Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 7871
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người đàn ông trung niên: “Giết người, nhưng không phải ngươi”. Thấy ánh mắt ông ta lia sang, Tuyết Sơn Vương bình tĩnh lên tiếng: “Giết ta?" Người đàn ông trung niên cười: “Ngươi từng nói vì chúng ta không cho tài nguyên nên ngươi sẽ tự mình đi lấy?" Tuyết Sơn Vương nhìn lại, không chút sợ hãi: “Phải”. Người đàn ông trung niên cười: “Vậy thì đến đây”. Dứt lời, ông ta bước tới. Cây thương kia rời khỏi ngực Cổ Sầu, một khắc sau đã xuất hiện trước mặt Tuyết Sơn Vương. Tuyết Sơn Vương biến mất. Người đàn ông trung niên cười: “Bao trùm thời không?" Ông ta vung tay gọi trường thương đến, sau đó đâm về bên phải. Roạt! Thời không bị xé rách, một vòi máu tươi bắ n ra, kèm theo một bóng người bay ngược. Tuyết Sơn Vương! Khi ấy, người đàn ông trung niên lại vung tay lên. Ầm! Tấm lưới thời không màu đen bắt lấy Tuyết Sơn Vương. Lệ khí lóe lên trong mắt, ông ta tung ra cú đấm. Ầm! Tấm lưới biến dạng nhưng không bị vỡ. Tuyết Sơn Vương đang định ra tay tiếp thì người đàn ông trung niên kia biến mất. Đồng tử Tuyết Sơn Vương rụt lại, giơ hai tay lên đỡ. Phập! Một cây thương xuyên thấu qua tay ông ta, cắm thẳng vào trán. Ầm! Thân thể Tuyết Sơn Vương cứng đờ. Sắc mặt đám người Phàm Giản trở nên nghiêm trọng chưa từng có. Tuyết Sơn Vương vô địch cứ thế bị giết ư? Người đàn ông trung niên cười nói: “Ngươi cho rằng bao trùm thời không rất lợi hại ư? Đó chỉ mới là bắt đầu thôi”. Tuyết Sơn Vương giương ánh mắt mờ mịt nhìn cánh cửa đá. Tu hành mười triệu năm, một mai hóa hư vô. Thành quả suốt mười triệu năm của ông ta chỉ là bước khởi đầu trong mắt người khác ư?
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người đàn ông trung niên: “Giết người, nhưng không phải ngươi”. Thấy ánh mắt ông ta lia sang, Tuyết Sơn Vương bình tĩnh lên tiếng: “Giết ta?" Người đàn ông trung niên cười: “Ngươi từng nói vì chúng ta không cho tài nguyên nên ngươi sẽ tự mình đi lấy?" Tuyết Sơn Vương nhìn lại, không chút sợ hãi: “Phải”. Người đàn ông trung niên cười: “Vậy thì đến đây”. Dứt lời, ông ta bước tới. Cây thương kia rời khỏi ngực Cổ Sầu, một khắc sau đã xuất hiện trước mặt Tuyết Sơn Vương. Tuyết Sơn Vương biến mất. Người đàn ông trung niên cười: “Bao trùm thời không?" Ông ta vung tay gọi trường thương đến, sau đó đâm về bên phải. Roạt! Thời không bị xé rách, một vòi máu tươi bắ n ra, kèm theo một bóng người bay ngược. Tuyết Sơn Vương! Khi ấy, người đàn ông trung niên lại vung tay lên. Ầm! Tấm lưới thời không màu đen bắt lấy Tuyết Sơn Vương. Lệ khí lóe lên trong mắt, ông ta tung ra cú đấm. Ầm! Tấm lưới biến dạng nhưng không bị vỡ. Tuyết Sơn Vương đang định ra tay tiếp thì người đàn ông trung niên kia biến mất. Đồng tử Tuyết Sơn Vương rụt lại, giơ hai tay lên đỡ. Phập! Một cây thương xuyên thấu qua tay ông ta, cắm thẳng vào trán. Ầm! Thân thể Tuyết Sơn Vương cứng đờ. Sắc mặt đám người Phàm Giản trở nên nghiêm trọng chưa từng có. Tuyết Sơn Vương vô địch cứ thế bị giết ư? Người đàn ông trung niên cười nói: “Ngươi cho rằng bao trùm thời không rất lợi hại ư? Đó chỉ mới là bắt đầu thôi”. Tuyết Sơn Vương giương ánh mắt mờ mịt nhìn cánh cửa đá. Tu hành mười triệu năm, một mai hóa hư vô. Thành quả suốt mười triệu năm của ông ta chỉ là bước khởi đầu trong mắt người khác ư?
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người đàn ông trung niên: “Giết người, nhưng không phải ngươi”. Thấy ánh mắt ông ta lia sang, Tuyết Sơn Vương bình tĩnh lên tiếng: “Giết ta?" Người đàn ông trung niên cười: “Ngươi từng nói vì chúng ta không cho tài nguyên nên ngươi sẽ tự mình đi lấy?" Tuyết Sơn Vương nhìn lại, không chút sợ hãi: “Phải”. Người đàn ông trung niên cười: “Vậy thì đến đây”. Dứt lời, ông ta bước tới. Cây thương kia rời khỏi ngực Cổ Sầu, một khắc sau đã xuất hiện trước mặt Tuyết Sơn Vương. Tuyết Sơn Vương biến mất. Người đàn ông trung niên cười: “Bao trùm thời không?" Ông ta vung tay gọi trường thương đến, sau đó đâm về bên phải. Roạt! Thời không bị xé rách, một vòi máu tươi bắ n ra, kèm theo một bóng người bay ngược. Tuyết Sơn Vương! Khi ấy, người đàn ông trung niên lại vung tay lên. Ầm! Tấm lưới thời không màu đen bắt lấy Tuyết Sơn Vương. Lệ khí lóe lên trong mắt, ông ta tung ra cú đấm. Ầm! Tấm lưới biến dạng nhưng không bị vỡ. Tuyết Sơn Vương đang định ra tay tiếp thì người đàn ông trung niên kia biến mất. Đồng tử Tuyết Sơn Vương rụt lại, giơ hai tay lên đỡ. Phập! Một cây thương xuyên thấu qua tay ông ta, cắm thẳng vào trán. Ầm! Thân thể Tuyết Sơn Vương cứng đờ. Sắc mặt đám người Phàm Giản trở nên nghiêm trọng chưa từng có. Tuyết Sơn Vương vô địch cứ thế bị giết ư? Người đàn ông trung niên cười nói: “Ngươi cho rằng bao trùm thời không rất lợi hại ư? Đó chỉ mới là bắt đầu thôi”. Tuyết Sơn Vương giương ánh mắt mờ mịt nhìn cánh cửa đá. Tu hành mười triệu năm, một mai hóa hư vô. Thành quả suốt mười triệu năm của ông ta chỉ là bước khởi đầu trong mắt người khác ư?