Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 7884
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cốc Nhất nhàn nhạt bảo: “Không sao, ở hạ giới hắn ta chỉ là Mệnh Thể Cảnh, cho dù hắn tu luyện một trăm năm cũng chẳng có ý nghĩa gì!” Ông lão kia khẽ cau mày: “Người này chỉ là Mệnh Thể Cảnh, vậy sao hắn lại giết được người của chúng ta?” Cốc Nhất nhẹ giọng trả lời: “Nghe nói hắn có một thần vật siêu cấp, cũng chính là thanh kiếm trong tay hắn… Thanh kiếm đó mới là mục đích thực sự trong chuyến đi lần này của chúng ta!” Nói đến đây, vẻ ngờ vực thoáng qua trong mắt ông ta: “Hắn có thể dùng thanh kiếm đó gi3t chết một Vô Tâm Cảnh, hơn nữa thanh kiếm đó còn ở hạ giới, điều này có nghĩa là gì?” Ông lão kia nghiêm nghị nói: “Đã điều tra nguồn gốc của thanh kiếm đó chưa?” Cốc Nhất lắc đầu: “Chỉ biết thanh kiếm đó là do muội muội gì đó của hắn tạo ra! Mà chúng ta không biết gì về lai lịch của muội muội hắn cả!” Nói rồi ông ta nhìn lên Linh Sơn: “Chờ đi! Ta không tin hắn sẽ không xuống núi!” Ông lão nghiêm túc bảo: “Lỡ như mãi mà hắn không xuống thì sao?” Cốc Nhất cười khẩy: “Yên tâm, hắn sẽ xuống thôi. Theo như chúng ta biết, Ngôn Bạn Sơn kia sắp quay về rồi! Ngôn Bạn Sơn tính tình nóng nảy, Diệp Huyên lại là kẻ mồm mép tép nhảy, nàng ta sẽ không thích hắn đâu! Cứ chờ đi!” Linh Sơn. Tiếp cận với Mệnh Tri! Mệnh Tri Cảnh thật ra tương đương với việc biết trước số phận, biết được vận may và vận rủi của mình. Cảnh giới này cũng khá bí ẩn. Tuy hắn biết rất ít về cảnh giới này, nhưng Hư Vọng lại biết rất nhiều! Dù sao bây giờ nàng ta cũng đã là Mệnh Tri Cảnh thực thụ! Hơn nữa, khi Hư Vọng ở Nguyên Thần Cảnh đã nghiên cứu về cảnh giới Mệnh Tri này, vì thế nàng ta biết rất rõ về nó. Với sự giúp đỡ của Hư Vọng, Diệp Huyên bắt đầu tiến đến Mệnh Tri Cảnh. Cũng may là đủ Thánh Cực Tinh, nếu không hắn hoàn toàn không thể tu luyện được Mệnh Tri. Bởi vì tu luyện Mệnh Tri Cảnh tiêu hao quá nhiều Thiên Cực Tinh. Người bình thường không thể tu luyện. Cứ thế, thời gian trôi qua từng chút… Ba mươi năm sau! Diệp Huyên khép hờ hai mắt ngồi xếp bằng dưới đất, trông hắn lúc này như vị tăng già nhập định. Ngộ! Muốn đạt đến Mệnh Tri cần phải dựa vào ngộ, ngộ ra số mạng, đây không phải chuyện đơn giản, nhưng hắn cũng không vội, vì ở trong Tiểu Tháp này, hắn hoàn toàn có đủ thời gian. Cứ như vậy, lại vài năm nữa qua đi, ngày hôm nay Diệp Huyên chợt mở mắt ra, hắn đứng lên, lúc này Hư Vọng xuất hiện trước mặt hắn: “Mệnh Tri?” Diệp Huyên cười đáp: “Đúng thế”. Mệnh Tri!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cốc Nhất nhàn nhạt bảo: “Không sao, ở hạ giới hắn ta chỉ là Mệnh Thể Cảnh, cho dù hắn tu luyện một trăm năm cũng chẳng có ý nghĩa gì!” Ông lão kia khẽ cau mày: “Người này chỉ là Mệnh Thể Cảnh, vậy sao hắn lại giết được người của chúng ta?” Cốc Nhất nhẹ giọng trả lời: “Nghe nói hắn có một thần vật siêu cấp, cũng chính là thanh kiếm trong tay hắn… Thanh kiếm đó mới là mục đích thực sự trong chuyến đi lần này của chúng ta!” Nói đến đây, vẻ ngờ vực thoáng qua trong mắt ông ta: “Hắn có thể dùng thanh kiếm đó gi3t chết một Vô Tâm Cảnh, hơn nữa thanh kiếm đó còn ở hạ giới, điều này có nghĩa là gì?” Ông lão kia nghiêm nghị nói: “Đã điều tra nguồn gốc của thanh kiếm đó chưa?” Cốc Nhất lắc đầu: “Chỉ biết thanh kiếm đó là do muội muội gì đó của hắn tạo ra! Mà chúng ta không biết gì về lai lịch của muội muội hắn cả!” Nói rồi ông ta nhìn lên Linh Sơn: “Chờ đi! Ta không tin hắn sẽ không xuống núi!” Ông lão nghiêm túc bảo: “Lỡ như mãi mà hắn không xuống thì sao?” Cốc Nhất cười khẩy: “Yên tâm, hắn sẽ xuống thôi. Theo như chúng ta biết, Ngôn Bạn Sơn kia sắp quay về rồi! Ngôn Bạn Sơn tính tình nóng nảy, Diệp Huyên lại là kẻ mồm mép