Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 7872
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Sắc mặt Cổ Sầu trở nên ảm đạm. Tuy hắn ta và Tuyết Sơn Vương là địch nhưng thấy đối phương bỏ mạng nơi này cũng không tránh khỏi thương cảm. Đúng lúc này, Diệp Huyên bỗng vươn tay làm động tác bắt lấy. Một chiếc nhẫn chứa đồ rơi vào tay hắn. Là nhẫn của Tuyết Sơn Vương! Hắn nhìn nó một cái rồi tỉnh bơ cất vào. Mọi người: “...” Bỗng một tên Mệnh Tri Thánh Giả đứng sau Phàm Giản chỉ vào hắn: “Hắn mới là thủ phạm giết người bên các ngươi, sao không tính sổ với hắn?" Người đàn ông trung niên liếc nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Ngươi biết vì sao ta dám giết Tuyết Sơn Vương không? Vì hắn không giết được người của chúng ta”. Ông ta lại nhìn Diệp Huyên: “Còn vì sao ta không giết tiểu huynh đệ này, vì hắn giết được người của chúng ta, nên cũng có khả năng giết được ta. Vốn đã không có thâm thù đại hận, vì sao ta phải ra tay với hắn?" Ông ta mỉm cười: “Đạo Lâm giới chúng ta thật ra vô cùng hiếu khách, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải đủ mạnh”. Mọi người: “...”Những lời này của người đàn ông trung niên khiến mọi người đực mặt ra. Mả cha nó! Khác gì nói Đạo Lâm giới hiếu khách hay không hoàn toàn dựa vào thực lực của đối phương? Diệp Huyên cũng ngây ngẩn. Hắn cứ tưởng đối phương sẽ muốn tiêu diệt hắn. Thì ra là không. Có hơi không hợp lẽ thường. Người đàn ông trung niên cười hỏi hắn: “Tiểu huynh đệ có hứng thú đến Đạo Lâm giới chúng ta không?" Diệp Huyên chần chừ: “Các hạ xưng hô thế nào?" Người đàn ông trung niên: “Trung Sơn Vương”. Diệp Huyên cau mày: “Trung Sơn Vương?" Người đàn ông trung niên gật đầu: “Ta là Trung Sơn Vương của Đạo Lâm Quốc. Ngươi biết nơi ấy không? Chắc là không, nhưng không sao, ta có thể giới thiệu cho nghe. Nơi chúng ta ở là Đạo Lâm giới, còn Đạo Lâm Quốc được đặt tên theo đó... Hiểu chứ?" Mọi người: “...” Trung Sơn Vương cười với Diệp Huyên: “Tiểu huynh đệ, thế giới này quá mức hạn hẹp, văn minh võ đạo lại quá thấp, không thích hợp để phát triển. Ngươi có hứng thú đến Đạo Lâm giới chúng ta không?" Ông ta nhìn Cổ Sầu: “Ngươi cũng có thể đi”. Cổ Sầu do dự, hỏi: “Tất cả chúng ta có thể đi luôn không?" Trung Sơn Vương lắc đầu: “Ta chỉ có thể dẫn theo ba người”. Ba người!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Sắc mặt Cổ Sầu trở nên ảm đạm. Tuy hắn ta và Tuyết Sơn Vương là địch nhưng thấy đối phương bỏ mạng nơi này cũng không tránh khỏi thương cảm. Đúng lúc này, Diệp Huyên bỗng vươn tay làm động tác bắt lấy. Một chiếc nhẫn chứa đồ rơi vào tay hắn. Là nhẫn của Tuyết Sơn Vương! Hắn nhìn nó một cái rồi tỉnh bơ cất vào. Mọi người: “...” Bỗng một tên Mệnh Tri Thánh Giả đứng sau Phàm Giản chỉ vào hắn: “Hắn mới là thủ phạm giết người bên các ngươi, sao không tính sổ với hắn?" Người đàn ông trung niên liếc nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Ngươi biết vì sao ta dám giết Tuyết Sơn Vương không? Vì hắn không giết được người của chúng ta”. Ông ta lại nhìn Diệp Huyên: “Còn vì sao ta không giết tiểu huynh đệ này, vì hắn giết được người của chúng ta, nên cũng có khả năng giết được ta. Vốn đã không có thâm thù đại hận, vì sao ta phải ra tay với hắn?" Ông ta mỉm cười: “Đạo Lâm giới chúng ta thật ra vô cùng hiếu khách, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải đủ mạnh”. Mọi người: “...”Những lời này