Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 7799
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên có chút đau đầu! Đánh nhau? Hắn thật sự là mệt lắm rồi! Bây giờ, hắn chỉ muốn mỗi ngày tu luyện một chút rồi đi đây đó đi đó tìm di tích và một số truyền thừa hiếm thấy. Hắn thật sự không muốn nhúng tay vào những ân ân oán oán kia! Song, Diệp Huyên cũng biết mình không có thực lực như đám Thanh Nhi nên không thể làm lơ mọi thứ. Nếu theo như lời Linh Lung thì dù hắn không tự đi tìm rắc rối, nhưng không có nghĩa là rắc rối sẽ không tìm đến mình! Trừ khi hắn từ bỏ mọi thần vật trên người! Đúng lúc này, ngoài điện đột nhiên vang lên tiếng bước chân vô cùng giòn giã và cũng rất gần. Theo tiếng bước chân ấy vang lên, sắc mặt của ba người trong điện cũng lập tức thay đổi! Là ai? Thế mà đi tới cửa rồi họ mới phát hiện! Ba người nhìn về phía cửa đại điện, chỗ đó có một thanh niên đang chậm rãi đi đến. Thanh niên ấy rất trẻ, trông xấp xỉ với Diệp Huyên, mặc một bộ trường bào màu trắng không nhiễm một hạt bụi, thật sự là rất sạch sẽ! Hắn ta đứng ở đó giống như thế giới này đều là dơ bẩn! Lúc này, Tuyết Linh Lung đứng cạnh con ngươi bỗng co rút lại nói: "Ngươi... ngươi là Ác tộc!" Thanh niên đó mỉm cười rất nho nhã, hắn ta nhìn về phía Tuyết Linh Lung: "Chắc các hạ chính là con cháu của Tuyết Sơn Vương - người đã đánh bại tộc trưởng tộc ta năm đó!" Tuyết Linh Lung nhìn chằm chằm vào hắn ta, trong mắt tràn ngập vẻ đề phòng: "Ác tộc ngươi đã phá hủy toàn bộ phong ấn rồi à?" Thanh niên lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa! Tổ tiên ngươi rất mạnh, quan trọng nhất là hắn ta còn dùng một kiện thần khí cực kỳ mạnh!" Hắn ta nói đến đây bèn nhìn về phía Diệp Huyên, mỉm cười: "Chắc cậu chính là Diệp công tử!" Diệp Huyên gật đầu, trong lòng âm thầm đề phòng, kiếm Thanh Huyên trong tay cũng dồn sức chờ phát động, bất cứ lúc nào cũng có thể ra khỏi vỏ! Thanh niên đi đến trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên âm thầm đề phòng, hắn không thể nhìn ra thực lực của người đàn ông này. Thanh niên mỉm cười: "Tự giới thiệu một chút, ta tên là Cổ Sầu, tộc trưởng hiện tại của Ác tộc!" Tộc trưởng Ác tộc! Diệp Huyên híp mắt lại, mẹ nó, đó là một tộc trưởng! Cổ Sầu nhìn Diệp Huyên cười hỏi: "Diệp công tử, nghe nói trong tay cậu có một thanh thần kiếm là khắc tinh của thời không. Không biết cậu có bằng lòng dùng nó giúp đỡ tộc ta không?"
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên có chút đau đầu! Đánh nhau? Hắn thật sự là mệt lắm rồi! Bây giờ, hắn chỉ muốn mỗi ngày tu luyện một chút rồi đi đây đó đi đó tìm di tích và một số truyền thừa hiếm thấy. Hắn thật sự không muốn nhúng tay vào những ân ân oán oán kia! Song, Diệp Huyên cũng biết mình không có thực lực như đám Thanh Nhi nên không thể làm lơ mọi thứ. Nếu theo như lời Linh Lung thì dù hắn không tự đi tìm rắc rối, nhưng không có nghĩa là rắc rối sẽ không tìm đến mình! Trừ khi hắn từ bỏ mọi thần vật trên người! Đúng lúc này, ngoài điện đột nhiên vang lên tiếng bước chân vô cùng giòn giã và cũng rất gần. Theo tiếng bước chân ấy vang lên, sắc mặt của ba người trong điện cũng lập tức thay đổi! Là ai? Thế mà đi tới cửa rồi họ mới phát hiện! Ba người nhìn về phía cửa đại điện, chỗ đó có một thanh niên đang chậm rãi đi đến. Thanh niên ấy rất trẻ, trông xấp xỉ với Diệp Huyên, mặc một bộ trường bào màu trắng không nhiễm một hạt bụi, thật sự là rất sạch sẽ! Hắn ta đứng ở đó giống như thế giới này đều là dơ bẩn! Lúc này, Tuyết Linh Lung đứng cạnh con ngươi bỗng co rút lại nói: "Ngươi... ngươi là Ác