Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 6159

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên còn chưa kịp nhìn rõ thì đao quang đã vù vù lao tới, nhưng hắn nhanh chóng giơ kiếm lên cản.  Uỳnh!  Hắn lùi lại hơn trăm trượng, còn chưa dừng lại thì đã thấy một thanh đao giáng xuống từ trên cao. Lần này hắn không tránh nữa mà đâm kiếm ra, dùng mạng đổi mạng.  AdvertisementNhưng cô gái kia không làm vậy, lại lật nghiêng lưỡi đao quét qua.  Ầm!  Chém bay Diệp Huyên rồi, ả ta thuận thế bổ tiếp một đao vào mặt hắn.  AdvertisementĐao của ả quá mạnh, nếu cứ phòng thủ thì sẽ vĩnh viễn ở thế bị động, vì vậy Diệp Huyên không đỡ đòn. Nhưng hắn cũng không dùng ngoại vật mà bỗng nhiên thả tay ra vào khoảnh khắc đối phương giơ đao chém xuống, để thanh kiếm bay về phía gáy ả ta với một góc độ quỷ quyệt.  Tâm Kiếm và Thuấn Sát Nhất Kiếm, mang theo tốc độ không thua kém gì đao của ả ta.  Nếu cô gái lựa chọn chém xuống, đao của ả ta có thể chạm đến Diệp Huyên, nhưng bản thân ả cũng sẽ trúng kiếm.  Ả ta biết thân xác của hắn cứng rắn đến cỡ nào, biết hắn có thể ăn trọn một đao của mình, nhưng mình thì khó mà chịu được một kiếm của hắn, vì vậy quyết định không chơi trò lấy mạng đổi mạng cùng hắn, ngược lại thu đao về đỡ.  Phi kiếm của Diệp Huyên bị gạt phăng đi, một khắc sau đã về lại tay hắn. Khi hắn chuẩn bị rút kiếm, đối thủ lại nhấc chân bước lên, hai tay cầm đao bổ xuống: “Phá Thiên!"  Đao ra, trời rách.  Đứng trước đường đao kinh khủng nhường này, Diệp Huyên vẫn không lùi bước mà vung kiếm chém tới.  Thế như hồng thủy, đất trời khó gánh.  Đây chính là kiếm thế mà hắn đã lĩnh ngộ khi đối mặt với Thần Quan trước đó.  Kiếm vừa ra, không màng sinh tử.  Uỳnh!  Không gian giữa hai người họ nổ văng tung tóe, hai bên đồng thời lùi lại.  Mục Tiểu Đao thì thầm: “Khôi phục”.  Không gian lập tức trở lại bình thường.  Sau đó lại có vô số kiếm quang và đao quang xuất hiện, lần nữa chia cắt không gian vừa hồi phục.  Hai người nhanh chóng tách ra. Diệp Huyên dừng lại, lập tức gọi ra Tâm Kiếm.  Đối thủ của hắn cầm đao chỉ nghiêng xuống dưới, lạnh lùng nhìn hắn với đôi mắt ngập tràn chiến ý.  Đương lúc Diệp Huyên chuẩn bị ra tay, lại nghe Thần Quan mở miệng: “Được rồi”.  Hắn nhìn sang, nghe gã nói: “Giai đoạn đấu đơn kết thúc, bây giờ bắt đầu quần ẩu”.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên còn chưa kịp nhìn rõ thì đao quang đã vù vù lao tới, nhưng hắn nhanh chóng giơ kiếm lên cản.  Uỳnh!  Hắn lùi lại hơn trăm trượng, còn chưa dừng lại thì đã thấy một thanh đao giáng xuống từ trên cao. Lần này hắn không tránh nữa mà đâm kiếm ra, dùng mạng đổi mạng.  AdvertisementNhưng cô gái kia không làm vậy, lại lật nghiêng lưỡi đao quét qua.  Ầm!  Chém bay Diệp Huyên rồi, ả ta thuận thế bổ tiếp một đao vào mặt hắn.  AdvertisementĐao của ả quá mạnh, nếu cứ phòng thủ thì sẽ vĩnh viễn ở thế bị động, vì vậy Diệp Huyên không đỡ đòn. Nhưng hắn cũng không dùng ngoại vật mà bỗng nhiên thả tay ra vào khoảnh khắc đối phương giơ đao chém xuống, để thanh kiếm bay về phía gáy ả ta với một góc độ quỷ quyệt.  Tâm Kiếm và Thuấn Sát Nhất Kiếm, mang theo tốc độ không thua kém gì đao của ả ta.  Nếu cô gái lựa chọn chém xuống, đao của ả ta có thể chạm đến Diệp Huyên, nhưng bản thân ả cũng sẽ trúng kiếm.  Ả ta biết thân xác của hắn cứng rắn đến cỡ nào, biết hắn có thể ăn trọn một đao của mình, nhưng mình thì khó mà chịu được một kiếm của hắn, vì vậy quyết định không chơi trò lấy mạng đổi mạng cùng hắn, ngược lại thu đao về đỡ.  