Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 6158
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nào ngờ Dương Sứ nói: “Ta chấp nhận lời khiêu chiến”. Thần Quan cau mày, dùng huyền khí truyền âm với một cái lắc đầu: “Tên này có thể chất đặc biệt, có thể miễn nhiễm với mọi loại kiếm và kiếm khí. Ngươi đấu với hắn sẽ chịu thiệt thòi”. Dương Sứ chỉ điềm tĩnh nói: “Cứ phải thử xem”. Y quay sang Diệp Huyên: “Rút kiếm đi”. AdvertisementDiệp Huyên cũng không nhiều lời, lập tức dồn toàn lực thi triển Sinh Tử Nhất Kiếm. Dương Sứ cũng rút kiếm ra vào đúng khoảnh khắc ấy. Không thấy kiếm khí, không thấy kiếm quang, càng không thấy kiếm ý. AdvertisementChỉ là một kiếm đơn giản tột cùng mà thôi. Một bên như mãnh hổ vồ môi, một bên tĩnh lặng như trinh nữ, hai phong cách kiếm đạo hoàn toàn bất đồng. Họ không lựa chọn lui lại mà trực tiếp lấy cứng đối cứng. Kiếm quang bùng nổ trong một tiếng uỳnh. Diệp Huyên trở lại vị trí, kiếm tu bên kia bất động, hiển nhiên là hắn đã rơi xuống thế hạ phong. Nhưng đây cũng là bình thường, bởi hắn chỉ vừa đạt đến Phá Phàm Cảnh, còn đối phương thì đã làm được từ mấy vạn năm trước. Đẩy lui Diệp Huyên rồi, kiếm tu kia bỗng biến mất. Không gian trước mặt Diệp Huyên bỗng vỡ ra, hắn chỉ bình tĩnh vung kiếm sang ngang đỡ lấy. Ầm! Kiếm trong tay run lên bần bật, Diệp Huyên bị đẩy lùi đi trăm trượng, chưa kịp dừng lại thì một đường kiếm nữa đã bay đến. Đồng tử hắn rụt lại, một tia hốt hoảng hiện lên trên mặt. Nhưng khi những người khác cho rằng hắn sẽ đỡ đòn, Diệp Huyên lại không làm gì cả, cứ để kiếm tu kia thọc kiếm xuyên ngực mình. Hắn bay véo ra ngoài, kiếm tu kia trở lại vị trí, nhưng cánh tay phải của y đã không còn. Những cường giả Thần Đình Vũ Trụ biến sắc khi nhận ra Diệp Huyên chẳng hề hấn gì cả, ngược lại còn hấp thụ cả kiếm của đối thủ. Thể chất gì thế này? Sắc mặt bọn họ trở nên quái dị vô cùng. Diệp Huyên hít vào một hơi thật sâu. Kiếm tu càng mạnh, hấp thụ kiếm của người ấy càng sảng khoái! Ban nãy thật là đã quá đi! Nhưng tất nhiên vẫn chưa bằng cha rồi, không thì sướng chết đi được ấy chứ. Kiếm tu: “Thể chất rất đặc biệt”. Diệp Huyên cười hỏi: “Nữa không?" "Ta không phải đối thủ của ngươi”. Y lắc đầu rồi lùi sang một bên. Lúc này, cô gái cầm đao - Âm Sứ - bất thình lình xuất hiện trước mặt Diệp Huyên. Ả ta không nói điều dư thừa, giơ tay vung đao. Đao nhanh như chớp, thế như sấm cuộn.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nào ngờ Dương Sứ nói: “Ta chấp nhận lời khiêu chiến”. Thần Quan cau mày, dùng huyền khí truyền âm với một cái lắc đầu: “Tên này có thể chất đặc biệt, có thể miễn nhiễm với mọi loại kiếm và kiếm khí. Ngươi đấu với hắn sẽ chịu thiệt thòi”. Dương Sứ chỉ điềm tĩnh nói: “Cứ phải thử xem”. Y quay sang Diệp Huyên: “Rút kiếm đi”. AdvertisementDiệp Huyên cũng không nhiều lời, lập tức dồn toàn lực thi triển Sinh Tử Nhất Kiếm. Dương Sứ cũng rút kiếm ra vào đúng khoảnh khắc ấy. Không thấy kiếm khí, không thấy kiếm quang, càng không thấy kiếm ý. AdvertisementChỉ là một kiếm đơn giản tột cùng mà thôi. Một bên như mãnh hổ vồ môi, một bên tĩnh lặng như trinh nữ, hai phong cách kiếm đạo hoàn toàn bất đồng. Họ không lựa chọn lui lại mà trực tiếp lấy cứng đối cứng. Kiếm quang bùng nổ trong một tiếng uỳnh. Diệp Huyên trở lại vị trí, kiếm tu bên kia bất động, hiển nhiên là hắn đã rơi xuống thế hạ phong. Nhưng đây cũng là bình thường, bởi hắn chỉ vừa đạt đến Phá Phàm Cảnh, còn đối phương thì đã làm được từ mấy vạn năm trước. Đẩy lui Diệp Huyên rồi, kiếm tu kia bỗng biến mất. Không