Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 7870

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thanh kiếm này quá sức kỳ diệu!  Người đàn ông trung niên cười: “Thanh kiếm này thật sự là quá thú vị!"  Ông ta bước tới, đưa tay làm động tác ấn xuống. Từ phía trên Cổ Sầu, một thanh trường thương mang theo sức mạnh khổng lồ ầm ầm lao xuống. Đồng tử Cổ Sầu rụt lại, vội vung kiếm lên đỡ. Cùng lúc ấy, thời không bốn phía hòa làm một cùng hắn ta.  Ầm!  Vùng thời không nơi Cổ Sầu đứng chấn động kịch liệt, còn bị lõm vào nhưng lại không vỡ ra.  Nó đã cắn răng chặn được cây thương kh ủng bố kia!  Người đàn ông trung niên nheo mắt: “Một thương vừa rồi của ta đã vượt quá phạm vi thời không, vậy mà ngươi hợp nhất cùng thời không lại chịu được...”  Ánh mắt ông ta nhìn vào kiếm Thanh Huyên: “Là vì thanh kiếm này!"  Cổ Sầu nhìn kiếm Thanh Huyên với vẻ phấn khích tột độ. Hắn ta nhận ra nhờ có nó mà lĩnh vực thời không của mình mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!  Một khi có nó gia tăng sức mạnh, thời không sẽ trở nên kiên cố đến mức cường giả vượt qua thời không như người đàn ông trung niên này cũng không làm gì được.  Quá mức kinh khủng!  Hắn ta quay lại nói với Diệp Huyên: “Hay Diệp huynh tặng nó cho ta nhé?"  Diệp Huyên cười: “Ngươi thử cảm nhận nó rồi hỏi muội muội ta xem có đồng ý không đi”.  Khóe miệng Cổ Sầu giật giật: “Xem như ta chưa nói gì”.  Hắn ta có ngu đâu mà muốn chết.  Cổ Sầu nhìn người đàn ông trung niên, chỉ thấy ông ta vung tay lên, cây trường thương lại phá không lao đến trước mặt. Hắn ta giơ kiếm chém xuống.  Ầm!  Trường thương bị chặn lại, nhưng sức mạnh khổng lồ của nó hất văng kiếm Thanh Huyên ra khỏi tay hắn.  Trong nháy mắt kiếm rời tay, đồng tử Cổ Sầu rụt lại khi cảm nhận được cái chết đến gần. Hắn ta vặn mình nhanh như chớp, nhưng vẫn muộn.  Phập!  Cây thương đâm xuyên qua ngực phải hắn ta. Khi dừng lại, Cổ Sầu đã rơi vào thời không tối om, và thần lôi lại xuất hiện.  Cổ Sầu biến sắc kịch liệt, vội la lên: “Diệp huynh cứu mạng!"  Không có kiếm Thanh Huyên, hắn ta tuyệt đối không ngăn được thần lôi!  Bỗng có một tia kiếm quang bay vào vùng thời không, chính là kiếm Thanh Huyên!  Cổ Sầu vội vàng cầm lấy chuôi kiếm, lập tức được nó đưa ra ngoài.  Nhưng hắn ta lại bị một luồng sức mạnh hùng hậu khóa cứng thân thể, không tài nào nhúc nhích.  Người đàn ông trung niên cười hỏi Diệp Huyên: “Kiếm rất thú vị”.  Diệp Huyên: “Ông định làm gì?" 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thanh kiếm này quá sức kỳ diệu!  Người đàn ông trung niên cười: “Thanh kiếm này thật sự là quá thú vị!"  Ông ta bước tới, đưa tay làm động tác ấn xuống. Từ phía trên Cổ Sầu, một thanh trường thương mang theo sức mạnh khổng lồ ầm ầm lao xuống. Đồng tử Cổ Sầu rụt lại, vội vung kiếm lên đỡ. Cùng lúc ấy, thời không bốn phía hòa làm một cùng hắn ta.  Ầm!  Vùng thời không nơi Cổ Sầu đứng chấn động kịch liệt, còn bị lõm vào nhưng lại không vỡ ra.  Nó đã cắn răng chặn được cây thương kh ủng bố kia!  Người đàn ông trung niên nheo mắt: “Một thương vừa rồi của ta đã vượt quá phạm vi thời không, vậy mà ngươi hợp nhất cùng thời không lại chịu được...”  Ánh mắt ông ta nhìn vào kiếm Thanh Huyên: “Là vì thanh kiếm này!"  Cổ Sầu nhìn kiếm Thanh Huyên với vẻ phấn khích tột độ. Hắn ta nhận ra nhờ có nó mà lĩnh vực thời không của mình mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!  Một khi có nó gia tăng sức mạnh, thời không sẽ trở nên kiên cố đến mức cường giả vượt qua thời không như người đàn ông trung niên này cũng không làm gì được.  Quá mức kinh khủng!  Hắn ta quay lại nói với Diệp Huyên: “Hay Diệp huynh tặng nó cho ta nhé?"  