Phi kiếm của Diệp Huyên bị gạt phăng đi, một khắc sau đã về lại tay hắn. Khi hắn chuẩn bị rút kiếm, đối thủ lại nhấc chân bước lên, hai tay cầm đao bổ xuống: “Phá Thiên!"  Đao ra, trời rách.  Đứng trước đường đao kinh khủng nhường này, Diệp Huyên vẫn không lùi bước mà vung kiếm chém tới.  Thế như hồng thủy, đất trời khó gánh.  Đây chính là kiếm thế mà hắn đã lĩnh ngộ khi đối mặt với Thần Quan trước đó.  Kiếm vừa ra, không màng sinh tử.  Uỳnh!  Không gian giữa hai người họ nổ văng tung tóe, hai bên đồng thời lùi lại.  Mục Tiểu Đao thì thầm: “Khôi phục”.  Không gian lập tức trở lại bình thường.  Sau đó lại có vô số kiếm quang và đao quang xuất hiện, lần nữa chia cắt không gian vừa hồi phục.  Hai người nhanh chóng tách ra. Diệp Huyên dừng lại, lập tức gọi ra Tâm Kiếm.  Đối thủ của hắn cầm đao chỉ nghiêng xuống dưới, lạnh lùng nhìn hắn với đôi mắt ngập tràn chiến ý.  Đương lúc Diệp Huyên chuẩn bị ra tay, lại nghe Thần Quan mở miệng: “Được rồi”.  Hắn nhìn sang, nghe gã nói: “Giai đoạn đấu đơn kết thúc, bây giờ bắt đầu quần ẩu”.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên còn chưa kịp nhìn rõ thì đao quang đã vù vù lao tới, nhưng hắn nhanh chóng giơ kiếm lên cản.  Uỳnh!  Hắn lùi lại hơn trăm trượng, còn chưa dừng lại thì đã thấy một thanh đao giáng xuống từ trên cao. Lần này hắn không tránh nữa mà đâm kiếm ra, dùng mạng đổi mạng.  AdvertisementNhưng cô gái kia không làm vậy, lại lật nghiêng lưỡi đao quét qua.  Ầm!  Chém bay Diệp Huyên rồi, ả ta thuận thế bổ tiếp một đao vào mặt hắn.  AdvertisementĐao của ả quá mạnh, nếu cứ phòng thủ thì sẽ vĩnh viễn ở thế bị động, vì vậy Diệp Huyên không đỡ đòn. Nhưng hắn cũng không dùng ngoại vật mà bỗng nhiên thả tay ra vào khoảnh khắc đối phương giơ đao chém xuống, để thanh kiếm bay về phía gáy ả ta với một góc độ quỷ quyệt.  Tâm Kiếm và Thuấn Sát Nhất Kiếm, mang theo tốc độ không thua kém gì đao của ả ta.  Nếu cô gái lựa chọn chém xuống, đao của ả ta có thể chạm đến Diệp Huyên, nhưng bản thân ả cũng sẽ trúng kiếm.  Ả ta biết thân xác của hắn cứng rắn đến cỡ nào, biết hắn có thể ăn trọn một đao của mình, nhưng mình thì khó mà chịu được một kiếm của hắn, vì vậy quyết định không chơi trò lấy mạng đổi mạng cùng hắn, ngược lại thu đao về đỡ.  Phi kiếm của Diệp Huyên bị gạt phăng đi, một khắc sau đã về lại tay hắn. Khi hắn chuẩn bị rút kiếm, đối thủ lại nhấc chân bước lên, hai tay cầm đao bổ xuống: “Phá Thiên!"  Đao ra, trời rách.  Đứng trước đường đao kinh khủng nhường này, Diệp Huyên vẫn không lùi bước mà vung kiếm chém tới.  Thế như hồng thủy, đất trời khó gánh.  Đây chính là kiếm thế mà hắn đã lĩnh ngộ khi đối mặt với Thần Quan trước đó.  Kiếm vừa ra, không màng sinh tử.  Uỳnh!  Không gian giữa hai người họ nổ văng tung tóe, hai bên đồng thời lùi lại.  Mục Tiểu Đao thì thầm: “Khôi phục”.  Không gian lập tức trở lại bình thường.  Sau đó lại có vô số kiếm quang và đao quang xuất hiện, lần nữa chia cắt không gian vừa hồi phục.  Hai người nhanh chóng tách ra. Diệp Huyên dừng lại, lập tức gọi ra Tâm Kiếm.  Đối thủ của hắn cầm đao chỉ nghiêng xuống dưới, lạnh lùng nhìn hắn với đôi mắt ngập tràn chiến ý.  Đương lúc Diệp Huyên chuẩn bị ra tay, lại nghe Thần Quan mở miệng: “Được rồi”.  Hắn nhìn sang, nghe gã nói: “Giai đoạn đấu đơn kết thúc, bây giờ bắt đầu quần ẩu”.  

Chương 6159