Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 7800

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ba người trong điện nghe vậy đều ngây ngẩn cả người!  Diệp Huyên liếc Cổ Sầu nói: "Ta có thể cảm giác được thực lực của ngươi hơn xa ba người chúng ta, nếu ngươi muốn cướp thì chúng ta chắc chắn sẽ không ngăn cản được, đúng không?"  Cổ Sầu gật đầu: "Đúng vậy!"  Diệp Huyên hơi khó hiểu hỏi: "Vậy tại sao ngươi không cướp mà lại đưa ra thù lao hậu hĩnh như thế?"  Cổ Sầu ngẫm nghĩ rồi nói: "Bởi vì ta sợ!"  Sợ?  Diệp Huyên ngây người, sau đó hỏi: "Ngươi sợ cái gì?"  Cổ Sầu nhìn Diệp Huyên cười nói: "Một khi ta muốn giết Diệp công tử, ta lại bất chợt cảm giác được một loại nguy hiểm. Ta không thể cảm giác được nó đến từ đâu, cũng từng đoán nhưng vẫn không thu hoạch được gì! Ta chỉ biết, nếu mình giết Diệp công tử thì ta và tộc ta sẽ có tai họa ngập đầu! Thế nên, cũng không phải ta không muốn giết Diệp công tử cậu, mà là ta không muốn mạo hiểm! Vả lại, Diệp công tử cũng chẳng có thù oán gì với tộc ta, ta không có lý do gì để nhất định phải giết cậu cả!"  Ba người Diệp Huyên: "..."  Lúc này, giọng nói của Tiểu Tháp lại bỗng nhiên vang lên: "Đây mới là Mệnh Tri Cảnh hàng thật giá thật nè..."  ...  Nguy hiểm!  Cổ Sầu nhìn Diệp Huyên trước mặt, thực ra trong lòng lại vô cùng tò mò.  Với thực lực hiện giờ của hắn ta, trên đời này có thể khiến mình cảm thấy nguy hiểm thì thật sự rất ít! Hơn nữa, còn không phải là nguy hiểm bình thường, mà là cái chết!  Sợ?  Thực ra, hắn ta cũng không sợ!  Nhưng Cổ Sầu lại không dám mạo hiểm, vì giờ hắn ta là hy vọng của cả tộc.  Mà lúc này, Diệp Huyên cũng như gặp kình địch. Hắn biết, người trước mặt đã thông qua mình cảm nhận được phần nhân quả kia của Thanh Nhi!  Nhưng đúng lúc này, Tuyết Linh Lung bên cạnh lại bỗng nói: "Sư tôn, không thể đồng ý với hắn ta được!"  Diệp Huyên ngó sang Tuyết Linh Lung cười hỏi: "Tại sao không?"  Tuyết Linh Lung trầm giọng nói: "Nếu thả họ ra thì sẽ có tai nạn ngập đầu!"  Diệp Huyên im lặng.  Bấy giờ, Cổ Sầu lại cười nói: "Tuyết Linh Lung cô nương, hồi đó các người có mười hai Thánh Giả Mệnh Tri Cảnh và cao thủ siêu cấp kinh tài tuyệt diễm như Tuyết Sơn Vương cùng Khổ Tu. Nhưng giờ thì sao?"  Tuyết Linh Lung nhìn chằm chằm vào Cổ Sầu nói: "Vì lý do đó nên chúng ta càng không thể thả các ngươi ra!"  Cổ Sầu cười rồi quay sang Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: "Ta muốn đi xem phong ấn của các ngươi với ngươi!" 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ba người trong điện nghe vậy đều ngây ngẩn cả người!  Diệp Huyên liếc Cổ Sầu nói: "Ta có thể cảm giác được thực lực của ngươi hơn xa ba người chúng ta, nếu ngươi muốn cướp thì chúng ta chắc chắn sẽ không ngăn cản được, đúng không?"  Cổ Sầu gật đầu: "Đúng vậy!"  Diệp Huyên hơi khó hiểu hỏi: "Vậy tại sao ngươi không cướp mà lại đưa ra thù lao hậu hĩnh như thế?"  Cổ Sầu ngẫm nghĩ rồi nói: "Bởi vì ta sợ!"  Sợ?  Diệp Huyên ngây người, sau đó hỏi: "Ngươi sợ cái gì?"  Cổ Sầu nhìn Diệp Huyên cười nói: "Một khi ta muốn giết Diệp công tử, ta lại bất chợt cảm giác được một loại nguy hiểm. Ta không thể cảm giác được nó đến từ đâu, cũng từng đoán nhưng vẫn không thu hoạch được gì! Ta chỉ biết, nếu mình giết Diệp công tử thì ta và tộc ta sẽ có tai họa ngập đầu! Thế nên, cũng không phải ta không muốn giết Diệp công tử cậu, mà là ta không muốn mạo hiểm! Vả lại, Diệp công tử cũng chẳng có thù oán gì với tộc ta, ta không có lý do gì để nhất định phải giết cậu cả!"  Ba người Diệp Huyên: "..."  Lúc này, giọng nói của Tiểu Tháp lại bỗng nhiên vang lên: "Đây mới là Mệnh Tri Cảnh hàng thật giá thật nè..."  ...  