gian trước mặt Diệp Huyên bỗng vỡ ra, hắn chỉ bình tĩnh vung kiếm sang ngang đỡ lấy. Ầm! Kiếm trong tay run lên bần bật, Diệp Huyên bị đẩy lùi đi trăm trượng, chưa kịp dừng lại thì một đường kiếm nữa đã bay đến. Đồng tử hắn rụt lại, một tia hốt hoảng hiện lên trên mặt. Nhưng khi những người khác cho rằng hắn sẽ đỡ đòn, Diệp Huyên lại không làm gì cả, cứ để kiếm tu kia thọc kiếm xuyên ngực mình. Hắn bay véo ra ngoài, kiếm tu kia trở lại vị trí, nhưng cánh tay phải của y đã không còn. Những cường giả Thần Đình Vũ Trụ biến sắc khi nhận ra Diệp Huyên chẳng hề hấn gì cả, ngược lại còn hấp thụ cả kiếm của đối thủ. Thể chất gì thế này? Sắc mặt bọn họ trở nên quái dị vô cùng. Diệp Huyên hít vào một hơi thật sâu. Kiếm tu càng mạnh, hấp thụ kiếm của người ấy càng sảng khoái! Ban nãy thật là đã quá đi! Nhưng tất nhiên vẫn chưa bằng cha rồi, không thì sướng chết đi được ấy chứ. Kiếm tu: “Thể chất rất đặc biệt”. Diệp Huyên cười hỏi: “Nữa không?" "Ta không phải đối thủ của ngươi”. Y lắc đầu rồi lùi sang một bên. Lúc này, cô gái cầm đao - Âm Sứ - bất thình lình xuất hiện trước mặt Diệp Huyên. Ả ta không nói điều dư thừa, giơ tay vung đao. Đao nhanh như chớp, thế như sấm cuộn.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nào ngờ Dương Sứ nói: “Ta chấp nhận lời khiêu chiến”. Thần Quan cau mày, dùng huyền khí truyền âm với một cái lắc đầu: “Tên này có thể chất đặc biệt, có thể miễn nhiễm với mọi loại kiếm và kiếm khí. Ngươi đấu với hắn sẽ chịu thiệt thòi”. Dương Sứ chỉ điềm tĩnh nói: “Cứ phải thử xem”. Y quay sang Diệp Huyên: “Rút kiếm đi”. AdvertisementDiệp Huyên cũng không nhiều lời, lập tức dồn toàn lực thi triển Sinh Tử Nhất Kiếm. Dương Sứ cũng rút kiếm ra vào đúng khoảnh khắc ấy. Không thấy kiếm khí, không thấy kiếm quang, càng không thấy kiếm ý. AdvertisementChỉ là một kiếm đơn giản tột cùng mà thôi. Một bên như mãnh hổ vồ môi, một bên tĩnh lặng như trinh nữ, hai phong cách kiếm đạo hoàn toàn bất đồng. Họ không lựa chọn lui lại mà trực tiếp lấy cứng đối cứng. Kiếm quang bùng nổ trong một tiếng uỳnh. Diệp Huyên trở lại vị trí, kiếm tu bên kia bất động, hiển nhiên là hắn đã rơi xuống thế hạ phong. Nhưng đây cũng là bình thường, bởi hắn chỉ vừa đạt đến Phá Phàm Cảnh, còn đối phương thì đã làm được từ mấy vạn năm trước. Đẩy lui Diệp Huyên rồi, kiếm tu kia bỗng biến mất. Không gian trước mặt Diệp Huyên bỗng vỡ ra, hắn chỉ bình tĩnh vung kiếm sang ngang đỡ lấy. Ầm! Kiếm trong tay run lên bần bật, Diệp Huyên bị đẩy lùi đi trăm trượng, chưa kịp dừng lại thì một đường kiếm nữa đã bay đến. Đồng tử hắn rụt lại, một tia hốt hoảng hiện lên trên mặt. Nhưng khi những người khác cho rằng hắn sẽ đỡ đòn, Diệp Huyên lại không làm gì cả, cứ để kiếm tu kia thọc kiếm xuyên ngực mình. Hắn bay véo ra ngoài, kiếm tu kia trở lại vị trí, nhưng cánh tay phải của y đã không còn. Những cường giả Thần Đình Vũ Trụ biến sắc khi nhận ra Diệp Huyên chẳng hề hấn gì cả, ngược lại còn hấp thụ cả kiếm của đối thủ. Thể chất gì thế này? Sắc mặt bọn họ trở nên quái dị vô cùng. Diệp Huyên hít vào một hơi thật sâu. Kiếm tu càng mạnh, hấp thụ kiếm của người ấy càng sảng khoái! Ban nãy thật là đã quá đi! Nhưng tất nhiên vẫn chưa bằng cha rồi, không thì sướng chết đi được ấy chứ. Kiếm tu: “Thể chất rất đặc biệt”. Diệp Huyên cười hỏi: “Nữa không?" "Ta không phải đối thủ của ngươi”. Y lắc đầu rồi lùi sang một bên. Lúc này, cô gái cầm đao - Âm Sứ - bất thình lình xuất hiện trước mặt Diệp Huyên. Ả ta không nói điều dư thừa, giơ tay vung đao. Đao nhanh như chớp, thế như sấm cuộn.