của người đàn ông trung niên khiến mọi người đực mặt ra. Mả cha nó! Khác gì nói Đạo Lâm giới hiếu khách hay không hoàn toàn dựa vào thực lực của đối phương? Diệp Huyên cũng ngây ngẩn. Hắn cứ tưởng đối phương sẽ muốn tiêu diệt hắn. Thì ra là không. Có hơi không hợp lẽ thường. Người đàn ông trung niên cười hỏi hắn: “Tiểu huynh đệ có hứng thú đến Đạo Lâm giới chúng ta không?" Diệp Huyên chần chừ: “Các hạ xưng hô thế nào?" Người đàn ông trung niên: “Trung Sơn Vương”. Diệp Huyên cau mày: “Trung Sơn Vương?" Người đàn ông trung niên gật đầu: “Ta là Trung Sơn Vương của Đạo Lâm Quốc. Ngươi biết nơi ấy không? Chắc là không, nhưng không sao, ta có thể giới thiệu cho nghe. Nơi chúng ta ở là Đạo Lâm giới, còn Đạo Lâm Quốc được đặt tên theo đó... Hiểu chứ?" Mọi người: “...” Trung Sơn Vương cười với Diệp Huyên: “Tiểu huynh đệ, thế giới này quá mức hạn hẹp, văn minh võ đạo lại quá thấp, không thích hợp để phát triển. Ngươi có hứng thú đến Đạo Lâm giới chúng ta không?" Ông ta nhìn Cổ Sầu: “Ngươi cũng có thể đi”. Cổ Sầu do dự, hỏi: “Tất cả chúng ta có thể đi luôn không?" Trung Sơn Vương lắc đầu: “Ta chỉ có thể dẫn theo ba người”. Ba người!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Sắc mặt Cổ Sầu trở nên ảm đạm. Tuy hắn ta và Tuyết Sơn Vương là địch nhưng thấy đối phương bỏ mạng nơi này cũng không tránh khỏi thương cảm. Đúng lúc này, Diệp Huyên bỗng vươn tay làm động tác bắt lấy. Một chiếc nhẫn chứa đồ rơi vào tay hắn. Là nhẫn của Tuyết Sơn Vương! Hắn nhìn nó một cái rồi tỉnh bơ cất vào. Mọi người: “...” Bỗng một tên Mệnh Tri Thánh Giả đứng sau Phàm Giản chỉ vào hắn: “Hắn mới là thủ phạm giết người bên các ngươi, sao không tính sổ với hắn?" Người đàn ông trung niên liếc nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Ngươi biết vì sao ta dám giết Tuyết Sơn Vương không? Vì hắn không giết được người của chúng ta”. Ông ta lại nhìn Diệp Huyên: “Còn vì sao ta không giết tiểu huynh đệ này, vì hắn giết được người của chúng ta, nên cũng có khả năng giết được ta. Vốn đã không có thâm thù đại hận, vì sao ta phải ra tay với hắn?" Ông ta mỉm cười: “Đạo Lâm giới chúng ta thật ra vô cùng hiếu khách, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải đủ mạnh”. Mọi người: “...”Những lời này của người đàn ông trung niên khiến mọi người đực mặt ra. Mả cha nó! Khác gì nói Đạo Lâm giới hiếu khách hay không hoàn toàn dựa vào thực lực của đối phương? Diệp Huyên cũng ngây ngẩn. Hắn cứ tưởng đối phương sẽ muốn tiêu diệt hắn. Thì ra là không. Có hơi không hợp lẽ thường. Người đàn ông trung niên cười hỏi hắn: “Tiểu huynh đệ có hứng thú đến Đạo Lâm giới chúng ta không?" Diệp Huyên chần chừ: “Các hạ xưng hô thế nào?" Người đàn ông trung niên: “Trung Sơn Vương”. Diệp Huyên cau mày: “Trung Sơn Vương?" Người đàn ông trung niên gật đầu: “Ta là Trung Sơn Vương của Đạo Lâm Quốc. Ngươi biết nơi ấy không? Chắc là không, nhưng không sao, ta có thể giới thiệu cho nghe. Nơi chúng ta ở là Đạo Lâm giới, còn Đạo Lâm Quốc được đặt tên theo đó... Hiểu chứ?" Mọi người: “...” Trung Sơn Vương cười với Diệp Huyên: “Tiểu huynh đệ, thế giới này quá mức hạn hẹp, văn minh võ đạo lại quá thấp, không thích hợp để phát triển. Ngươi có hứng thú đến Đạo Lâm giới chúng ta không?" Ông ta nhìn Cổ Sầu: “Ngươi cũng có thể đi”. Cổ Sầu do dự, hỏi: “Tất cả chúng ta có thể đi luôn không?" Trung Sơn Vương lắc đầu: “Ta chỉ có thể dẫn theo ba người”. Ba người!