Diệp Huyên cười: “Ngươi thử cảm nhận nó rồi hỏi muội muội ta xem có đồng ý không đi”.  Khóe miệng Cổ Sầu giật giật: “Xem như ta chưa nói gì”.  Hắn ta có ngu đâu mà muốn chết.  Cổ Sầu nhìn người đàn ông trung niên, chỉ thấy ông ta vung tay lên, cây trường thương lại phá không lao đến trước mặt. Hắn ta giơ kiếm chém xuống.  Ầm!  Trường thương bị chặn lại, nhưng sức mạnh khổng lồ của nó hất văng kiếm Thanh Huyên ra khỏi tay hắn.  Trong nháy mắt kiếm rời tay, đồng tử Cổ Sầu rụt lại khi cảm nhận được cái chết đến gần. Hắn ta vặn mình nhanh như chớp, nhưng vẫn muộn.  Phập!  Cây thương đâm xuyên qua ngực phải hắn ta. Khi dừng lại, Cổ Sầu đã rơi vào thời không tối om, và thần lôi lại xuất hiện.  Cổ Sầu biến sắc kịch liệt, vội la lên: “Diệp huynh cứu mạng!"  Không có kiếm Thanh Huyên, hắn ta tuyệt đối không ngăn được thần lôi!  Bỗng có một tia kiếm quang bay vào vùng thời không, chính là kiếm Thanh Huyên!  Cổ Sầu vội vàng cầm lấy chuôi kiếm, lập tức được nó đưa ra ngoài.  Nhưng hắn ta lại bị một luồng sức mạnh hùng hậu khóa cứng thân thể, không tài nào nhúc nhích.  Người đàn ông trung niên cười hỏi Diệp Huyên: “Kiếm rất thú vị”.  Diệp Huyên: “Ông định làm gì?" 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thanh kiếm này quá sức kỳ diệu!  Người đàn ông trung niên cười: “Thanh kiếm này thật sự là quá thú vị!"  Ông ta bước tới, đưa tay làm động tác ấn xuống. Từ phía trên Cổ Sầu, một thanh trường thương mang theo sức mạnh khổng lồ ầm ầm lao xuống. Đồng tử Cổ Sầu rụt lại, vội vung kiếm lên đỡ. Cùng lúc ấy, thời không bốn phía hòa làm một cùng hắn ta.  Ầm!  Vùng thời không nơi Cổ Sầu đứng chấn động kịch liệt, còn bị lõm vào nhưng lại không vỡ ra.  Nó đã cắn răng chặn được cây thương kh ủng bố kia!  Người đàn ông trung niên nheo mắt: “Một thương vừa rồi của ta đã vượt quá phạm vi thời không, vậy mà ngươi hợp nhất cùng thời không lại chịu được...”  Ánh mắt ông ta nhìn vào kiếm Thanh Huyên: “Là vì thanh kiếm này!"  Cổ Sầu nhìn kiếm Thanh Huyên với vẻ phấn khích tột độ. Hắn ta nhận ra nhờ có nó mà lĩnh vực thời không của mình mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!  Một khi có nó gia tăng sức mạnh, thời không sẽ trở nên kiên cố đến mức cường giả vượt qua thời không như người đàn ông trung niên này cũng không làm gì được.  Quá mức kinh khủng!  Hắn ta quay lại nói với Diệp Huyên: “Hay Diệp huynh tặng nó cho ta nhé?"  Diệp Huyên cười: “Ngươi thử cảm nhận nó rồi hỏi muội muội ta xem có đồng ý không đi”.  Khóe miệng Cổ Sầu giật giật: “Xem như ta chưa nói gì”.  Hắn ta có ngu đâu mà muốn chết.  Cổ Sầu nhìn người đàn ông trung niên, chỉ thấy ông ta vung tay lên, cây trường thương lại phá không lao đến trước mặt. Hắn ta giơ kiếm chém xuống.  Ầm!  Trường thương bị chặn lại, nhưng sức mạnh khổng lồ của nó hất văng kiếm Thanh Huyên ra khỏi tay hắn.  Trong nháy mắt kiếm rời tay, đồng tử Cổ Sầu rụt lại khi cảm nhận được cái chết đến gần. Hắn ta vặn mình nhanh như chớp, nhưng vẫn muộn.  Phập!  Cây thương đâm xuyên qua ngực phải hắn ta. Khi dừng lại, Cổ Sầu đã rơi vào thời không tối om, và thần lôi lại xuất hiện.  Cổ Sầu biến sắc kịch liệt, vội la lên: “Diệp huynh cứu mạng!"  Không có kiếm Thanh Huyên, hắn ta tuyệt đối không ngăn được thần lôi!  Bỗng có một tia kiếm quang bay vào vùng thời không, chính là kiếm Thanh Huyên!  Cổ Sầu vội vàng cầm lấy chuôi kiếm, lập tức được nó đưa ra ngoài.  Nhưng hắn ta lại bị một luồng sức mạnh hùng hậu khóa cứng thân thể, không tài nào nhúc nhích.  Người đàn ông trung niên cười hỏi Diệp Huyên: “Kiếm rất thú vị”.  Diệp Huyên: “Ông định làm gì?" 

Chương 7870