũng không có gì khác.  Đây là nơi nào?  Diệp Huyên nhíu mày, hắn đứng dậy đi ra ngoài gian phòng, bên ngoài gian phòng trúc không xa, có một cô gái đang ngồi trên chiếu, tóc cô gái rất dài, khi nàng ta ngồi xuống thì tóc cũng có thể chạm đến mặt đất.  Mà cô gái lúc này như đang điêu khắc gì đó.  Diệp Huyên đang định nói thì cô gái bỗng cất tiếng: “Tỉnh rồi?”  Diệp Huyên đi đến bên cạnh cô gái, lúc này, hắn đã nhìn thấy gương mặt cô gái.  Rất đẹp! 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Người bên cạnh Ma Tiểu Song đang muốn đuổi theo nhưng lại bị Ma Tiểu Song ngăn lại!  Mọi người quay về trước mặt Ma Tiểu Song, sau đó đều quỳ xuống, trong mắt mọi người đều là phấn khích và điên cuồng!  Ma Tiểu Song nhìn bầu trời, sau khi Thần Quan kia rời đi, chữ “pháp” kia cũng biến mất theo, còn luồng kiếm khí kia sau khi mất đi mục tiêu cũng lập tức dừng lại tại chỗ, không di chuyển gì!  AdvertisementMa Tiểu Song khẽ nhếch miệng: “Lần này Thần Quan khá thảm rồi! Một chữ “pháp” tu luyện nhiều năm cũng mất rồi!”  Nói rồi, nàng ta quay đầu nhìn đáy biển phía xa, mà lúc này, đất trời xung quanh cũng dần dần biến mất, vùng biển kia cũng dần dần biến mất.  AdvertisementMa Tiêu Song khẽ vung tay, dưới đáy biển, Diệp Huyên nhẹ nhàng bay lên.  Ma Tiểu Song đi đến trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên lúc này chưa chết, nhưng hơi thở thực sự khá yếu, thân thể lại càng thảm hơn, cả người chằng chịt vết thương, thấy được cả xương.  Ma Tiểu Song nhìn Diệp Huyên, cứ nhìn như vậy, một lúc sau, đột nhiên tay phải nàng ta đặt giữa hàng mày Diệp Huyên, dần dần, trong đầu nàng ta xuất hiện vô số những cảnh tượng vụn vặt!  Biết trước tương lai!  Qua một lúc lâu sau, vẻ mặt Ma Tiểu Song trở nên lạnh lẽo, còn có cả sát ý.  Rõ ràng đã biết được chuyện gì đó không tốt!  Một lúc sau, Ma Tiểu Song đột nhiên cười nói: “Ta tin mệnh, nhưng ta sẽ không chịu khuất phục!”  Nói rồi, nàng ta lấy ra hai bình ngọc trắng đặt trước ngực Diệp Huyên, sau đó quay người rời đi: “Truyền lệnh xuống, bảo toàn bộ cao thủ ở bên ngoài lập tức về Thiên Phủ, còn nữa, tuyên chiến với Thần Đình Vũ Trụ! Giết sạch bọn họ!”  Rất nhanh sau đó, nhóm người Ma Tiểu Song đã biến mất nơi chân trời.  Mà không lâu sau, sau lưng Diệp Huyên bỗng vang lên tiếng bước chân…  Không biết qua bao lâu, Diệp Huyên chậm rãi mở mắt, sau đó, hắn bật mạnh người ngồi dậy.  Dường như nghĩ đến gì đó, hắn nhìn tay phải mình, lúc này, tay phải hắn đã khôi phục, không chỉ vậy, vết thương khắp người hắn cũng đã lành lại.  Diệp Huyên lập tức đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này hắn đang ở trong một gian phòng bằng trúc, trong gian phòng trống rỗng, ngoại trừ một cái giường thì cũng không có gì khác.  Đây là nơi nào?  Diệp Huyên nhíu mày, hắn đứng dậy đi ra ngoài gian phòng, bên ngoài gian phòng trúc không xa, có một cô gái đang ngồi trên chiếu, tóc cô gái rất dài, khi nàng ta ngồi xuống thì tóc cũng có thể chạm đến mặt đất.  