Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 6692

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Lăng Thiên: “Vì sao gã còn chưa điều tra gì đã ghi hận ngươi? Vì gia tộc bọn họ thật sự rất mạnh. Nhưng gã lại không ngờ, chỉ một quyết định của mình lại khiến tất cả rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục...”  Bà ta nhắm mắt lại: “Ta không tiêu diệt được gã và gia tộc đó, nhưng Diệp Huyên ngươi có thể...”  Sau đó bà ta xoay người rời đi.  Trong tay vẫn nắm chặt lấy con người gỗ nhỏ...Diệp Huyên nhìn Diệp Lăng Thiên rời đi, im lặng không nói gì.  Bạch Y ở bên cạnh trầm giọng nói: “Thiếu chủ, có giết người này không?”  Diệp Huyên nhìn Diệp Lăng Thiên, nhẹ giọng nói: “Bây giờ bà ta đã sống không bằng chết rồi! Chúng ta đi thôi!”  Nói xong, hắn xoay người rời đi.  Bạch Y nhìn mấy người Diệp tộc đang có mặt, sau đó cũng rời đi theo hắn.  Phía xa, Diệp Lăng Thiên đi tới trước một gian đại điện, ánh mắt bà ta hơi mờ mịt, sau đó, bà ta bắt đầu cười ngây ngô, cười một lúc lại bật khóc.  Tranh đấu tu hành vạn năm, cuối cùng đại đạo lại trống không.  Vô địch?  Trả thù?  Mọi thứ đều không còn ý nghĩa.  Không thể quay lại được nữa!  Cậu bé từng nói sẽ bảo vệ bà ta cả đời cũng sẽ không trở lại nữa  Trong điện, Diệp Lăng Thiên chợt ngồi phịch xuống đất, bà ta nằm nhoài dưới đất nhìn người gỗ trong tay, nước mắt không ngừng tuôn rơi: “Xin lỗi…”  Một canh giờ sau.  Một cường giả Diệp tộc đi vào đại điện, gã đi tới bên cạnh Diệp Lăng Thiên, nhẹ giọng nói: “Tộc trưởng…”  Không đáp lời!  Cường giả kia ngây người, sau đó đến gần xem thử, một khắc sau, sắc mặt gã thay đổi, gã liên tục lùi về phía sau, cùng lúc đó, sắc mặt gã trở nên tái nhợt, vì lúc này, Diệp Lăng Thiên đã không còn thở nữa!  Tất cả cường giả Diệp tộc lập tức tập trung!  Khi nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, sắc mặt mọi người đều trở nên tái nhợt!  Diệp Lăng Thiên đi rồi!  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Lăng Thiên: “Vì sao gã còn chưa điều tra gì đã ghi hận ngươi? Vì gia tộc bọn họ thật sự rất mạnh. Nhưng gã lại không ngờ, chỉ một quyết định của mình lại khiến tất cả rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục...”  Bà ta nhắm mắt lại: “Ta không tiêu diệt được gã và gia tộc đó, nhưng Diệp Huyên ngươi có thể...”  Sau đó bà ta xoay người rời đi.  Trong tay vẫn nắm chặt lấy con người gỗ nhỏ...Diệp Huyên nhìn Diệp Lăng Thiên rời đi, im lặng không nói gì.  Bạch Y ở bên cạnh trầm giọng nói: “Thiếu chủ, có giết người này không?”  Diệp Huyên nhìn Diệp Lăng Thiên, nhẹ giọng nói: “Bây giờ bà ta đã sống không bằng chết rồi! Chúng ta đi thôi!”  Nói xong, hắn xoay người rời đi.  Bạch Y nhìn mấy người Diệp tộc đang có mặt, sau đó cũng rời đi theo hắn.  Phía xa, Diệp Lăng Thiên đi tới trước một gian đại điện, ánh mắt bà ta hơi mờ mịt, sau đó, bà ta bắt đầu cười ngây ngô, cười một lúc lại bật khóc.  