tộc!" Thanh niên đó mỉm cười rất nho nhã, hắn ta nhìn về phía Tuyết Linh Lung: "Chắc các hạ chính là con cháu của Tuyết Sơn Vương - người đã đánh bại tộc trưởng tộc ta năm đó!" Tuyết Linh Lung nhìn chằm chằm vào hắn ta, trong mắt tràn ngập vẻ đề phòng: "Ác tộc ngươi đã phá hủy toàn bộ phong ấn rồi à?" Thanh niên lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa! Tổ tiên ngươi rất mạnh, quan trọng nhất là hắn ta còn dùng một kiện thần khí cực kỳ mạnh!" Hắn ta nói đến đây bèn nhìn về phía Diệp Huyên, mỉm cười: "Chắc cậu chính là Diệp công tử!" Diệp Huyên gật đầu, trong lòng âm thầm đề phòng, kiếm Thanh Huyên trong tay cũng dồn sức chờ phát động, bất cứ lúc nào cũng có thể ra khỏi vỏ! Thanh niên đi đến trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên âm thầm đề phòng, hắn không thể nhìn ra thực lực của người đàn ông này. Thanh niên mỉm cười: "Tự giới thiệu một chút, ta tên là Cổ Sầu, tộc trưởng hiện tại của Ác tộc!" Tộc trưởng Ác tộc! Diệp Huyên híp mắt lại, mẹ nó, đó là một tộc trưởng! Cổ Sầu nhìn Diệp Huyên cười hỏi: "Diệp công tử, nghe nói trong tay cậu có một thanh thần kiếm là khắc tinh của thời không. Không biết cậu có bằng lòng dùng nó giúp đỡ tộc ta không?"
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên có chút đau đầu! Đánh nhau? Hắn thật sự là mệt lắm rồi! Bây giờ, hắn chỉ muốn mỗi ngày tu luyện một chút rồi đi đây đó đi đó tìm di tích và một số truyền thừa hiếm thấy. Hắn thật sự không muốn nhúng tay vào những ân ân oán oán kia! Song, Diệp Huyên cũng biết mình không có thực lực như đám Thanh Nhi nên không thể làm lơ mọi thứ. Nếu theo như lời Linh Lung thì dù hắn không tự đi tìm rắc rối, nhưng không có nghĩa là rắc rối sẽ không tìm đến mình! Trừ khi hắn từ bỏ mọi thần vật trên người! Đúng lúc này, ngoài điện đột nhiên vang lên tiếng bước chân vô cùng giòn giã và cũng rất gần. Theo tiếng bước chân ấy vang lên, sắc mặt của ba người trong điện cũng lập tức thay đổi! Là ai? Thế mà đi tới cửa rồi họ mới phát hiện! Ba người nhìn về phía cửa đại điện, chỗ đó có một thanh niên đang chậm rãi đi đến. Thanh niên ấy rất trẻ, trông xấp xỉ với Diệp Huyên, mặc một bộ trường bào màu trắng không nhiễm một hạt bụi, thật sự là rất sạch sẽ! Hắn ta đứng ở đó giống như thế giới này đều là dơ bẩn! Lúc này, Tuyết Linh Lung đứng cạnh con ngươi bỗng co rút lại nói: "Ngươi... ngươi là Ác tộc!" Thanh niên đó mỉm cười rất nho nhã, hắn ta nhìn về phía Tuyết Linh Lung: "Chắc các hạ chính là con cháu của Tuyết Sơn Vương - người đã đánh bại tộc trưởng tộc ta năm đó!" Tuyết Linh Lung nhìn chằm chằm vào hắn ta, trong mắt tràn ngập vẻ đề phòng: "Ác tộc ngươi đã phá hủy toàn bộ phong ấn rồi à?" Thanh niên lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa! Tổ tiên ngươi rất mạnh, quan trọng nhất là hắn ta còn dùng một kiện thần khí cực kỳ mạnh!" Hắn ta nói đến đây bèn nhìn về phía Diệp Huyên, mỉm cười: "Chắc cậu chính là Diệp công tử!" Diệp Huyên gật đầu, trong lòng âm thầm đề phòng, kiếm Thanh Huyên trong tay cũng dồn sức chờ phát động, bất cứ lúc nào cũng có thể ra khỏi vỏ! Thanh niên đi đến trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên âm thầm đề phòng, hắn không thể nhìn ra thực lực của người đàn ông này. Thanh niên mỉm cười: "Tự giới thiệu một chút, ta tên là Cổ Sầu, tộc trưởng hiện tại của Ác tộc!" Tộc trưởng Ác tộc! Diệp Huyên híp mắt lại, mẹ nó, đó là một tộc trưởng! Cổ Sầu nhìn Diệp Huyên cười hỏi: "Diệp công tử, nghe nói trong tay cậu có một thanh thần kiếm là khắc tinh của thời không. Không biết cậu có bằng lòng dùng nó giúp đỡ tộc ta không?"