Mà cô gái lúc này như đang điêu khắc gì đó.  Diệp Huyên đang định nói thì cô gái bỗng cất tiếng: “Tỉnh rồi?”  Diệp Huyên đi đến bên cạnh cô gái, lúc này, hắn đã nhìn thấy gương mặt cô gái.  Rất đẹp! 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Người bên cạnh Ma Tiểu Song đang muốn đuổi theo nhưng lại bị Ma Tiểu Song ngăn lại!  Mọi người quay về trước mặt Ma Tiểu Song, sau đó đều quỳ xuống, trong mắt mọi người đều là phấn khích và điên cuồng!  Ma Tiểu Song nhìn bầu trời, sau khi Thần Quan kia rời đi, chữ “pháp” kia cũng biến mất theo, còn luồng kiếm khí kia sau khi mất đi mục tiêu cũng lập tức dừng lại tại chỗ, không di chuyển gì!  AdvertisementMa Tiểu Song khẽ nhếch miệng: “Lần này Thần Quan khá thảm rồi! Một chữ “pháp” tu luyện nhiều năm cũng mất rồi!”  Nói rồi, nàng ta quay đầu nhìn đáy biển phía xa, mà lúc này, đất trời xung quanh cũng dần dần biến mất, vùng biển kia cũng dần dần biến mất.  AdvertisementMa Tiêu Song khẽ vung tay, dưới đáy biển, Diệp Huyên nhẹ nhàng bay lên.  Ma Tiểu Song đi đến trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên lúc này chưa chết, nhưng hơi thở thực sự khá yếu, thân thể lại càng thảm hơn, cả người chằng chịt vết thương, thấy được cả xương.  Ma Tiểu Song nhìn Diệp Huyên, cứ nhìn như vậy, một lúc sau, đột nhiên tay phải nàng ta đặt giữa hàng mày Diệp Huyên, dần dần, trong đầu nàng ta xuất hiện vô số những cảnh tượng vụn vặt!  Biết trước tương lai!  Qua một lúc lâu sau, vẻ mặt Ma Tiểu Song trở nên lạnh lẽo, còn có cả sát ý.  Rõ ràng đã biết được chuyện gì đó không tốt!  Một lúc sau, Ma Tiểu Song đột nhiên cười nói: “Ta tin mệnh, nhưng ta sẽ không chịu khuất phục!”  Nói rồi, nàng ta lấy ra hai bình ngọc trắng đặt trước ngực Diệp Huyên, sau đó quay người rời đi: “Truyền lệnh xuống, bảo toàn bộ cao thủ ở bên ngoài lập tức về Thiên Phủ, còn nữa, tuyên chiến với Thần Đình Vũ Trụ! Giết sạch bọn họ!”  Rất nhanh sau đó, nhóm người Ma Tiểu Song đã biến mất nơi chân trời.  Mà không lâu sau, sau lưng Diệp Huyên bỗng vang lên tiếng bước chân…  Không biết qua bao lâu, Diệp Huyên chậm rãi mở mắt, sau đó, hắn bật mạnh người ngồi dậy.  Dường như nghĩ đến gì đó, hắn nhìn tay phải mình, lúc này, tay phải hắn đã khôi phục, không chỉ vậy, vết thương khắp người hắn cũng đã lành lại.  Diệp Huyên lập tức đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này hắn đang ở trong một gian phòng bằng trúc, trong gian phòng trống rỗng, ngoại trừ một cái giường thì cũng không có gì khác.  Đây là nơi nào?  Diệp Huyên nhíu mày, hắn đứng dậy đi ra ngoài gian phòng, bên ngoài gian phòng trúc không xa, có một cô gái đang ngồi trên chiếu, tóc cô gái rất dài, khi nàng ta ngồi xuống thì tóc cũng có thể chạm đến mặt đất.  Mà cô gái lúc này như đang điêu khắc gì đó.  Diệp Huyên đang định nói thì cô gái bỗng cất tiếng: “Tỉnh rồi?”  Diệp Huyên đi đến bên cạnh cô gái, lúc này, hắn đã nhìn thấy gương mặt cô gái.  Rất đẹp! 

Chương 6094