tép nhảy, nàng ta sẽ không thích hắn đâu! Cứ chờ đi!” Linh Sơn. Tiếp cận với Mệnh Tri! Mệnh Tri Cảnh thật ra tương đương với việc biết trước số phận, biết được vận may và vận rủi của mình. Cảnh giới này cũng khá bí ẩn. Tuy hắn biết rất ít về cảnh giới này, nhưng Hư Vọng lại biết rất nhiều! Dù sao bây giờ nàng ta cũng đã là Mệnh Tri Cảnh thực thụ! Hơn nữa, khi Hư Vọng ở Nguyên Thần Cảnh đã nghiên cứu về cảnh giới Mệnh Tri này, vì thế nàng ta biết rất rõ về nó. Với sự giúp đỡ của Hư Vọng, Diệp Huyên bắt đầu tiến đến Mệnh Tri Cảnh. Cũng may là đủ Thánh Cực Tinh, nếu không hắn hoàn toàn không thể tu luyện được Mệnh Tri. Bởi vì tu luyện Mệnh Tri Cảnh tiêu hao quá nhiều Thiên Cực Tinh. Người bình thường không thể tu luyện. Cứ thế, thời gian trôi qua từng chút… Ba mươi năm sau! Diệp Huyên khép hờ hai mắt ngồi xếp bằng dưới đất, trông hắn lúc này như vị tăng già nhập định. Ngộ! Muốn đạt đến Mệnh Tri cần phải dựa vào ngộ, ngộ ra số mạng, đây không phải chuyện đơn giản, nhưng hắn cũng không vội, vì ở trong Tiểu Tháp này, hắn hoàn toàn có đủ thời gian. Cứ như vậy, lại vài năm nữa qua đi, ngày hôm nay Diệp Huyên chợt mở mắt ra, hắn đứng lên, lúc này Hư Vọng xuất hiện trước mặt hắn: “Mệnh Tri?” Diệp Huyên cười đáp: “Đúng thế”. Mệnh Tri!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cốc Nhất nhàn nhạt bảo: “Không sao, ở hạ giới hắn ta chỉ là Mệnh Thể Cảnh, cho dù hắn tu luyện một trăm năm cũng chẳng có ý nghĩa gì!” Ông lão kia khẽ cau mày: “Người này chỉ là Mệnh Thể Cảnh, vậy sao hắn lại giết được người của chúng ta?” Cốc Nhất nhẹ giọng trả lời: “Nghe nói hắn có một thần vật siêu cấp, cũng chính là thanh kiếm trong tay hắn… Thanh kiếm đó mới là mục đích thực sự trong chuyến đi lần này của chúng ta!” Nói đến đây, vẻ ngờ vực thoáng qua trong mắt ông ta: “Hắn có thể dùng thanh kiếm đó gi3t chết một Vô Tâm Cảnh, hơn nữa thanh kiếm đó còn ở hạ giới, điều này có nghĩa là gì?” Ông lão kia nghiêm nghị nói: “Đã điều tra nguồn gốc của thanh kiếm đó chưa?” Cốc Nhất lắc đầu: “Chỉ biết thanh kiếm đó là do muội muội gì đó của hắn tạo ra! Mà chúng ta không biết gì về lai lịch của muội muội hắn cả!” Nói rồi ông ta nhìn lên Linh Sơn: “Chờ đi! Ta không tin hắn sẽ không xuống núi!” Ông lão nghiêm túc bảo: “Lỡ như mãi mà hắn không xuống thì sao?” Cốc Nhất cười khẩy: “Yên tâm, hắn sẽ xuống thôi. Theo như chúng ta biết, Ngôn Bạn Sơn kia sắp quay về rồi! Ngôn Bạn Sơn tính tình nóng nảy, Diệp Huyên lại là kẻ mồm mép tép nhảy, nàng ta sẽ không thích hắn đâu! Cứ chờ đi!” Linh Sơn. Tiếp cận với Mệnh Tri! Mệnh Tri Cảnh thật ra tương đương với việc biết trước số phận, biết được vận may và vận rủi của mình. Cảnh giới này cũng khá bí ẩn. Tuy hắn biết rất ít về cảnh giới này, nhưng Hư Vọng lại biết rất nhiều! Dù sao bây giờ nàng ta cũng đã là Mệnh Tri Cảnh thực thụ! Hơn nữa, khi Hư Vọng ở Nguyên Thần Cảnh đã nghiên cứu về cảnh giới Mệnh Tri này, vì thế nàng ta biết rất rõ về nó. Với sự giúp đỡ của Hư Vọng, Diệp Huyên bắt đầu tiến đến Mệnh Tri Cảnh. Cũng may là đủ Thánh Cực Tinh, nếu không hắn hoàn toàn không thể tu luyện được Mệnh Tri. Bởi vì tu luyện Mệnh Tri Cảnh tiêu hao quá nhiều Thiên Cực Tinh. Người bình thường không thể tu luyện. Cứ thế, thời gian trôi qua từng chút… Ba mươi năm sau! Diệp Huyên khép hờ hai mắt ngồi xếp bằng dưới đất, trông hắn lúc này như vị tăng già nhập định. Ngộ! Muốn đạt đến Mệnh Tri cần phải dựa vào ngộ, ngộ ra số mạng, đây không phải chuyện đơn giản, nhưng hắn cũng không vội, vì ở trong Tiểu Tháp này, hắn hoàn toàn có đủ thời gian. Cứ như vậy, lại vài năm nữa qua đi, ngày hôm nay Diệp Huyên chợt mở mắt ra, hắn đứng lên, lúc này Hư Vọng xuất hiện trước mặt hắn: “Mệnh Tri?” Diệp Huyên cười đáp: “Đúng thế”. Mệnh Tri!