Nguy hiểm!  Cổ Sầu nhìn Diệp Huyên trước mặt, thực ra trong lòng lại vô cùng tò mò.  Với thực lực hiện giờ của hắn ta, trên đời này có thể khiến mình cảm thấy nguy hiểm thì thật sự rất ít! Hơn nữa, còn không phải là nguy hiểm bình thường, mà là cái chết!  Sợ?  Thực ra, hắn ta cũng không sợ!  Nhưng Cổ Sầu lại không dám mạo hiểm, vì giờ hắn ta là hy vọng của cả tộc.  Mà lúc này, Diệp Huyên cũng như gặp kình địch. Hắn biết, người trước mặt đã thông qua mình cảm nhận được phần nhân quả kia của Thanh Nhi!  Nhưng đúng lúc này, Tuyết Linh Lung bên cạnh lại bỗng nói: "Sư tôn, không thể đồng ý với hắn ta được!"  Diệp Huyên ngó sang Tuyết Linh Lung cười hỏi: "Tại sao không?"  Tuyết Linh Lung trầm giọng nói: "Nếu thả họ ra thì sẽ có tai nạn ngập đầu!"  Diệp Huyên im lặng.  Bấy giờ, Cổ Sầu lại cười nói: "Tuyết Linh Lung cô nương, hồi đó các người có mười hai Thánh Giả Mệnh Tri Cảnh và cao thủ siêu cấp kinh tài tuyệt diễm như Tuyết Sơn Vương cùng Khổ Tu. Nhưng giờ thì sao?"  Tuyết Linh Lung nhìn chằm chằm vào Cổ Sầu nói: "Vì lý do đó nên chúng ta càng không thể thả các ngươi ra!"  Cổ Sầu cười rồi quay sang Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: "Ta muốn đi xem phong ấn của các ngươi với ngươi!" 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ba người trong điện nghe vậy đều ngây ngẩn cả người!  Diệp Huyên liếc Cổ Sầu nói: "Ta có thể cảm giác được thực lực của ngươi hơn xa ba người chúng ta, nếu ngươi muốn cướp thì chúng ta chắc chắn sẽ không ngăn cản được, đúng không?"  Cổ Sầu gật đầu: "Đúng vậy!"  Diệp Huyên hơi khó hiểu hỏi: "Vậy tại sao ngươi không cướp mà lại đưa ra thù lao hậu hĩnh như thế?"  Cổ Sầu ngẫm nghĩ rồi nói: "Bởi vì ta sợ!"  Sợ?  Diệp Huyên ngây người, sau đó hỏi: "Ngươi sợ cái gì?"  Cổ Sầu nhìn Diệp Huyên cười nói: "Một khi ta muốn giết Diệp công tử, ta lại bất chợt cảm giác được một loại nguy hiểm. Ta không thể cảm giác được nó đến từ đâu, cũng từng đoán nhưng vẫn không thu hoạch được gì! Ta chỉ biết, nếu mình giết Diệp công tử thì ta và tộc ta sẽ có tai họa ngập đầu! Thế nên, cũng không phải ta không muốn giết Diệp công tử cậu, mà là ta không muốn mạo hiểm! Vả lại, Diệp công tử cũng chẳng có thù oán gì với tộc ta, ta không có lý do gì để nhất định phải giết cậu cả!"  Ba người Diệp Huyên: "..."  Lúc này, giọng nói của Tiểu Tháp lại bỗng nhiên vang lên: "Đây mới là Mệnh Tri Cảnh hàng thật giá thật nè..."  ...  Nguy hiểm!  Cổ Sầu nhìn Diệp Huyên trước mặt, thực ra trong lòng lại vô cùng tò mò.  Với thực lực hiện giờ của hắn ta, trên đời này có thể khiến mình cảm thấy nguy hiểm thì thật sự rất ít! Hơn nữa, còn không phải là nguy hiểm bình thường, mà là cái chết!  Sợ?  Thực ra, hắn ta cũng không sợ!  Nhưng Cổ Sầu lại không dám mạo hiểm, vì giờ hắn ta là hy vọng của cả tộc.  Mà lúc này, Diệp Huyên cũng như gặp kình địch. Hắn biết, người trước mặt đã thông qua mình cảm nhận được phần nhân quả kia của Thanh Nhi!  Nhưng đúng lúc này, Tuyết Linh Lung bên cạnh lại bỗng nói: "Sư tôn, không thể đồng ý với hắn ta được!"  Diệp Huyên ngó sang Tuyết Linh Lung cười hỏi: "Tại sao không?"  Tuyết Linh Lung trầm giọng nói: "Nếu thả họ ra thì sẽ có tai nạn ngập đầu!"  Diệp Huyên im lặng.  Bấy giờ, Cổ Sầu lại cười nói: "Tuyết Linh Lung cô nương, hồi đó các người có mười hai Thánh Giả Mệnh Tri Cảnh và cao thủ siêu cấp kinh tài tuyệt diễm như Tuyết Sơn Vương cùng Khổ Tu. Nhưng giờ thì sao?"  Tuyết Linh Lung nhìn chằm chằm vào Cổ Sầu nói: "Vì lý do đó nên chúng ta càng không thể thả các ngươi ra!"  Cổ Sầu cười rồi quay sang Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: "Ta muốn đi xem phong ấn của các ngươi với ngươi!" 

Chương 7800