Tranh đấu tu hành vạn năm, cuối cùng đại đạo lại trống không.  Vô địch?  Trả thù?  Mọi thứ đều không còn ý nghĩa.  Không thể quay lại được nữa!  Cậu bé từng nói sẽ bảo vệ bà ta cả đời cũng sẽ không trở lại nữa  Trong điện, Diệp Lăng Thiên chợt ngồi phịch xuống đất, bà ta nằm nhoài dưới đất nhìn người gỗ trong tay, nước mắt không ngừng tuôn rơi: “Xin lỗi…”  Một canh giờ sau.  Một cường giả Diệp tộc đi vào đại điện, gã đi tới bên cạnh Diệp Lăng Thiên, nhẹ giọng nói: “Tộc trưởng…”  Không đáp lời!  Cường giả kia ngây người, sau đó đến gần xem thử, một khắc sau, sắc mặt gã thay đổi, gã liên tục lùi về phía sau, cùng lúc đó, sắc mặt gã trở nên tái nhợt, vì lúc này, Diệp Lăng Thiên đã không còn thở nữa!  Tất cả cường giả Diệp tộc lập tức tập trung!  Khi nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, sắc mặt mọi người đều trở nên tái nhợt!  Diệp Lăng Thiên đi rồi!  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Lăng Thiên: “Vì sao gã còn chưa điều tra gì đã ghi hận ngươi? Vì gia tộc bọn họ thật sự rất mạnh. Nhưng gã lại không ngờ, chỉ một quyết định của mình lại khiến tất cả rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục...”  Bà ta nhắm mắt lại: “Ta không tiêu diệt được gã và gia tộc đó, nhưng Diệp Huyên ngươi có thể...”  Sau đó bà ta xoay người rời đi.  Trong tay vẫn nắm chặt lấy con người gỗ nhỏ...Diệp Huyên nhìn Diệp Lăng Thiên rời đi, im lặng không nói gì.  Bạch Y ở bên cạnh trầm giọng nói: “Thiếu chủ, có giết người này không?”  Diệp Huyên nhìn Diệp Lăng Thiên, nhẹ giọng nói: “Bây giờ bà ta đã sống không bằng chết rồi! Chúng ta đi thôi!”  Nói xong, hắn xoay người rời đi.  Bạch Y nhìn mấy người Diệp tộc đang có mặt, sau đó cũng rời đi theo hắn.  Phía xa, Diệp Lăng Thiên đi tới trước một gian đại điện, ánh mắt bà ta hơi mờ mịt, sau đó, bà ta bắt đầu cười ngây ngô, cười một lúc lại bật khóc.  Tranh đấu tu hành vạn năm, cuối cùng đại đạo lại trống không.  Vô địch?  Trả thù?  Mọi thứ đều không còn ý nghĩa.  Không thể quay lại được nữa!  Cậu bé từng nói sẽ bảo vệ bà ta cả đời cũng sẽ không trở lại nữa  Trong điện, Diệp Lăng Thiên chợt ngồi phịch xuống đất, bà ta nằm nhoài dưới đất nhìn người gỗ trong tay, nước mắt không ngừng tuôn rơi: “Xin lỗi…”  Một canh giờ sau.  Một cường giả Diệp tộc đi vào đại điện, gã đi tới bên cạnh Diệp Lăng Thiên, nhẹ giọng nói: “Tộc trưởng…”  Không đáp lời!  Cường giả kia ngây người, sau đó đến gần xem thử, một khắc sau, sắc mặt gã thay đổi, gã liên tục lùi về phía sau, cùng lúc đó, sắc mặt gã trở nên tái nhợt, vì lúc này, Diệp Lăng Thiên đã không còn thở nữa!  Tất cả cường giả Diệp tộc lập tức tập trung!  Khi nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, sắc mặt mọi người đều trở nên tái nhợt!  Diệp Lăng Thiên đi rồi!  

Chương 6692